[Cẩm Niên] Chương 60

Chương 60: Tai nạn giao thông

Chuyển ngữ: @motquadao


Trịnh Cửu Quân chợt nhớ ra một chuyện: “Thừa Lâm, kế hoạch niêm yết của khách sạn nhà cậu tiến hành đến đâu rồi?”

Phó Thừa Lâm đáp: “Đang khởi động lại.”

Trịnh Cửu Quân giơ tay trái lên nắm chặt lấy các ngón tay của bàn tay kia, kể chuyện: “Thứ sáu tuần trước là ngày hoàng đạo, tôi và gia đình đi chùa thắp hương… Bà ngoại và dì tôi đều tin chuyện này. Tôi đã cầu ba điều. Điều ước cuối cùng là cầu cho cậu, mong công ty nhà cậu lên sàn thuận lợi.” Nói xong còn hơi xấu hổ, anh ta ngượng ngùng cười một tiếng, lưng rời khỏi ghế, ngồi thẳng hơn.

Chiếc ghế da đen xoay nhẹ, Phó Thừa Lâm đối diện với anh ta, chân thành nói: “Cảm ơn cậu. Hôm nào chúng ta cùng nhau đi nhé.”

Đế giày Trịnh Cửu Quân nhấc lên, đặt trên một chiếc ghế cao. Anh cảm thấy thoải mái hơn một chút, thần sắc toát lên vẻ phóng khoáng: “Không có gì.”

Phó Thừa Lâm lại hỏi: “Cậu đã xem bảng thành tích phân tích lợi nhuận cuối năm chưa?”

Trịnh Cửu Quân gãi mũi: “Tôi xem rồi.”

Phó Thừa Lâm nhếch môi cười như không cười, nhìn thẳng vào Trịnh Cửu Quân, khiến người ta thấy vô cùng khó lường. Dáng vẻ lúc này của anh là khó đoán nhất, giọng điệu còn khá ôn hòa: “Lão huynh, đến lúc đó tôi lại phải làm phiền cậu, đem kết quả bảng phân tích phản hồi lại cho khách hàng mới. Được chứ?” Vẻ mặt này của anh là sâu sắc khó lường nhất, giọng điệu lại khá ôn hòa: “Ông bạn này, vậy lúc đó tôi phải làm phiền cậu phản hồi kết quả bảng phân tích cho khách hàng mới rồi. Chốt nhé?”

Trịnh Cửu Quân cầm áo khoác đứng dậy, tự mình vạch trần lời nói dối: “Xin lỗi, gần đây tôi bận tối tăm mặt mũi nên chưa kịp xem bảng phân tích. Tối nay tôi phải chạy qua chạy lại hai chỗ. Về đến nhà có thời gian, tôi nhất định sẽ xem.”

Phó Thừa Lâm lại bảo: “Không sao, không vội, cậu cứ lo việc của cậu trước đi.”

Trịnh Cửu Quân vỗ vai anh.

Nhiệt độ hôm nay khá thấp, gió lớn, sương giá, lạnh đến mức khó chịu cả khoang mũi.

Trịnh Cửu Quân định ra ngoài nhưng quần áo trên người lại mỏng manh, ngay cả một chiếc khăn quàng cũng không đeo. Từ nhỏ anh ta đã không sợ lạnh, thể chất rất khỏe mạnh, trong các buổi tiệc tùng cũng chơi rất thoải mái, cười đùa mắng mỏ không câu nệ tiểu tiết, thích uống rượu, càng thích đánh bài.

Những năm trước anh ta còn thích vung tiền như rác. Bây giờ anh ta bắt đầu kiếm tiền, cảm thấy từng đồng từng cắt đều khó kiếm vô cùng. Anh ta vẫn rất sẵn lòng chi tiền cho người thân bạn bè, nhưng với bản thân lại hơi keo kiệt một chút.

Có người cười anh ta: “Đúng là đồ thương nhân.”

Anh ta trả lời: “Thương nhân thì sao? Cân đo đong đếm cẩn thận đều là chuyện tốt cả.”

*

Trịnh Cửu Quân đến một buổi tiệc vào khoảng hơn năm giờ chiều. Những người tham gia cơ bản đều là khách hàng tiềm năng, cũng có vài người quen như Kỷ Chu Hành và Ôn Lâm. Kỷ Chu Hành đang tham gia dự án IPO của “Chuỗi khách sạn Vĩ Lương”, cùng với đồng nghiệp công ty hỗ trợ khách sạn này niêm yết.

Kỷ Chu Hành đã thức trắng hai đêm liên tiếp.

Vừa ngồi xuống, anh ta đã lấy ra một hộp thuốc lá.

Thư ký của Ôn Lâm giúp anh ta châm lửa.

Cô thư ký kia là một cô gái trẻ đẹp, sánh ngang với người mẫu tạp chí. Cô ta mới vào làm chưa lâu nhưng rất già đời và từng trải, nhìn là biết đã lăn lộn ngoài xã hội, rất có chừng mực.

Kỷ Chu Hành hỏi cô ta: “Cô theo Ôn Lâm bao lâu rồi?”

Thư ký cười: “Nửa năm rồi, anh thấy tôi trông quen ạ?”

Kỷ Chu Hành hít một hơi thuốc, cúi đầu nuốt nhẹ làn khói trắng: “Gần đây Ôn Lâm đang làm gì thế?”

Thư ký liếc nhìn ông chủ mình một cái mới trả lời: “Tôi cũng không rõ. Tôi phụ trách những việc lặt vặt hàng ngày, những công việc khó hơn tạm thời tôi chưa đảm đương được.” Cô ta nâng ly rượu bằng hai tay, nhẹ nhàng nghiêng, cụng ly với Kỷ Chu Hành, trêu chọc: “Kỷ tổng, tôi tự phạt một ly.”

Tàn thuốc rơi trên bàn trà, Kỷ Chu Hành ho một tiếng, đổi sang một chiếc cốc khác để đựng rượu.

Anh ta chống nửa đầu, chóng mặt buồn nôn, cảm thấy hơi khó chịu trong người.

Cô thư ký vốn dĩ chỉ xã giao, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện Kỷ Chu Hành bất cần đời, không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, yên lặng nằm co ro ở góc sô pha. Cô ta không khỏi tự cảm thán: Một người đàn ông đẹp trai suy sụp và u sầu.

Ôn Lâm nhướng mày, ghé tai cô ta nói: “Tránh ra.”

Thư ký vội nói: “Vâng sếp, anh ngồi đây đi ạ.”

Ôn Lâm di chuyển vị trí, khẽ đấm vào đùi Kỷ Chu Hành: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng có mà giả chết ở nơi công cộng.” Anh ta hoàn toàn là nhắc nhở với ý tốt. Anh ta đoán tối nay Khương Cẩm Niên cũng sẽ xuất hiện, nhưng linh cảm của anh ta không đúng. Ôn Lâm tìm tới tìm lui cũng chỉ thấy một Trịnh Cửu Quân.

Trịnh Cửu Quân uống hai ly cocktail, không hề có vẻ gì là say.

Anh ta bước tới, chỉ vào Kỷ Chu Hành, hỏi: “Lão Kỷ bị liệt à?”

Những người khác còn chưa trả lời, Trịnh Cửu Quân đã tiện miệng: “Ôi, sao Khương Cẩm Niên lại đến?”

Kỷ Chu Hành chậm rãi ngồi dậy.

Anh ta vịn vào bàn đứng lên, bước một bước, nhìn ra cửa mới biết mình bị lừa. Anh ta đang ở trong trạng thái vô cùng mệt mỏi lại buồn ngủ, hơi mất tỉnh táo, giận quá mất khôn, không thèm chào hỏi mà trực tiếp quay đầu đi ra ngoài.

Ôn Lâm gọi: “Kỷ Chu Hành?”

Anh ta quăng mạnh áo khoác, bực bội nói: “Tôi về ngủ bù đây.”

Ôn Lâm cười gượng lắc đầu: “Trước đây cậu ta để ý mặt mũi nhất.”

Trịnh Cửu Quân ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Gần đây công việc của cậu ta không thuận lợi à?”

“Bây giờ là tháng Mười Một,” Ôn Lâm bấm ngón tay, đoán trúng tim đen, “Kỷ Chu Hành mà không cãi nhau với vợ thì tháng Mười Một đã tổ chức đám cưới rồi. Hồi đầu năm cậu ta có hỏi tôi tháng Mười Một rảnh không? Rảnh thì đến ủng hộ cậu ta.”

Ủng hộ?

Lời này không lọt tai.

Trịnh Cửu Quân bỗng thấy khó chịu: “Người ta chia tay cậu ta lâu rồi, không phải vợ cậu ta nữa, bày cái bộ dạng thâm tình đó cho ai xem? Hay là không ai thèm lấy cậu ta đấy chứ.”

Ôn Lâm cười, nhún vai.

Trịnh Cửu Quân khoác vai anh ta: “Mấy anh em mình bàn chuyện làm ăn thôi, đừng nói chuyện phụ nữ.”

Ôn Lâm lại bảo: “Tôi chưa từng tiếp xúc với tài chính, chúng ta bàn chuyện gì bây giờ?”

Trịnh Cửu Quân vẫn duy trì sự nhiệt tình: “Cậu có hứng thú với việc đầu tư không?”

Ôn Lâm suy nghĩ một lúc, lắc đầu. Anh ta còn bộc bạch: “Tôi chỉ thích gửi tiền vào ngân hàng, làm vài cuốn sổ tiết kiệm, giấy gửi tiền, rảnh rỗi thì đếm lãi chơi chơi.”

Trịnh Cửu Quân không dám tin vào tai mình.

Ôn Lâm nhấp một ngụm rượu, ghé sát tai anh ta nói: “Cậu quan tâm đến tài sản của tôi làm gì, quan tâm đến bản thân mình trước đi. Tôi nghe người ta nói trạng thái tinh thần của đối tác cậu không ổn định, năm ngoái còn bay sang Mỹ chữa bệnh… Mẹ cậu ta phạm tội lừa đảo, giờ vẫn chưa ra tù, gen tội phạm liệu có di truyền không? Cậu ta còn nẫng tay trên vợ người khác, thấy vợ người ta xinh đẹp sắc sảo, cậu ta nói cướp là cướp. Cái loại tồi tệ như tôi còn biết không nên động vào phụ nữ đã có chồng.”

Trịnh Cửu Quân cười mắng: “Ôn tổng đang châm ngòi ly gián đấy à?”

Ôn Lâm ngửa cổ uống một ngụm rượu, xoay ngược ly. Rượu không còn một giọt.

Ôn Lâm chân thành dặn dò: “Ít nhất cũng phải có hàng ngàn hàng vạn quỹ đầu tư tư nhân và công ty đầu tư nhỏ trên toàn cầu, họ dựa vào đâu để kiếm tiền? Không có vốn và khách hàng thì làm gì có hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ tiền mặt. Phó Thừa Lâm chưa đủ tôn trọng cậu, rõ ràng cậu mới là nền tảng vững chắc để công ty các cậu đứng vững.”

Trịnh Cửu Quân cúi đầu, xoa cằm.

Một lúc sau, anh ta chỉ vào Ôn Lâm: “Cậu lấy ví dụ sai rồi. Tôi và Phó Thừa Lâm như hai con thuyền, cùng nhau tiến lên, vừa có thể bắt cá, lại vừa có thể che gió chắn mưa. Nếu tôi đi một mình thì sớm đã bị những chuyên gia như cậu… bắt lên bờ rồi.”

Anh ta cười không chút khách sáo.

Tiếp tục uống rượu và trò chuyện với Ôn Lâm.

Ôn Lâm chỉ lo nhập nhằng với Trịnh Cửu Quân, nhất thời quên mất Kỷ Chu Hành. Anh ta càng không để ý Kỷ Chu Hành đã để quên điện thoại trong phòng bao.

Màn đêm đen sâu thẳm, gió lạnh rít gào.

Kỷ Chu Hành đầu nặng chân nhẹ đi trên đường. Anh ta không mang ví, ta không tìm thấy điện thoại. Anh ta đi vòng quanh góc phố, rẽ vào một con ngõ nhỏ, không may bị lạc. Anh ta biết con phố này tên là Quỹ Nhai, cung cấp dịch vụ ăn uống vui chơi trọn gói. Ánh đèn vàng đỏ rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, chiếu lên cả bóng người lờ mờ.

Thế nhưng, trong con hẻm sâu gần đó, thậm chí còn không có một ngọn đèn.

Trong bóng tối vô tận, anh ta mệt mỏi rã rời.

Anh ta bước đi từng bước, không thể dừng lại. Cảnh tượng thực tế và ảo tưởng trong đầu đan xen, có lúc anh ta không phân biệt được đâu là ảo ảnh, đâu là hiện thực… Xong vụ này, anh ta sẽ không làm ngân hàng đầu tư nữa! 

Ánh đèn phía trước chợt mờ ảo.

Kỷ Chu Hành còn tưởng mình đang mơ.

Một tiếng va chạm rầm vang lên, cơn đau dữ dội đánh tan mọi giác quan. Máu từ mũi tuôn ra, văng lên tay anh ta. Anh ta nằm nửa người trên đường đá lát của con hẻm, nhìn máu vương vãi trên mặt đất, thấm vào kẽ gạch.

Còi xe bít bít vang lên. Một người đàn ông trung niên nhảy ra khỏi ghế lái, chửi rủa: “Mẹ kiếp, đi đêm mà không nhìn đường, muốn chết à?”

Kỷ Chu Hành nhếch miệng cười: “Không muốn chết, tôi đang sống nghiêm túc nhất đấy.”

Tài xế gây tai nạn không dám bỏ mặc anh ta, cuối cùng vẫn chịu trách nhiệm, đưa Kỷ Chu Hành đến bệnh viện ngay trong đêm. Anh ta vẫn khá tỉnh táo, vì cơn đau quá mạnh liệt làm lu mờ đi suy nghĩ muốn nằm nghỉ. Anh trò chuyện vài câu với bác sĩ và y tá, họ liền hỏi: “Người nhà anh đâu?” Anh ta đọc số điện thoại của bố mình, rồi nói: “Còn số này nữa, mọi người giúp tôi gọi vài lần… Khi nào gọi được thì cứ nói là tôi sắp chết rồi, xem cô ấy có phản ứng gì không, có thể nể mặt đến bệnh viện gặp tôi lần cuối không.”

Tài xế gây tai nạn lo lắng hỏi: “Chàng trai trẻ, sao cậu lại nghĩ quẩn rồi tự rủa mình thế?”

Kỷ Chu Hành đáp: “Anh giúp tôi gọi cũng được, tôi sẽ xem xét không lấy tiền thuốc men của anh, một xu cũng không lấy.”

Tài xế lập tức hành động.

Ba phút sau, điện thoại Khương Cẩm Niên đổ chuông.

Vừa hay cô đang ở nhà Phó Thừa Lâm.

Tối qua, Phó Thừa Lâm bị Khương Cẩm Niên kích thích mà lại không được giải tỏa, cuối cùng một mình xách túi nilon đi về. Về đến nhà còn phải tắm nước lạnh. Khương Cẩm Niên thấy anh thật đáng thương nên hôm nay cô đã chủ động chạy đến nhà anh, nấu cơm sẵn, đợi anh tan làm.

Phó Thừa Lâm vừa bước vào cửa, Khương Cẩm Niên lập tức ra đón: “Ông xã về rồi.”

Cô nhận lấy cặp tài liệu, cởi áo khoác giúp anh rồi treo vào một chiếc tủ quần áo nào đó.

Con mèo mà họ nuôi “meo meo” kêu hai tiếng, đi theo Phó Thừa Lâm vào phòng ăn. Khương Cẩm Niên múc một bát canh, hỏi anh: “Hôm nay không uống rượu nữa nhé, được không?”

Phó Thừa Lâm bấm công tắc, mở ra một tủ rượu âm tường.

Anh đề nghị: “Em có thể dọn hết rượu đi.”

Khương Cẩm Niên từ chối: “Em không muốn, quản quá chặt anh sẽ không vui… Em không muốn cãi nhau với anh nữa đâu.”

Phó Thừa Lâm đưa tay về phía cô: “Lại đây, ngồi đây nào.”

Khương Cẩm Niên cố ý ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Thế là Phó Thừa Lâm đặt tay lên lưng ghế của Khương Cẩm Niên, kéo cả ghế lẫn người cô về phía mình. Cho đến khi cô ở rất gần, anh vuốt má rồi hôn cô một cái, như thể đang khen ngợi sự quan tâm tinh tế và hiểu chuyện của cô.

Cô gắp đùi gà cho anh: “Nấu kiểu mới đó, anh ăn thử đi.”

Anh cắn nửa miếng, thịt tươi mềm mọng, thực sự rất ngon.

Khương Cẩm Niên lại bóc một chiếc càng cua: “Có cả cua hấp ngon lắm đó, em đã nếm thử một miếng rồi… Đây là cua sống dì mới mua chiều nay, ngâm nước sốt rồi hấp chín trên bếp.”

Cô gắp thịt cua trong càng ra đặt vào đĩa sứ, rồi đưa cho Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm vừa im lặng ăn, vừa nghe cô giới thiệu. Tâm ý mà cô dành cho anh hoàn toàn thể hiện trên bàn ăn. Anh còn đang nghĩ bụng ăn xong sẽ dụ Khương Cẩm Niên vào phòng ngủ. Đáng tiếc một cuộc điện thoại đột ngột đã cắt ngang kế hoạch của anh.

Số lạ hiển thị tổng cộng ba cuộc gọi nhỡ.

“Ai vậy nhỉ?” Khương Cẩm Niên thắc mắc, “Em không biết số này.”

Cô nhấn loa ngoài.

Giọng người gọi điện gấp gáp: “Kỷ Chu Hành sắp chết rồi, cô có thể đến gặp cậu ấy lần cuối được không?”

Khương Cẩm Niên chớp mắt, đáp: “Tôi không thể, xin lỗi.”


Hết chương 60

6 bình luận về “[Cẩm Niên] Chương 60”

Gửi phản hồi cho Đừng yêu tui, vô nghĩa thoii =)))))) Hủy trả lời