[Cẩm Niên] Chương 56

Chương 56: Bù đắp

Chuyển ngữ: @motquadao


Khương Cẩm Niên thích ăn cam ngọt và lựu. Phó Thừa Lâm gọt xong trái cây, đầu ngón tay dính chút nước quả dính dính nên anh rút một tờ khăn giấy ướt lau tay. Điện thoại đặt bên cạnh cứ rung liên tục, hiển thị cuộc gọi đến từ Thư ký Lưu.

Phó Thừa Lâm nói: “Nghe điện thoại giúp anh.”

Khương Cẩm Niên thầm bĩu môi: Anh vừa nói sẽ bù đắp cho cô mà! Thế mà giờ giọng điệu cứ như sếp ra lệnh cho cấp dưới ấy. Dù cô có chút oán trách nhưng thực tế vẫn nghe lời làm theo, cầm điện thoại đưa lên tai Phó Thừa Lâm.

Thư ký Lưu ngơ ngác hỏi anh: “Phó tổng, anh đang ở đâu thế ạ?”

Phó Thừa Lâm hỏi ngược lại: “Cậu tìm tôi có việc gấp à? Các chỉ số kinh tế đã được cập nhật rồi mà sao tôi vẫn chưa nhận được báo cáo mô hình. Cậu đi giục phòng đầu tư nghiên cứu đi, đừng quên cuối năm phải có một bảng phân tích lợi nhuận, viết rõ ràng hướng đi của từng khoản đầu tư. Trịnh Cửu Quân sẽ in thành sách đưa cho khách hàng đấy.”

Thư ký Lưu liên tục gật đầu, nhanh chóng ghi lại lời anh.

Một lát sau, Thư ký Lưu báo cáo: “Phó tổng, có hai tài liệu quan trọng đang chờ anh ký chữ ký số, tôi đã gửi cho anh rồi…”

Phó Thừa Lâm nói anh đã biết rồi cúp máy.

Công ty của họ sử dụng hệ thống tài liệu nội bộ, bắt buộc phải xem tệp lưu trữ trên máy tính. Phó Thừa Lâm mở máy tính xách tay của mình, rà soát hai ba lần mới yên tâm ký tên. Xử lý xong việc này vẫn còn cả đống công việc tồn đọng, anh đành phải tạm gác lại mọi hoạt động giải trí, xử lý nốt các vấn đề.

Bản thảo của Khương Cẩm Niên đã sắp hoàn thiện.

Cô làm việc xong, hai mắt cay xè.

“Phó Thừa Lâm?” Cô gọi anh.

Anh khẽ đáp một tiếng, chẳng có thời gian đùa giỡn với cô.

Khương Cẩm Niên thở dài, nằm ngang trên ghế sô pha.

Cô gối đầu lên đùi anh, thầm nghĩ: Sau này sẽ không bao giờ chê anh rảnh rỗi nữa. Anh rảnh rỗi là một chuyện tốt, là sự kiện hiếm hoi, mỗi tháng nhiều lắm chỉ xảy ra một lần, rất đáng để cô trân trọng và giữ gìn.

Khương Cẩm Niên có một tật xấu nhỏ. Khi đang chuyên tâm làm việc gì đó, cô cực kỳ ghét người khác làm phiền, bất kỳ ai cũng không được. Cô suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng Phó Thừa Lâm cũng có thể như vậy. Thế nên ngay cả một câu cô cũng không dám nói, tự tìm một tư thế thoải mái, vòng tay ra sau lưng định tháo khuy áo lót.

Cổ tay cô đột nhiên bị giữ chặt.

Cô bị ép phải nằm yên, như một nghi phạm.

“Buông em ra,” cô nói.

Phó Thừa Lâm chuyển máy tính sang chế độ ngủ, đóng sầm máy tính lại.

Anh như thể chỉ trong chớp mắt đã có dư dả thời gian.

Anh cười thờ ơ: “Anh tưởng em vẫn đang làm việc, sao đột nhiên quần áo lại xộc xệch thế này? Đừng động đậy, để anh kiểm tra xem trang phục của em sai lệch chỗ nào.” Vừa nói, anh vừa kéo khóa kéo chiếc váy bó của cô. Đầu ngón tay anh hơi lạnh lướt qua lưng cô, vừa phong lưu vừa phóng đãng.

Khương Cẩm Niên nhắm hờ mắt, hơi thở càng lúc càng rối loạn, khiêu khích và trêu chọc: “Anh vứt máy tính đi tìm em… Đã làm đã xong việc chưa vậy?”

Anh kề tai cô đáp: “Anh đang làm đây.”

Giọng anh khàn khàn như bị giấy nhám mài qua.

Khương Cẩm Niên được anh bế vào phòng ngủ.

Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa che kín mọi tia sáng.

Bây giờ đang là đầu tháng 11, sương lạnh đã tràn về, Thành phố phía Bắc ven biển đã mở hệ thống sưởi, trong nhà ấm áp, rất nhanh mồ hôi đã lấm tấm trên da cô, vòng eo càng trơn trượt. Phó Thừa Lâm ôm chặt eo cô, nói: “Chẳng có chút thịt nào cả, anh chỉ sợ làm gãy eo em mất thôi.”

Anh thầm tính toán, trung bình mười mấy ngày hai người mới được gần gũi một lần, cơ hội rất hiếm khó. Thế nên lần này anh không biết nặng nhẹ, giống như cô đang nợ anh điều gì, hôm nay nhất định phải trả cho đủ. Khương Cẩm Niên bị anh làm cho mê man, khẽ hôn nhẹ lên cổ anh, miệng cũng rất ngọt, mỗi khi hồn xiêu phách lạc, cô đều khe khẽ thở dốc, vô thức gọi tên anh.

Ba tiếng trôi qua nhanh chóng.

Anh ôm Khương Cẩm Niên, thư thái nhàn nhã. Người ta nói đời sống vợ chồng hòa hợp có thể kéo dài tuổi thọ thêm tám năm. Kể từ khi có Khương Cẩm Niên, Phó Thừa Lâm bắt đầu tin vào điều này này.

Khương Cẩm Niên lại giục: “Dậy thôi.”

Phó Thừa Lâm làm như không nghe thấy, sờ vào xương sườn cô: “Bây giờ em nặng bao nhiêu cân?”

Khương Cẩm Niên tự khai: “Một mét bảy mươi ba, bốn mươi chín cân.”

Anh nhận xét: “Cô bé tội nghiệp.”

Cô lại giơ ngón trỏ lên, đặt lên môi anh: “Đừng nói chuyện cân nặng với em, em ghét chủ đề này…” Còn chưa dứt lời, ngón tay đã bị anh ngậm lấy, mút khẽ cắn nhẹ, vừa tao nhã vừa nguy hiểm. Cô rụt lại như con rùa bị gõ vỡ mai, chui tọt vào chăn, đổi giọng: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Anh thuận theo: “Em viết xong báo cáo khảo sát chưa?”

Khương Cẩm Niên vô cùng thành thật: “Em mới viết bản nháp. Mai còn phải đi khảo sát nữa.”

“Khi nào em về?”

“Tối mai.”

“Kết quả nghiên cứu thì sao?”

“Phải tăng mua vào.”

Phó Thừa Lâm thực sự quan tâm đến công việc của cô: “Sắp hết năm rồi, em đã có kế hoạch gì cho cuối năm chưa?”

Khương Cẩm Niên siết chặt hai bàn tay, dõng dạc: “Em phải cố gắng tăng một bậc thưởng cuối năm, kiếm thêm chút tiền, mua thức ăn ngon cho Tỷ Giá Hối Đoái, mua cho anh… ừm…” Cô hơi do dự, những món đồ sưu tầm và tranh thư pháp mà Phó Thừa Lâm thích khá khó kiếm.

Cô đành hạ mục tiêu xuống: “Mua cho anh vài bộ quần áo đi. Mùa đông rất lạnh, tuyết sắp rơi rồi, em sẽ chọn vài bộ ấm áp tặng anh.”

Cô hôn lên má anh: “Anh có thích không chồng?” Khi nói còn nắm chặt tay anh.

Một cảm giác mềm mại bất ngờ dâng tràn, tim anh như được bao bọc, hít thở cũng nhẹ nhõm. Anh mím môi, nghĩ thật lâu mới cẩn thận đáp:

Phó Thừa Lâm bị một cảm xúc đột ngột dâng trào xâm chiếm. Trái tim trở nên mềm mại, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhõm. Khóe môi anh hơi cong lên, cân nhắc rất lâu mới cẩn thận trả lời: “Anh thích.” Anh nhìn cô không rời, lại nói thêm lần nữa: “Rất thích.”

Có đôi khi, Phó Thừa Lâm thật sự nói chuyện rất vụng về.


Ngày hôm sau, Phó Thừa Lâm bận rộn với hai cuộc họp video, không cùng Khương Cẩm Niên đi thăm nhà máy nữa. Khương Cẩm Niên về cơ bản đã nắm được tình hình chung, ghi lại tất cả thông tin liên quan, thu dọn hành lý. Chiều tối, cô cùng Phó Thừa Lâm lên đường về nhà.

Phó Thừa Lâm mua ba vé máy bay hạng thương gia.

Khương Cẩm Niên thấy khó hiểu.

Cô có hai điều băn khoăn: Thắc mắc đầu tiên, tại sao anh lại mua ba vé? Thắc mắc thứ hai, sao anh có được số căn cước của Cao Đông Sơn?

Khương Cẩm Niên đặt mình vào vị trí của anh, giải quyết vấn đề đầu tiên. Giả sử, cô, Phó Thừa Lâm và đồng nghiệp của Phó Thừa Lâm, tổng cộng ba người, đi tàu điện ngầm đến một nơi nào đó, tổng tiền vé tàu điện ngầm là mười mấy tệ, Khương Cẩm Niên mua ba vé một lúc không thèm chớp mắt. Mười mấy tệ đó đối với cô cũng chỉ giống như vài vạn tệ đối với Phó Thừa Lâm mà thôi.

Trong khoảnh khắc, Khương Cẩm Niên trở nên ỉu xìu.

Cao Đông Sơn thì rất phấn chấn: “Chuyến đi lần này thu hoạch được không ít, cảm ơn cô, Khương Cẩm Niên. Cô đã từng khảo sát ngành sản xuất với Giám đốc La và Giám đốc Đàm chưa? Anh Thu, anh Vương trong tổ của chúng ta cũng có nhiều kinh nghiệm. Trong số năm trợ lý giám đốc quỹ, cô là người trẻ nhất, ban đầu có người không phục vì cô thăng tiến quá nhanh…”

Phó Thừa Lâm ngắt lời: “Ai không phục?”

Cao Đông Sơn cười ngượng: “À? Ha ha.”

Phó Thừa Lâm mở một tờ báo tài chính, lật vài trang như một cán bộ lão thành. So với các ấn phẩm điện tử, anh vẫn thích trải nghiệm đọc báo và tạp chí giấy hơn. Dưới sự giáo dục của cha mẹ, anh bắt đầu đọc tin tức tài chính từ năm bảy, tám tuổi. Khi anh mười hai tuổi, mẹ anh đã tận tay dạy anh chơi cổ phiếu. Ban đầu anh chơi rất tệ, ngày nào cũng lỗ, ngày nào cũng thua, tài khoản lên xuống chi phối cả tâm trạng. Nhưng dần dần anh học được cách nhìn nhận nhẹ nhàng với những con số trong tài khoản.

Anh nghĩ về kinh nghiệm của bản thân, nói: “Đầu tư là một nghệ thuật, có người có thiên phú có người không, tùy thuộc cả vào tính cách nữa. Khương Cẩm Niên có tư chất, rất nỗ lực, cũng rất yêu thích công việc của mình, tại sao cô ấy không thể thăng chức?”

Cao Đông Sơn đặt tay lên mặt bàn phía trước, chân thành giải thích: “Các cô gái làm ngành này… thường xuyên phải đi công tác, khá bất tiện.”

Phó Thừa Lâm lại đáp: “Trong ngành tài chính, phụ nữ không khác gì đàn ông, đàn ông thì như trâu ngựa.”

Anh gấp tờ báo lại, lấy ví dụ: “Công ty chúng tôi cũng có nhân viên nam không thích đi công tác, việc gì cũng làm được, chỉ không muốn đi xa. Có thể hy sinh bao nhiêu cho công việc hoàn toàn là do lựa chọn cá nhân của mỗi người, không phải do giới tính, anh thấy có đúng không?”

Trong đĩa inox bày chocolate nhân rượu.

Cao Đông Sơn bóc giấy bạc, nếm thử một viên chocolate. Haizz, ngọt quá, không hợp khẩu vị của anh ta. Anh ta ho khan một lúc lâu, tuy  không muốn tranh cãi với Phó Thừa Lâm, nhưng vẫn thật lòng bày tỏ ý kiến: “Phó tổng, anh làm chủ nên anh cũng hiểu mà. Các cô gái dễ bị lợi dụng… Trong giới tài chính này, tốt nhất vẫn nên tuyển nhân viên nam.”

Phó Thừa Lâm phản đối: “Đàn ông nên bảo vệ phụ nữ chứ không phải giảm bớt cơ hội của họ.”

Cao Đông Sơn hiểu ra: Phó Thừa Lâm hoàn toàn thiên vị Khương Cẩm Niên.

Anh ta không nói thêm một lời nào.

Khương Cẩm Niên không hay biết họ đang nói chuyện gì. Cô đeo tai nghe, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn non sông bát ngát, đột nhiên cảm thấy thế giới thật vĩ đại, còn mình thì thật nhỏ bé, chỉ như một hạt cát giữa biển khơi.

Hoàng hôn thu lại chút ánh sáng cuối cùng, bóng tối dần buông.

Tối nay mây đen che kín, không thấy trăng đâu.

Khương Cẩm Niên tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh lại, máy bay vừa đến Bắc Kinh. Phó Thừa Lâm xách hành lý giúp cô, đưa cô về nhà. Bên ngoài trời đang mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo. Cô đi theo sát bên anh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh.

Anh dừng lại, nắm chặt lấy tay cô.

Mưa như trút nước, xối xả quất lên tường kính.

Nhiệt độ ngoài trời thấp hơn. Anh cởi áo khoác, khoác lên người Khương Cẩm Niên: “Sắp vào đông rồi, anh đề xuất em nên mặc quần, bỏ váy đi”, rồi cân nhắc nói tiếp: “Đầu gối mà nhiễm lạnh thì khổ lắm.”

Khương Cẩm Niên quả thực có hơi lạnh. Cô mặc quần tất đen mỏng và một chiếc váy len dệt kim, khoác thêm áo khoác của Phó Thừa Lâm mà vẫn run rẩy. Lúc cô đi, thời tiết chưa lạnh đến vậy, nhưng phương Bắc vốn thế, cứ sau một cơn mưa là nhiệt độ giảm mạnh.

Hơn mười một giờ đêm, Khương Cẩm Niên cuối cùng cũng về đến nhà.

Nói chính xác hơn, là nhà của Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm mở vòi nước nóng trong phòng tắm, Khương Cẩm Niên lại bị anh dụ dỗ tắm cùng. Nước nóng xối lên lưng Phó Thừa Lâm, anh ngâm mình trong bồn tắm, tay đưa ra sau, cố gắng kéo Khương Cẩm Niên vào lòng.

Khương Cẩm Niên đặt tay lên vai anh, xoa bóp nhẹ nhàng, dùng lực vừa phải như đang massage.

Cô hỏi: “Thế này có dễ chịu không anh?”

Cô áp sát vào lưng anh, tay phải khoác lên vai anh, lại nghiên cứu vết sẹo của anh. Vết sẹo này thực sự rất mờ, không nhìn kỹ thì sẽ không biết. Nếu bà nội Phó Thừa Lâm không kể những chuyện cũ đó, Khương Cẩm Niên dù nhìn thấy cũng sẽ không để tâm. Còn bây giờ, Khương Cẩm Niên dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo, mân mê qua lại, tự lẩm bẩm: “Lúc đó chắc đau lắm.”

Cô nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Hôn một cái sẽ hết đau ngay.”

Anh cười, xoa mặt cô: “Vậy em thử xem.”

Khương Cẩm Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Kết quả là cô tự làm tự chịu, mãi đến rạng sáng mới rời khỏi phòng tắm, sáng hôm sau suýt chút nữa không dậy nổi. Cả người buồn ngủ đến phát khóc, mũi nghẹt đặc lại, phần gáy trở lên đau nhức. Phó Thừa Lâm thấy cô mở mắt nhìn trần nhà thì đi tới, cầm một lọn tóc dài của cô mân mê một lúc rồi nói: “Sáng nay công ty có cuộc họp nên anh đi trước đây. Bữa sáng ở dưới tầng một, em ăn xong rồi hẵng đi làm. Tài xế sẽ đưa em đi.”

Cô không nói một lời, quay mặt vùi vào gối.

Thật không khác gì trẻ con giận dỗi.

Phó Thừa Lâm nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Tối qua hơi quá rồi, anh sẽ tự kiểm điểm lại.” Thời gian gấp gáp, anh không thể nán lại lâu, đành giúp Khương Cẩm Niên đắp chăn cẩn thận, nhắc cô chú ý thời gian, hoặc là nghỉ phép luôn cũng được.

Đợi Phó Thừa Lâm ra ngoài đi xa, Khương Cẩm Niên lật người ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường, lẩm bẩm: “Em sẽ không nghỉ phép đâu.”

Cô không hiểu nổi. Phó Thừa Lâm cũng ngủ ít, chẳng lẽ anh không buồn ngủ sao?

Sáng nay, Phó Thừa Lâm quả thực vẫn tràn đầy tinh lực, không chút mệt mỏi.

Anh tham gia cuộc họp tại công ty. Người chủ trì cuộc họp là ông nội anh. Ông cụ đã lâu không xuất hiện, lần này đích thân ra mặt, mục đích là để trấn an mọi người. Tuy nhiên, vì cuộc điều tra của cơ quan chính phủ, ban quản lý từng tham gia dự án Hồng Kông năm xưa đã thay máu gần hết.

Tại cuộc họp, Chủ tịch tuyên bố: các ngân hàng đầu tư và công ty luật phụ trách dự án IPO lần này đang nỗ lực hết mình, họ sẽ tiếp tục thúc đẩy việc niêm yết.

Có người đặt câu hỏi về quy trình trước đây, các phương án phát triển trong tương lai, thêm nữa, truyền thông dạo gần đây không mấy thiện cảm, rất có thể ảnh hưởng đến kết quả, đồng thời bày tỏ sự phản đối đối với phong cách quản lý của Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm cúi đầu xin lỗi.

Anh đóng vai người xấu, Chủ tịch đóng vai người tốt, hai ông cháu phối hợp ăn ý khiến người ta không thể phản bác.

Sau cuộc họp, Phó Thừa Lâm thu dọn tài liệu. Thư ký của anh đứng bên cạnh, cúi người nói nhỏ với anh.

Ông nội của Phó Thừa Lâm ho một tiếng, vẫy tay, dẫn anh vào một văn phòng khác, pha xong một ấm trà, mới nói: “Con bé nhà họ Diêu đã đi rồi, vài nhân viên ở Myanmar dính vào m.a t.úy, dự án Hồng Kông thì liên quan đến tham ô hối lộ, tin tức tiêu cực xuất hiện dồn dập. Nhưng may mắn là cho đến nay, truyền thông mới chỉ phanh phui một vụ. Thời gian này con… nếu có thể không đến đó, thì cố gắng đừng đến nữa.”

Ngón tay Phó Thừa Lâm cứng đờ.

Anh cười nhạt.

Nơi mà ông nội anh đang ám chỉ, là nhà tù nơi mẹ anh đang thụ án. Sinh nhật mẹ là vào tháng 11, năm nào cũng vào thời điểm này, Phó Thừa Lâm đều dành thời gian đi dạo một vòng bên ngoài nhà tù. Một mình đến, một mình rời đi, nhìn tường gạch đỏ, hàng rào thép gai, tháp canh sừng sững, cùng đàn chim bay xa dần.

Không biết tháng 11 đã tới từ bao giờ

Ông nội khuyên nhủ chân tình: “Con phải tránh bão một chút. Con lảng vảng gần nhà tù sẽ bị người ta theo dõi, bị chụp ảnh, chuyện năm xưa bị đào lại thì phải làm sao đây? Lại thêm một tin tức tiêu cực nữa.”

Cuối cùng Phó Thừa Lâm cũng đáp: “Vâng, con biết rồi ạ.”


Hết chương 56

1 bình luận về “[Cẩm Niên] Chương 56”

Gửi phản hồi cho wonderlandkawaii4c12104870 Hủy trả lời