Chương 22: Gặp lại (1)
Chuyển ngữ: @motquadao
Buổi tiệc tối thứ 3, Cố Nguyên không đi cùng bạn đồng hành. Anh chỉ lặng lẽ theo sau bố mình bước vào hội trường. Vị trí hình xăm mới hơi nhức. Cố Nguyên kéo cổ áo len, chiếc áo mới này cọ vào khiến da hơi khó chịu.
Anh cầm ly rượu trên tay, cùng bố đi chào hỏi các đối tác. Không ngờ đúng lúc đó lại có một vị khách khoan thai đến muộn.
Là mẹ của Kim Chiêu. Tim anh khẽ đập mạnh, ngoái đầu nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Kim Chiêu trang điểm.
Dáng mày thanh mảnh, son đỏ cổ điển, phấn má cùng tone nâu đỏ, mái tóc dài được uốn nhẹ, phần mái rẽ ngôi giữa rồi tết bồng hai bên.
Cô mặc một chiếc áo chiffon hồng nhạt tay bồng bên trong, lớp ngoài là chiếc váy yếm len mỏng màu hồng trà phối cùng viền ren nâu. Cô vừa trong trẻo vừa thanh lịch, tựa như thiếu nữ bước ra từ trong một bức tranh thơ mộng.
Cố Nguyên hít sâu một hơi, cúi đầu ghé sát ba mình thì thầm: “Con dâu tương lai của ba đến rồi đó.”
Ba Cố nhìn ra cửa, thấy người đến thì mắt sáng lên, khen ngợi: “Con mắt con cũng tinh tường đấy.”
“Vậy con đi nhé.” Cố Nguyên lấy kính râm trong túi ra đeo lên, thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mặc áo len cổ lọ màu đen.
“Được.” Ba anh biết chuyện giữa hai đứa, nên đề nghị: “Ba nuôi con cũng đến, cùng ba tới gặp ông ấy một chút rồi hãy đi.”
“Vâng.” Cố Nguyên cố gắng kìm chế bản thân không nhìn về phía cô nữa.
Phía bên kia, Kim Chiêu cố đè nén sự khó chịu trong lòng, đi sau mẹ. Cô thật sự rất không thích những dịp thế này, nhưng mẹ lại nhất quyết đưa cô đi gặp con cái của người quen cũ.
“Đây là con trai dì Trương, Tiểu Lập, đây là em gái con, Kim Chiêu.”
Lời mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Chiêu, cô ngẩn người rồi cười gượng.
“Chào em, anh là Đổng Lập.”
“Chào anh.”
“Các con cứ trò chuyện nhé, mẹ và dì Trương muốn tâm sự chút.” Nói xong, mẹ Kim Chiêu và dì Trương tiến về phía sofa.
“…” Kim Chiêu càng thêm phần bực bội.
“Em uống rượu không? Hay anh lấy nước trái cây cho em nhé?” Đổng Lập lễ độ hỏi.
“Em tự lấy được.” Kim Chiêu cười, rồi một mình đi đến quầy nước.
Kim Chiêu cúi đầu chọn một ly nước, sau đó lơ đãng ngẩng lên thì vô tình nhìn thấy một người.
Một chàng trai trẻ, đeo kính râm đen nên không thấy rõ mặt. Kim Chiêu nhìn theo từng đường nét trên khuôn mặt anh, từ đường viền hàm sắc sảo lên sống mũi cao thẳng. Hai bên tóc anh cắt gọn, phần giữa vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán sáng sủa, phần sau chạm gáy.
Anh không mặc vest như những người khác, chỉ mà diện một chiếc áo len cổ lọ màu đen đen, ở cổ tay áo có đeo một chiếc đồng hồ. Quần tây xám đậm làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Ngay lúc này, anh khẽ cong môi, hơi khom lưng nghe một vị trưởng bối nói chuyện.
Dáng vẻ khiêm tốn nhưng toát ra khí chất cao quý, từng cử chỉ đều vô cùng cuốn hút.
“Em biết Cố Nguyên à?” Giọng của Đổng Lập sau lưng cắt ngang ánh nhìn của Kim Chiêu.
Kim Chiêu thu lại ánh nhìn, lắc đầu.
Người con trai này… mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
Kim Chiêu cố lục lại ký ức nhưng không thể tìm ra chút dấu vết nào.
Rõ ràng là rất quen thuộc, Kim Chiêu thấy cực kỳ bức bối, đại não mất trí nhớ lại âm ỉ đau.
Cô vẫn đứng ở đó, Cố Nguyên liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn thêm nữa. Anh sợ nhìn nhiều hơn một chút sẽ khiến bản thân không kiềm chế được, sợ cô sẽ nhận ra mình.
Cô vẫn dõi theo anh, vẻ mặt ngẩn ngơ đầy hụt hẫng.
Cố Nguyên đi theo vị trưởng bối, quay lưng về phía Kim Chiêu.
Kim Chiêu lại ngẩng đầu lên nhìn nhưng chỉ thấy được bờ vai rộng vững chãi của anh. Cô không kiềm được mà đặt ly nước xuống, bước đến gần hơn để nhìn kỹ, hi vọng bản thân có thể nhớ ra điều gì.
“Ba nuôi, con xin phép đi trước, ba và mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé ạ.” Cố Nguyên cố nén cảm xúc, khẽ nhíu mày, chào người lớn rồi quay đi.
Anh không thể chịu được khi nhìn thấy Kim Chiêu như thế. Anh đặt ly rượu xuống, nhanh bước rời đi.
Anh sắp rời đi rồi sao? Tim Kim Chiêu đập thình thịch, một cảm giác sợ hãi trào dâng.
Rõ ràng cô và anh không quen biết, nhưng sao cô lại không muốn anh rời đi?
Cô mím môi, rón rén bước theo, lấy hết can đảm gọi với theo bóng lưng anh:
“Chào anh, xin lỗi đã làm phiền… không biết trước đây chúng ta có quen biết nhau không?”
Cố Nguyên khựng lại, cơ thể anh cứng đồ, một dòng cảm xúc nóng hổi dâng trào nơi khóe mắt, anh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay rồi nghiêng người trả lời:
“Xin lỗi, tôi không quen em.”
“Vậy ạ… em cứ tưởng chúng ta có quen biết, em thấy anh rất quen.” Kim Chiêu lại cẩn thận quan sát ngoại hình của người trước mặt. Cố Nguyên sợ cô nhìn thấy khóe mắt ướt của mình nên vội vàng quay mặt đi.
Kim Chiêu nhẹ giọng giải thích: “Xin lỗi anh nhiều nhé ạ, vì em từng bị mất trí nhớ, nên không nhớ rõ nhiều chuyện trước kia…”
Nhìn cô ở ngay trước mặt, dùng ánh mắt quen thuộc ấy nhìn anh, Cố Nguyên phải gắng sức kiềm chế cảm giác muốn được ôm lấy cô, cố gắng thốt ra một câu:
“Không sao đâu, không cần xin lỗi.”
“Cảm giác này thật sự rất tệ, em cảm thấy mình có quen anh nhưng lại chẳng có chút ký ức nào.” Kim Chiêu dụi mắt che giấu cảm xúc, dịu dàng mỉm cười: “Vậy anh đi đi ạ, em không làm phiền anh nữa.”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chắc chắn mình không quen em.” Áo len cọ vào phần cổ bị đau khiến Cố Nguyên cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Tạm biệt.” Kim Chiêu nhẹ giọng, đè nén cảm giác bất an mơ hồ trong lòng.
“Ừm, tạm biệt.”
Cố Nguyên nói xong liền lập tức quay đi, gắng hết sức bước thật nhanh để che đi sự bối rối.
“Anh phản ứng như vậy càng làm người ta nghĩ anh đang nói dối đấy.” Kim Chiêu cúi đầu nhìn bóng lưng vội vã của anh, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, tự nói với chính mình.
Cứ ngỡ là đã có câu trả lời thì sẽ thôi day dứt, nhưng vì sao lại càng thấy không cam tâm.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, Cố Nguyên không chịu nổi nữa, hai vai sụp xuống, anh bước nhanh đến một góc khuất, ngồi thụp xuống, dùng sức cắn chặt bàn tay đã cuộn thành nắm đấm để kiềm chế cảm xúc.
Khoảnh khắc xoay người, ngoài việc muốn chạy trốn, anh càng muốn bật khóc thật to.
Muốn khóc ngay trước mặt cô, thú nhận với cô tất cả mọi chuyện, nói cho cô biết anh nhớ cô tới nhường nào.
Nhưng giờ đây, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Chiêu cố che giấu sự hoang mang, còn mình thì chẳng thể làm gì ngoài việc quay lưng rời đi.
Xin lỗi em.
Một cơn gió thổi qua, Cố Nguyên rùng mình, nỗi xúc động bị đè nén trào dâng trong lòng, anh yếu ớt siết chặt nắm tay, chống lên chóp mũi cay.
Anh thật sự không nỡ bỏ em lại nơi đó một mình.
Hết chương 22
Lời tác giả: Cả nhà đừng buồn, tiểu tiên nữ rất thông minh, cô ấy sẽ sớm tìm ra sự thật thôi. Ngoài ra thì đi tiệc mọi người trang điểm cầu kì, đủ loại nước hoa, nhiều mùi quá nên tiểu tiên nữ không ngửi thấy mùi trên người Cố Nguyên, hahaha.
Chương trước | Mục lục | Chương sau

Chương này cảm động quá!
ThíchThích