[Cẩm Niên] Chương 37

Chương 37: Ngọc nát

Chuyển ngữ: @motquadao


Hứa Tinh Thần và Khương Cẩm Niên chơi với nhau đã lâu nên cô ấy vô cùng quen thuộc với cổ phiếu và trái phiếu.

Khi nghe đồng nghiệp nhắc đến hai chữ “phiếu” và “mã”, Hứa Tinh Thần lập tức phản ứng: “Ôi, có khi nào cô ta làm trong ngành tài chính không?”

Một đồng nghiệp nam ngập ngừng: “Người làm tài chính khó gần đến vậy à?”

Hứa Tinh Thần chân thành nói: “Tôi đảm bảo với cậu, gái tài chính cũng có người vừa xinh vừa dễ gần. Nhưng tiếc quá tôi không giới thiệu cho cậu được vì người ta là hoa đã có chủ rồi.”

Đồng nghiệp nam nắm cổ tay thở dài.

Lúc này, Diêu Thiên vẫn còn đang tranh cãi với quản lý khách sạn.

Người quản lý khách sạn khoảng ngoài ba mươi, dáng đứng thẳng tắp toát lên sự chuyên nghiệp.

Cô ấy chắp tay trước người, nhẹ nhàng trấn an: “Thưa chị, mong chị hãy yên tâm, bên em sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho chị. Bây giờ bên em sẽ giúp chị nâng hạng phòng, chị đi theo em trước nhé ạ?”

Diêu Thiên như một cây đinh cứng, đứng yên tại chỗ cả buổi, không đáp lại cũng không nhúc nhích.

Cô ta gần như chưa từng ở phòng tiêu chuẩn của khách sạn.

Lần này, Diêu Thiên ở liên tiêp mấy ngày.

Tâm trạng cô ta vốn đã căng thẳng đến gần như sụp đổ, lại bị nhân viên lễ tân quẹt thẻ sai thao tác — cô bé đó quẹt một lần, trừ liền hơn bảy trăm tệ. Sau khi Diêu Thiên nhận được tin nhắn thông báo trừ tiền, cô bé sợ phải chịu trách nhiệm, sống chết không chịu nhận sai, mãi đến khi quản lý ra mặt mới chịu cúi đầu xin lỗi.

Quản lý thì muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng Diêu Thiên cảm thấy thái độ của phía khách sạn không đủ thành khẩn.

Cô ta nói: “Nâng lên hạng phòng nào cơ? Dù là Executive Suite (*) hay phòng tổng thống thì tôi cũng đã từng ở rất nhiều lần rồi, tôi không cần. Các người viết cho tôi một bản xin lỗi bằng văn bản, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

(*) Executive Suite: Đây là loại phòng cao cấp và đắt đỏ bậc nhất trong khách sạn. Thường mỗi khách sạn chỉ có 1 phòng này. Đây là căn phòng có view đẹp, diện tích lớn nhất cùng những dịch vụ tốt nhất. Loại phòng này thường dành cho đối tượng khách hàng là giới doanh nhân, các chính trị gia, nghệ sĩ nổi tiếng.

Quản lý còn chưa kịp đáp lời, Hứa Tinh Thần lập tức tiếp lời: “Thưa chị Diêu, chị cần tiền gấp đúng không ạ? Vậy em xin phép chuyển hoàn lại bảy trăm cho chị qua Alipay trước được không ạ?”

Hứa Tinh Thần hoàn toàn xuất phát từ thiện ý.

Nhưng sáu chữ “chị cần tiền gấp đúng không” giống như vô số mảnh kính vỡ, trong suốt lấp lánh, rơi lả tả đâm vào tim.

Trong mắt Diêu Thiên, rất nhiều tình huống mất mặt đều bắt nguồn từ nghèo túng.

Vì nghèo nên mới so đo. Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, có thể tránh thì tránh, chỉ một khoản tổn thất nhỏ nhoi cũng có thể khiến cô ta phát điên.

Cảm giác bất lực ngấm sâu vào xương tủy, cô ta cố nặn ra một nụ cười: “Được, cô quét mã chuyển khoản đi, trả lại tôi bảy trăm là được.”

Hứa Tinh Thần đồng ý.

Ba phút sau, giao dịch hoàn tất.

Diêu Thiên xách túi quay người rời đi.

Quản lý khách sạn nhìn theo bóng lưng cô ta, khẽ nói với Hứa Tinh Thần: “Tôi sẽ viết báo cáo, khoản đó trừ vào lương của cô bé lễ tân kia… Tôi không ngờ cô ta thực sự chỉ muốn đòi lại bảy trăm. Nhà hàng cao cấp, nâng cấp phòng suite cũng không bằng tiền mặt. Tôi còn tưởng xách túi Hermès thì sẽ không để ý tới vài trăm tệ mà chỉ quan tâm tới cách chúng ta giải quyết vấn đề.”

Hứa Tinh Thần nghĩ lại những tình huống mình từng chứng kiến suốt mấy năm qua, tổng kết lại một câu: “Người giàu ấy mà, có thể tiêu tiền, nhưng không thể để bị móc túi.”

Một đồng nghiệp trẻ đứng bên cạnh chỉ nói một câu: “Túi Hermès ở chợ Bạch Vân, Quảng Đông có ba trăm tệ một cái…”

Mọi người cười ồ.


Diêu Thiên trở về phòng, lập tức tháo giày cao gót, nằm nghiêng trên ghế sofa.

Cô ta mở điện thoại, gọi video cho bố mẹ kể lại chuyện vừa xảy ra.

Vì trốn nợ, họ lại chuẩn bị chuyển nhà. May mà mỗi tháng Diêu Thiên đều có thêm một khoản chi phí công tác, nên dứt khoát ở một phòng khách sạn giá phải chăng chờ bố mẹ tìm nhà mới.

Mẹ Diêu bảo: “Sáng nay mẹ đi với môi giới coi mấy căn, đã chốt một căn năm mươi mét vuông… tầng bốn, hướng nam, tổng thể không tệ. Thiên Thiên, hồi con còn nhỏ, lúc đó nhà mình chưa có tiền cũng ở vùng ngoại ô phía tây, con còn nhớ không?”

Diêu Thiên thầm nghĩ: hoàn toàn không nhớ.

Lúc đó cô ta mới hai ba tuổi, làm sao mà nhớ được?

Từ khi có trí nhớ, trong nhà cô ta chưa bao giờ thiếu tiền.

Hồi tiểu học, tạp chí “Chuột Mickey”, loạt truyện “Mã Tiểu Khiêu”, tập sách “Nổi da gà”… rất nổi tiếng với đám trẻ. Khi đó, Diêu Thiên toàn mua nguyên bộ, rồi hào phóng cho bạn bè mượn.

Vì vậy nên cô ta rất được lòng mọi người.

Lớn lên rồi, cô ta dần dần hiểu ra: điều đó không có nghĩa là cô ta thực sự được yêu quý. Nó chỉ có nghĩa là, cô ta từng nắm trong tay tài nguyên, và bản thân cô ta có giá trị để người khác trao đổi.

Qua điện thoại, mẹ Diêu lại hỏi: “Lễ tân khách sạn đã đền cho con bảy trăm rồi thì thẻ VISA của con có nhận lại được tiền không?”

“Có chứ,” Diêu Thiên trả lời, “chỉ là chậm một chút.”

“Chậm đến khi nào?”

Diêu Thiên bấm ngón tay tính toán: “Hai tuần nữa. Tiền vào rồi, con sẽ trả lại cho họ… Họ coi thường con. Bảy trăm đã là bao? Trước đây tiền tip con đưa cũng đến bảy nghìn.”

Mẹ Diêu không đáp lại.

Sự im lặng hóa thành bụi cát, bay lên mù mịt.

Diêu Thiên thầm cầu nguyện: xin đừng ép con nữa.

Nhưng mẹ Diêu nói ra một câu đầy khó xử: “Thiên Thiên, sau này khoản tiền ấy được cộng vào tài khoản rồi, hay là mình đừng trả nữa nhé. Dù gì cũng là lỗi của lễ tân bên họ, chẳng liên quan gì đến nhà mình.”

Diêu Thiên ôm trán, thái dương đau nhói, vừa sờ lên đã thấy nóng ran.

Cô cúp máy, vặn vòi nước bồn tắm, chuẩn bị ngâm mình.

Điện thoại rung không ngừng.

Cô ta ngồi trong bồn nước nóng, với tay trái cầm lấy máy, ngón tay ướt đẫm để lại dấu vết trên màn hình.

Một Giám đốc công ty đầu tư nhắn tin qua Wechat trêu chọc cô ta: “Tiểu Thiên, gần đây có mã nào ngon không, giới thiệu chút đi.” Kèm vài emoji cười nham nhở.

Gã đã kết hôn, có con ba tuổi.

Diêu Thiên nhắn lại: “Anh chờ chút.”

Gã vôi vã không nhịn được nhắn lại ngay: “Chờ gì chứ, em đang làm gì đấy? Tắm hay ngủ đó ^_^, đã cởi hết chưa?”

Đây là giám đốc đầu tư, cô ta không thể chửi, càng không thể đắc tội.

Diêu Thiên chụp màn hình, định gửi cho vài người bạn để than vãn.

Mở danh bạ, cô ta lần lượt lướt qua từng cái tên.

Đã lâu không trò chuyện cùng họ.

Cô ta phải mất một thời gian mới có thể đủ dũng cảm để chia sẻ hoàn cảnh của mình với họ.

Diêu Thiên cẩn thận nhấn mở khung tin nhắn của bạn bè, gửi một tin trước “Cậu có đó không?” nhưng chỉ nhận được câu trả lời của hệ thống: “XXX đã mở xác minh bạn bè, bạn chưa phải bạn bè của người này…”

Nước nóng trong bồn dần nguội lạnh, hơi nước tan biến.

Mũi cô ta nghẹt lại, tay chân tê cứng, Diêu Thiên phải há miệng để thở.

Cô ta như một con cún đang bị bóp cổ, cũng giống như một con cá bị móc mang, toàn thân không chỗ nào dễ chịu.

Đột nhiên, màn hình thông báo chợt sáng.

Diêu Thiên vội vàng kiểm tra, nhưng chỉ là thông báo từ mấy ứng dụng: “Hãy cập nhật lên phiên bản mới trước ngày 31 tháng 11 năm 2016, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm sử dụng của bạn.”

Ngón tay cô ta buông lỏng, điện thoại rơi tõm vào nước.

Cô ta ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mô hồ thấy gương mặt mình: nhợt nhạt, tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe.

Người ta bảo, khi một người sắp chết, linh hồn sẽ rời khỏi cơ thể.

Nếu lúc quay nghiêng về phía cửa sổ mà thấy một gương mặt giống hệt mình đang nhìn lại thì có nghĩa là người đó sắp chết rồi. Trước khi rời khỏi cơ thể, linh hồn sẽ quay lại nhìn mình lần cuối.

Cuộc đời này, chẳng còn gì để lưu luyến.


Sáng hôm sau, xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng một lúc.

Một tấm vải trắng phủ lên cáng, hai người khiêng cáng từ cửa sau đi ra. Trong lúc di chuyển có giọt nước rơi xuống đất, bị ai đó giẫm phải, người đó than thở: “Xui quá, dính vận người chết, đôi giày này vứt luôn thôi.”

Nói xong còn giậm chân lia lịa.

Mọi người xì xào bàn tán.

Hơn tám giờ sáng, Hứa Tinh Thần đến văn phòng. Cô ấy thấy không khí rất lạ, có người hoang mang, có người thì phấn khích. Cô ấy nghe thấy hai đồng nghiệp rì rầm.

Một người hỏi: “Sao lại phát hiện ra thế?”

Người kia đáp: “Hôm qua Diêu Thiên báo lê tân đúng bảy giờ sáng đánh thức cô ta dậy… Hôm qua vừa xảy ra chuyện, hôm nay ai dám chậm trễ? Ca trưởng đích thân gọi điện thoại lên phòng, nhưng gọi mấy cuộc không ai bắt máy. Cô bé lễ tân hôm qua sợ bị cô ta mắng, nên theo ca trưởng đi gõ cửa, gõ mãi không ai mở.”

Hứa Tinh Thần ghé vào hỏi: “Rồi sao nữa?”

Đồng nghiệp thì thầm: “Ca trưởng mở cửa, vào phòng tắm thì thấy cô ta ngâm mình trong đó cả đêm rồi… Cả người sưng hết lên. Một cô gái xinh đẹp như vậy, có gì mà phải nghĩ quẩn đến mức tự tử chứ?”

Hứa Tinh Thần nổi hết da gà.

Chiều tan làm, Hứa Tinh Thân vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Hôm nay Khương Cẩm Niên về nhà sớm hơn cô ấy.

Khương Cẩm Niên còn vòng qua chợ mua sườn, bí đao, bắp ngô, đứng trong bếp nấu canh, dáng vẻ vừa bình thản vừa dịu dàng.

Hứa Tinh Thần đứng ngoài nhìn một lúc lâu, đột nhiên thốt lên: “Dạ dày tớ không thoải mái, tối nay không ăn canh sườn được rồi…”

Khương Cẩm Niên rửa tay, xoay người bước lại gần: “Đau nhiều không? Hay là bệnh viêm dạ dày của cậu lại tái phát à?”

Hứa Tinh Thần kể lại toàn bộ câu chuyện trong ngày. Cô ấy kéo Khương Cẩm Niên lên giường ngồi, cả hai đắp mỗi người một cái chăn. Hứa Tinh Thần cảm thấy, kể xong chuyện này, có thể Khương Cẩm Niên sẽ thấy lạnh người.

Quả nhiên, Khương Cẩm Niên sững sờ: “Cô ấy chết rồi?”

Hứa Tinh Thần gật đầu: “Không ai ngờ đến… quá bất ngờ.”

Khương Cẩm Niên quấn lấy chăn nằm nghiêng sang một bên.

Hứa Tinh Thần nằm bên cạnh cô, cảm thấy yên lòng hơn, tâm trí dần lắng dịu.

Khương Cẩm Niên trấn an: “Lúc nhỏ tớ sống ở khu nhà cũ với gia đình, đầu phố có một ông thầy bói, suốt ngày nói ‘một mệnh hai vận ba phong thủy, bốn tích đức năm đọc sách’, lúc trước tớ không tin, giờ thì càng lúc càng tin thêm một chút.”

Hứa Tinh Thần cắn môi, như chưa hiểu rõ.

Khương Cẩm Niên giải thích đơn giản: “Mỗi người đều có số mệnh, vận khí và phong thủy riêng. Cậu đừng lo, kết cục của Diêu Thiên không liên quan đến cậu. Những người bên cạnh cô ấy mới là yếu tố ảnh hưởng lớn nhất.”

Hết chương 37


một quả đào

Wattpad: @motquadao
WordPress: motquadao.wordpress.com
Facebook: Blog @motquadaoo

2 bình luận về “[Cẩm Niên] Chương 37”

Gửi phản hồi cho gaubongmiss Hủy trả lời