[Quay về] Chương 9

Chương 9: Mắt cá chân (9)

Chuyển ngữ: @motquadao


“Kim Chiêu, có phải em thích tôi không?” Cuối cùng anh cũng hỏi.

Kim Chiêu không nghĩ rằng anh sẽ hỏi trực tiếp như thế. Cô nghe vậy thì mở to mắt, sau đó cảm nhận được ánh mắt anh đang dò hỏi lại vội vàng cúi đầu xuống, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Làm sao bây giờ, bí mật của cô.

Trong sự hoang mang vì tâm tư giấu kín bấy lâu sắp bị nhìn thấu, cô đột nhiên rùng mình một cái.

Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, bỗng nhiên Cố Nguyên có chút bối rối, cảm thấy bản thân thật nực cười.

Anh nhún vui, ra vẻ không để ý quay người bước đi, “Được rồi.”

Kim Chiêu cúi đầu, đưa tay giữ chặt ống tay áo của anh, sợ sệt mở lời: “Cố Nguyên, tôi xin lỗi, có lẽ tôi khiến cậu hiểu nhầm điều gì rồi.”

Cơ thể Cố Nguyên cứng đờ, có dự cảm rằng nếu bây giờ anh không rời đi sẽ bị người sau lưng làm cho thương tích đầy mình.

Thế nhưng cô vẫn nắm chặt tay áo anh không buông.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu rất giống với crush trước đây của tôi nên mới không kìm được tới gần cậu, sau đó lại phát hiện ra trên người cậu luôn phảng phất bóng dáng của người ấy khiến tôi càng được nước lấn tới. Để cậu hiểu nhầm như vậy, tôi thực sự xin lỗi.”

Là vậy ư?

Cô ấy không thích mình mà chỉ tìm kiếm cảm giác quen thuộc ở mình thôi sao?

Không thể nào, rõ ràng là chính miệng cô nói rằng cô thích anh.

Đó không phải sự thật. Cố Nguyên cuống quýt muốn chất vấn cô nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng được. Anh dùng hết sức lực để có thể thét lên thật to những điều bản thân muốn nói nhưng lại phát hiện ra những gì thoát ra từ miệng mình đều là không khí, còn Kim Chiêu thì cực kì bình thản nhìn mình.

Trong nháy mắt, đại não anh trống rỗng, suy nghĩ rút lại…

“Không phải…” Cuối cùng Cố Nguyên chật vật hét lên một tiếng, sau đó mê man mở mắt ra.

Lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, hốc mắt đỏ bừng.

Anh ngồi dậy há miệng ra thở, một giọt nước mắt nhạt nhòa đọng lại nơi khóe mắt.

May thay đây chỉ là một giấc mơ, nhưng khi tỉnh giấc chỉ còn một mình đau thương.

Anh mở điện thoại, Toronto ngày 10 tháng 7. Anh đã rời khỏi thành phố Nam một tháng.

Trong nhóm chat trên WeChat, Phương Đường gửi cho Cố Nguyên một tin nhắn: “Chiều tối hôm nay Chiêu Chiêu sẽ xuất viện.”

Bây giờ là 3 giờ sáng, ở Trung Quốc đang là buổi chiều. Anh bấm điện thoại gọi cho Phương Đường.

Phương Đường bắt máy rất nhanh: “Alo, anh Nguyên.”

“Kim Chiêu xuất viện chưa?”

“Đang chuẩn bị, tôi đang ở hành lang bệnh viện.”

“Hiện tại cô ấy thế nào?”

“Vết thương ở tay và chấn động não đều ổn nhưng vệt máu bầm vẫn chưa tan, phải tới kiểm tra định kì.”

“Ừ.”

“Khi nào thì anh về?”

“Trở về cũng không được gặp cô ấy…” Trong lòng Cố Nguyên thắt lại, ngừng lại một lát, “Đợi bệnh tình của bà nội khỏi hẳn tôi sẽ trở về.”

“Anh Nguyên, anh đừng khó chịu. Bây giờ Kim Chiêu rất tốt, tất cả mọi chuyện sẽ từ từ khá hơn.” Phương Đường nhìn đồng hồ, bây giờ ở Toronto đang là rạng sáng, có lẽ anh lại mất ngủ.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Phương Đường, Cố Nguyên mở video duy nhất trong album ảnh ra yên lặng xem, suy nghĩ lại bay đi xa, bên tai vọng lại tiếng cười nói của nhóm bạn thân…

“Đỉnh vãi. Anh Nguyên, ngạc nhiên chưa…” Phương Đường từ xó nào đột nhiên cầm điện thoại nhảy ra.

Kim Chiêu nhìn thấy mấy người không biết từ đâu chui ra xấu hổ che mặt, Cố Nguyên thuận thế kéo cô vào lòng.

“Đúng thật, cứ đi theo chị Hoa đây là có trò hay… Vi diệu thật, sao cậu biết bọn họ bên nhau.” Hàn Sơn không nhịn được kích động.

“Dựa vào kinh nghiệm đọc ngôn tình lâu năm của tôi chứ sao…” Hoa Lạc Âm khoanh tay, đắc ý nhìn hai người đang ôm nhau, quay đầu hỏi Phương Đường: “Có quay được không?”

“Lưu lại rồi, ha ha ha.” Gương mặt Phương Đường tràn ngập sự khoái trá, “Xuất sắc.”

“Gửi cho tôi một bản.” Cố Nguyên quăng cho cô ấy một ánh mắt khen ngợi.

“Tớ cũng muốn!” Kim Chiêu ló mặt ra từ trong ngực anh, nhỏ giọng yêu cầu.

“Ha ha ha ha ha, tớ sẽ gửi trong nhóm chat của chúng ta.” Phương Đường lập tức mở điện thoại ra hí hoáy, “Chúc mừng tiểu tiên nữ đã làm nên nghiệp lớn, hạ gục được anh Nguyên.”

“Ha ha ha ha ha…”

Trước mắt Cố Nguyên là khung cảnh quen thuộc mà anh đã xem qua không biết bao nhiêu lần, trong đầu hồi tưởng lại nguồn gốc của đoạn video này.

Anh từng đọc được một câu nói thế này trên mạng, những người mất ngủ quá lâu sẽ không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

Thế nhưng anh vẫn biết.

Giấc mơ vừa rồi là giả, mỗi thước phim trong đoạn video này mới là thật.

Hết chương 9

Chương trước | Mục lục | Chương sau

1 bình luận về “[Quay về] Chương 9”

Bình luận về bài viết này