[Quay về] Chương 6

Chương 6: Mắt cá chân (6)

Chuyển ngữ: @motquadao


“Con mẹ nó? Anh Nguyên bị làm sao vậy? Thế mà lại mặc đồng phục đi học?” Hàn Sơn nhìn Cố Nguyên mặc đồng phục gọn gàng xuất hiện ở trường học, áo sơ mi được ủi phẳng phiu, cà vạt thắt cẩn thận, quần tây làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp.

“Tao tình nguyện.” Cố Nguyên từ từ cửa sau vào ngồi xuống, vô lại trả lời.

“Thứ năm! Học toán tới tận trưa…” Hoa Lạc Âm ngồi phía trước rên rỉ.

Thứ năm? Phiền thế, Cố Nguyên ngẫm nghĩ, cầm điện thoại đứng dậy.

“Đi đâu vậy anh Nguyên?” Hàn Sơn nhìn thấy Cố Nguyên đang sắp sửa đi ra ngoài.

“Tìm chỗ yên tĩnh để ngủ.”

Sau khi ngủ một giấc hết hai tiết học trong thư viện, Cố Nguyên vươn vai một cái, định bụng sẽ làm vài ván game. Để tránh bị giáo viên bắt gặp, Cố Nguyên di chuyển tới một cái kệ sách cao ngất ngưởng ở góc rồi ngồi bệt xuống đất.

Sau khi tới thư viện trả sách xong, Kim Chiêu đi tới phòng đọc chọn sách.

Lúc cô đi thẳng tuốt tới mấy cái kệ sách cuối cùng thì phát hiện ra Cố Nguyên đang ngồi trên mặt đất nghịch điện thoại.

Hôm nay anh thế mà lại mặc đồng phục đến trường. Kim Chiêu mặt không biến sắc nhìn bả vai anh, từng đường nét uyển chuyển, áo sơ mi trắng ôm sát làm lộ ra hình dạng cơ ngực của anh. Quả là một cái móc treo quần áo điển hình.

Anh đang chìm đắm trong trò chơi, không chú ý tới cô. Vì thế Kim Chiêu không tiếp tục nhìn anh, lặng lẽ tới chỗ khác đi dạo.

Cuối cùng cô tìm được một chiếc ghế băng bằng gỗ ván, mang tới kệ sách trước chỗ Cố Nguyên ngồi, giẫm lên xem mấy hàng sách trên cao.

Thời điểm cô di chuyển băng ghế cũng vừa đúng lúc Cố Nguyên chơi xong một ván game, một chân anh co lên, cánh tay tùy tiện chống lên đầu gối, đôi mắt nhìn chằm chằm động tác của Kim Chiêu.

Sau khi cô cẩn trọng đứng lên băng ghế, hai chân duỗi căng, nhẹ nhàng nhón chân làm nổi bật phần nửa thân dưới thẳng tắp và duyên dáng.

Cố Nguyên híp mắt, ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Anh vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

Chiếc quần bó màu trắng viền ren ôm chặt lấy cặp mông căng tròn và đầy đặn của cô, đôi chân gần như hiện ra hoàn chỉnh trước mặt anh, trắng nõn nuột nà.

Trong nháy mắt, Cố Nguyên cảm giác dường như có một con rắn đang cuốn lấy eo anh, chậm rãi siết chặt. Hô hấp của anh như ngừng lại, bởi vì càng hô hấp sẽ càng cảm thấy gấp gáp và bức bối.

Anh thu hồi ánh mắt, tay nắm chặt thành quyền, đứng dậy tiến tới sau lưng Kim Chiêu, hơi lại gần cô.

Kim Chiêu đang đứng lên ghế nên cao hơn Cố Nguyên một chút. Cô có chút giật mình quay đầu, lại bị hơi thở nóng rực của anh bao phủ. Cô hơi bối rối quay người lại, nhìn từng quyển sách một.

“Cậu muốn lấy quyển nào, tôi lấy giúp cậu.” Lòng bàn tay của Cố Nguyên đặt lên hàng sách trên cùng, toàn bộ cơ thể lại lần nữa nghiêng về phía Kim Chiêu.

“Quyển này…” Kim Chiêu nhỏ giọng, êm ái đáp. Sự ngại ngùng đã lan đến tận tai.

Một tay Cố Nguyên lấy sách xuống, tay còn lại đỡ lấy Kim Chiêu, ngăn cản động tác bước xuống của cô.

“Sau này không được phép lấy sách kiểu này biết chưa?” Anh nhìn hai con ngươi như nước của cô, khàn giọng thì thầm nhắc nhở.

Kim Chiêu không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như một con thỏ nhỏ.

“Còn giận tôi à?” Cố Nguyên bá đạo giam cô lại trong vòng tay, không cho cô bước xuống.

“Không…” Đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, chỉ nói ra một chữ.  

“Ghét tôi à? Hửm?” Cố Nguyên đưa mặt lại gần, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Kim Chiêu đang cúi đầu.

Nghe thấy âm cuối cùng phát ra từ cổ họng của Cố Nguyên, cơ thể Kim Chiêu khẽ run lên, miệng nhỏ hơi hé mở lại khép lại.

“Ha.” Cố Nguyên khẽ cười một tiếng, nhìn bộ dáng khiến người ta thương xót của cô, ý nghĩ muốn bắt nạt cô lại càng mãnh liệt.

Chậm rãi đưa mặt tới gần, đôi môi chỉ cách môi cô một chút xíu nữa là có thể hôn lên.

Anh đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm khuya hôm trước.

Nếu đó là thực thì sẽ thế nào?

Đôi môi mỏng của Cố Nguyên dừng lại, không có thêm hành động gì nữa. Ánh mắt Kim Chiêu căng thẳng nhìn sàn nhà, hàng mi bất an run rẩy, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Một, hai, ba, bốn, năm,…

Năm giây sau mặt vẫn còn đỏ như vậy, sao cô có thể như giấc mơ tức cười đó được. 

Ánh mắt Cố Nguyên dịu lại, cả gương mặt lẫn cánh tay đều thu về giữ khoảng cách với cô, sau đó đưa một cánh tay tới trước mặt cô.

Cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn của Kim Chiêu đặt lên trên cánh tay gầy dò của anh, hơi siết lấy, đỡ cô xuống từ trên băng ghế.

Cố Nguyên đưa sách cho cô, cô nhận lấy nói “Cảm ơn.”

“Cảm ơn chuyện gì? Cảm ơn tôi vì đã không hôn cậu à?” Ánh mắt Cố Nguyên ranh mãnh.

Kim Chiêu ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, không đáp lại, bối rối cắn môi sau đó cúi đầu quay người bước đi.

Cố Nguyên nhìn theo bóng lưng cô, đôi chân trắng mịn, bờ mông như quả đào mọng nước. Càng nghĩ càng bực bội, tay Cố Nguyên nắm lấy cà vạt giật sang một bên.

Cà vạt và váy của cô cùng một tone màu, xanh biển thẫm.

Hết chương 6

Chương trước | Mục lục | Chương sau

1 bình luận về “[Quay về] Chương 6”

Gửi phản hồi cho [Quay về] Chương 7 – một quả đào Hủy trả lời