Chương 50: Đầu cơ Trong văn phòng, quả lắc đồng hồ đung đưa không một tiếng động. Chiếc đồng hồ quả lắc này được sản xuất tại Pháp năm 1895. Mặc dù là đồ cổ từ thế kỷ 19 nhưng nó vẫn hoạt động trơn tru, chạy chính xác, chỉ có điều mỗi tuần đều… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 50
Thẻ: khuongcamnien
[Cẩm Niên] Chương 49
Chương 49: Biến cố Chuyện xảy ra bất ngờ, Phó Thừa Lâm buộc phải nhanh chóng quay trở về. Anh gọi điện liên tục không ngừng nghỉ còn Khương Cẩm Niên chỉ có thể ngồi ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong. Cô phát hiện thì ra anh cũng phải giả lả luồn cúi, cũng… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 49
[Cẩm Niên] Chương 48
Chương 48: Du lịch (3) Hơi nước bốc lên, gợn sóng lăn tăn, cánh hoa trôi lững lờ theo dòng nước xoáy. Khương Cẩm Niên gượng gạo đáp lại: “Anh đừng mắng em nữa mà.” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cả người dính sát lại gần như muốn treo lên người anh. Giọng… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 48
[Cẩm Niên] Chương 47
Chương 47: Du lịch (2) Trong lòng Khương Cẩm Niên, Phó Thừa Lâm giống như một cuốn bách khoa toàn thư sống. Anh phản ứng nhanh nhạy, kiến thức trải rộng ở nhiều lĩnh vực. Cô biết rất rõ trong tình cảm mình dành cho anh có một phần là sự ngưỡng mộ. Chuyện này… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 47
[Cẩm Niên] Chương 46
Chương 46: Du lịch (1) La Hạm cũng không ngại Khương Cẩm Niên. Cô ấy mở bản báo cáo ra, chỉ vào mấy dòng chữ đen: “Lý lẽ rõ ràng, trình bày mạch lạc. Nhưng theo tôi thấy thì vẫn hơi dài dòng. Khương Cẩm Niên, buổi trưa em có thời gian thì giúp cậu… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 46
[Cẩm Niên] Chương 45
Chương 45: Tường vi Cửa kính cách âm không tốt lắm. Vì trong văn phòng vẫn còn mấy người đồng nghiệp nên Khương Cẩm Niên chỉ có thể nói lấp lửng: “Không phải em đâu, anh hiểu lầm rồi.” Phó Thừa Lâm vẫn truy hỏi: “Vậy là ai?” Khương Cẩm Niên ngập ngừng vài giây… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 45
[Cẩm Niên] Chương 44
Chương 44: Ngôn từ sắc bén Cuối tháng Chín, thời tiết bỗng chốc se lạnh. Ánh nắng ban mai chuyển thành sắc vàng nhạt, xua tan làn sương mờ ảo buổi sớm. Khương Cẩm Niên tỉnh giấc nhưng không vội rời giường. Cô cầm điện thoại lướt xem thông báo, từng cử động đều nhẹ… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 44
[Cẩm Niên] Chương 43
Chương 43: Dạo đêm Ánh hoàng hôn dần buông, bóng tối len lỏi khắp ngóc ngách. Khương Cẩm Niên đứng bên lan can nhìn về phía xa, gió bắc thổi lạnh khiến cơ thể cô rét run, nhưng bàn tay trái lại bất chợt ấm lên. Phó Thừa Lâm chẳng nói lời nào mà cứ… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 43
[Cẩm Niên] Chương 42
Chương 42: Tranh chấp Một câu “Giới tài chính loạn lắm” của Trịnh Cửu Quân khiến Khương Cẩm Niên lại bắt đầu nghi ngờ về đời tư của Phó Thừa Lâm. Dù có chút để tâm, cô vẫn cố tỏ ra rộng lượng, rõ ràng là đang cố kiềm chế để giữ mặt mũi. Cô… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 42
[Cẩm Niên] Chương 41
Chương 41: Gai góc Khương Cẩm Niên tự vấn mình: Tại sao chỉ vừa nghe thấy cụm từ “máy bay riêng” thôi mà cô đã thấy khó chịu? Nói trắng ra, có lẽ trong đó có một phần là… ghen tị. Đúng vậy, là ghen tị. Dù cô có cố gắng kiếm tiền thế nào… Đọc tiếp [Cẩm Niên] Chương 41
