[Cẩm Niên] Chương 71

Chương 71: Đi đường

Chuyển ngữ: @motquadao


Phó Thừa Lâm còn chưa kịp trả lời, Khương Cẩm Niên đã báo vị trí của mình rồi cúp máy. Tâm trí cô đang rất hỗn loạn, không biết nên nói gì và có thể nói thêm gì nữa, bởi việc từ chức đã đẩy cô vào thế yếu hơn trong mối quan hệ này.

Trăng đã lên cao, treo lơ lửng phía trên những ngọn đèn đường.

Mùa đông ở phương Bắc gió thổi rất mạnh, mỗi hồi gầm rú lại mang theo sự lạnh lẽo và hoang vu. Người đi bộ băng qua quảng trường, ai nấy đều vội vã. Họ đeo găng tay, thắt khăn len, mỗi người một vẻ mặt… chắc hẳn đều là những người đã có công việc ổn định. Phía bên kia quảng trường thông ra phố tài chính, nơi những tòa nhà chọc trời san sát nhau, ánh đèn rực rỡ như ban ngày.

Hôm nay lạnh thật. Khương Cẩm Niên thầm nghĩ.

Cô nắm chặt chai Coca, quấn chặt chiếc áo khoác và hắt hơi một cái. Cho đến trước ba giờ rưỡi chiều nay, cô vẫn là một thành viên trong tòa nhà văn phòng kia, còn giờ đây cô đã trở thành người thất nghiệp, ngồi thẫn thờ giữa quảng trường như một kẻ lang thang.

Phó Thừa Lâm xuất hiện rất đúng lúc. 

Trên quảng trường, dòng người đông đúc như những con sông đan chéo, chảy về bốn phương tám hướng. Nhưng anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khương Cẩm Niên, phong trần mệt mỏi chạy đến bên cô. Anh ngồi xuống, nắm lấy tay cô sưới ấm trong vài phút rồi mới nói: “Nghỉ việc là chuyện tốt, nơi đó không hợp với em. Hạ Tri Thu cũng cần được mài giũa thêm. Có rất nhiều thứ, hiện tại anh ta chưa thể dạy em.”

Trước khi thị trường hôm nay đóng cửa, Phó Thừa Lâm đã chú ý đến biểu đồ nến của cổ phiếu Khởi Lai và làm một bản so sánh. 

Anh đoán được Khương Cẩm Niên nhất định sẽ gặp rắc rối. Tính cách cô cương trực, thà gãy chứ không chịu cong, trong lòng luôn có một thước đo chuẩn mực đúng sai rõ ràng; mà cấp trên của cô là Hạ Tri Thu cũng không giỏi đối nhân xử thế. Hai tinh anh này cộng lại cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường mà La Hạm để lại.

Anh bảo: “Nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Đợi em thông suốt rồi chúng ta tính bước tiếp theo.”

Anh dắt cô đi về phía bãi đỗ xe: “Trời lạnh thế này, em ngồi ngoài trời bao lâu rồi? Tay lạnh ngắt, để anh ủ thêm lát nữa.”

Khương Cẩm Niên cuối cùng cũng lên tiếng: “Bây giờ em thất nghiệp rồi, có thể ngồi thẫn thờ ở quảng trường suốt ba tiếng đồng hồ.” 

Cô ngập ngừng: “Thấy mịt mờ quá.”

“Ai cũng có lúc mịt mờ,” Phó Thừa Lâm đáp.

Khương Cẩm Niên tựa vào lòng anh: “Anh cũng có sao?”

“Nhiều không đếm xuể.” Anh trả lời.

Nói là vậy, nhưng nếu thật sự bắt anh kể vài chuyện thảm hại, anh lại chẳng thốt ra được chữ nào. Làm sao để dỗ dành Khương Cẩm Niên đây? Anh lặng lẽ liệt kê những sở thích của cô, hỏi cô muốn đi đâu chơi: phòng triển lãm tranh, phòng hòa nhạc, hay khu thương mại? Tối nay anh sẽ chiều theo ý cô.

Khương Cẩm Niên chọn khu thương mại vì cô nhớ ra Phó Thừa Lâm vẫn chưa ăn tối. Ven đường các nhà hàng mọc lên san sát, khách khứa ra vào không ngớt.

“Ăn vịt quay đi,” Khương Cẩm Niên quyết định, “Em thích nước sốt tương ngọt.”

Phó Thừa Lâm cười: “Anh cứ tưởng em sẽ nói là em thích vịt quay.”

Cô kéo tay anh bước vào nhà hàng, ngồi trong phòng riêng cạnh cửa sổ. Cứ buông thả một lần vậy! Khương Cẩm Niên tự thuyết phục mình, ăn một bữa thật ngon đã, ngày mai hãy lo đến chất béo và calo. Cô gọi liền một mạch tám món, gọi thêm hai chai rượu Lão Bạch Can, rồi còn nói: “Mảng rượu trắng quả nhiên đã phục hồi, giá cổ phiếu tăng vọt, mùa đông doanh số còn cao hơn. Em vừa viết xong báo cáo khảo sát ngành rượu trắng, nộp lên rồi, còn chưa nhận được phản hồi mà đã nghỉ việc mất rồi.”

Nói chưa dứt câu, cô đã gục xuống bàn. 

Từ góc nhìn của Phó Thừa Lâm, hàng mi dày của cô khẽ chớp, đôi mắt long lanh nước phản chiếu ánh đèn. Khoảnh khắc này, cô đã trút bỏ lớp vỏ bọc cứng cỏi, để lộ sự mềm yếu và mong manh.

Cô thầm nghĩ, miệng thì nói quan tâm đến sự nghiệp nhất, kết quả thì sao? Nóng đầu lên là nghỉ việc luôn. Bao nhiêu người cạnh tranh muốn vào công ty đó, còn cô thì lại bỏ ngang. Nhưng không nghỉ việc cũng không được, La Hạm sẽ không dừng tay, Hạ Tri Thu thì mệt mỏi ứng phó, Khương Cẩm Niên không muốn tiếp tục phải gánh tội thay cho ai nữa.

Phó Thừa Lâm dường như nhìn thấu tâm tư của cô: “Công ty không có em vẫn vận hành bình thường thôi. Vị trí em để trống có rất nhiều người muốn làm, đừng lưu luyến nơi đó nữa.”

“Đúng vậy nhỉ,” Khương Cẩm Niên lẩm bẩm, “Em không phải là người không thể thay thế.”

Phó Thừa Lâm sửa lại: “Nói vậy là sai rồi.” 

Anh nghiêm túc nhìn cô: “Ở bên anh, em là duy nhất, không ai thay thế được.”

Đúng lúc đó, đầu bếp và nhân viên phục vụ bưng vịt quay vào. Đầu bếp biểu diễn kỹ thuật thái vịt ngay trước mặt họ, nhân viên phục vụ bày đĩa, khui một chai rượu trắng. 

Hương rượu lan tỏa khắp phòng. 

Trong phòng riêng lại yên tĩnh, chỉ còn hai người họ.

Phó Thừa Lâm tự tay cuốn một miếng vịt quay. Khương Cẩm Niên đinh ninh là anh cho mình nên ngồi ghé sát, chớp mắt chờ anh đút, nhưng anh lại tự cắn một miếng rồi cảm thán: “Lửa rất vừa tầm.”

Khương Cẩm Niên nhíu mày, so đo: “Không phải cho em sao?”

“Cái này nhiều dầu mỡ lắm, dễ béo,” anh trêu.

Khương Cẩm Niên càng không vui: “Anh sợ em béo nên ngay cả bữa tối cũng không cho em ăn à?”

Phó Thừa Lâm thương lượng: “Anh cuốn một cái, em ăn một cái nhé?”

Khương Cẩm Niên gật đầu. 

Cô cụng ly với anh, uống một chút rượu trắng. Uống rượu vào liền mất kiểm soát, cô bắt đầu làm mình làm mẩy, nhất quyết bắt anh phải đút từng miếng một. Sau đó thậm chí chẳng cần ăn tối nữa, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh hôn loạn xạ, vừa hôn vừa nói: “Em mất việc rồi nên anh không được chạy mất đâu đấy, nếu không em chẳng còn gì cả.”

Phó Thừa Lâm trấn an cô: “Anh chạy làm sao được, chạy đi đâu được chứ?” 

Anh thầm nghĩ, cô vẫn thiếu cảm giác an toàn, uống rượu vào là giống hệt trẻ con.

Hai ngày tới anh đều bận, không có thời gian ở bên cô, chỉ có thể để cô ở nhà một mình. Đối với tương lai của cô, anh lại không quá lo lắng. Cô có học vấn, có kinh nghiệm, quỹ công hay quỹ tư đều đi được, chỉ cần cô muốn.

*

Đêm đó, Phó Thừa Lâm bế Khương Cẩm Niên về nhà.

Anh xả nước rồi gọi cô đi tắm.

Cô lại gần, cởi quần áo, cẩn thận bước vào bồn tắm, đôi chân trắng muốt, dáng đi nhẹ nhàng tựa “bộ bộ sinh liên” (*). Nước nóng làm cô thấy dễ chịu, cô tựa vào thành bồn, nói: “Anh xem giúp em eo có bị to ra không?”

(*) Bộ Bộ Sinh Liên (步步生莲) là một thành ngữ Hán Việt dùng để mô tả dáng đi uyển chuyển, duyên dáng như hoa sen nở dưới mỗi bước chân, thường dành cho người con gái đẹp. Nó có nghĩa là “bước nào cũng nở hoa sen”, thể hiện vẻ đẹp thanh thoát, quý phái, như có phép thuật. 

Phó Thừa Lâm làm theo ý cô, vòng tay ôm lấy eo cô đo thử, nước dập dềnh qua kẽ tay. Anh ghé sát tai cô nói: “Anh thấy không những không to ra mà còn gầy đi đấy.”

Khương Cẩm Niên nhích người về sau: “Có một chỗ hình như to ra rồi.” 

Nói rồi cô lặn xuống nước bơi ra chỗ khác. 

Phó Thừa Lâm không vội bắt lấy cô.

Anh điềm nhiên như đã nắm chắc phần thắng trong tay, đợi cô tự sa vào lưới. Quả nhiên vài phút sau cô lại quay về vòng tay anh, khéo léo nói: “Ngày mai em có thể ngủ đến trưa mới dậy.”

Phó Thừa Lâm quấn khăn tắm cho cô, đưa cô ra ghế nằm. Cô vừa ngồi vững, anh đã nâng cằm cô lên hôn nồng nhiệt. Hơi nước mờ ảo, cơ thể cả hai đều ướt át, khi chạm vào nhau càng thêm trơn láng. 

Phó Thừa Lâm báo trước với cô: “Tối mai anh về muộn một chút.”

Đàn ông đúng là xấu xa. Đêm nay nếm được ngọt ngào, không cần kiêng dè, cũng không cần để ý thời gian, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện của tối mai. Anh vừa nói vừa sắp xếp lịch trình: “Tám giờ sáng mai anh cùng mấy người Trịnh Cửu Quân đi chùa thắp hương. Chiều mai công ty họp quyết sách, tối có tiệc xã giao, anh sẽ cố về trước mười giờ đêm… Em cứ ở nhà nghỉ ngơi, chơi game, xem tivi, làm gì cũng được.”

Cuộc sống của anh vừa bận rộn vừa phong phú, Khương Cẩm Niên thầm thở dài. 

Cô không tiếp lời.

Cô xoay người đưa lưng về phía anh. 

Chiếc ghế nằm hẹp khiến cô suýt ngã.

Chân cô mỏi nhừ, chỗ đó cũng đau. Cô tự nhủ ngày mai nghỉ ngơi xong, ngày kia nhất định phải đi tìm việc. Nếu cứ bám lấy Phó Thừa Lâm, ăn ở đi lại đều dựa vào anh thì thật đáng sợ. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất lớn rồi.

“Sáng mai nếu em dậy được thì đi chùa thắp hương với anh, chúng ta đi cầu duyên.” Phó Thừa Lâm ôm lấy cô.

Khương Cẩm Niên lầm bầm: “Anh cũng tin cái này hả?”

“Anh không tin,” Phó Thứa Lâm thành thật, “Nhưng làm trong ngành này thì ít nhiều cũng có thờ có thiêng, có kiêng có lành, mong cầu vận may. Đầu năm cầu nguyện, cuối năm tạ lễ là thông lệ của nhiều công ty, chúng ta phải tuân thủ.”

Hình như anh cố ý. Lúc nói chuyện, hơi thở của anh lướt qua vành tai cô, đôi môi như có như không chạm nhẹ, không hẳn là hôn. Cô khẽ rùng mình, tim đập thình thịch nhưng vẫn cắn răng không thỏa hiệp với anh. 

Vậy mà sáng hôm sau, mới sáu giờ Khương Cẩm iên đã dậy, dành nửa tiếng trang điểm và chọn một bộ đồ nhã nhặn nhưng tinh tế.

Phó Thừa Lâm cười nhưng không vạch trần cô. 

Sáu giờ bốn mươi, anh nắm tay cô ra cửa. 

Hôm nay là ngày hoàng đạo, thời tiết cực đẹp. Trời không một gợn mây, nắng ấm rực rỡ nhưng không khí vẫn rất lạnh. Rừng cây ngoại ô trơ trụi, lá khô vàng úa, trước cổng chùa lại rất sạch sẽ, không vướng khói bụi trần gian.

Cách đó vài mét có mấy chiếc xe sang màu đen đang đỗ. Trịnh Cửu Quân vịn cửa xe chào họ: “Thừa Lâm? Cậu đến đúng giờ đấy.”

Phó Thừa Lâm đáp: “Không bị tắc đường.” 

Anh giới thiệu với những người quản lý khác: “Đây là bạn gái… vị hôn thê của tôi, Khương Cẩm Niên.”

Sao lại thành vị hôn thê rồi? Anh đã cầu hôn cô đâu? Khương Cẩm Niên thầm nghĩ.

Đôi khi anh thật sự rất vô lý.

Mọi người có mặt đều rất thân thiện, lần lượt bắt tay chào hỏi Khương Cẩm Niên. Thấy cô là người cùng ngành, họ càng hào hứng bàn luận về tình hình thị trường. Câu chuyện rôm rả đến mức suýt lỡ mất giờ lành. Trịnh Cửu Quân đi phía trước nói với Phó Thừa Lâm: “Tính ra đưa bạn gái cậu đi cùng cũng được đấy chứ.”

Phó Thừa Lâm khoe khoang: “Ưu điểm của cô ấy cậu đếm không xuể đâu.”

Trịnh Cửu Quân lại hỏi: “Cậu đưa cô ấy đi thắp hương, sẵn tiện cả hai cùng cầu sự nghiệp phát triển luôn. Cô ấy làm quỹ công, cậu làm quỹ tư…” Anh ta nhất thời chưa nghĩ ra từ ngữ chính xác, chỉ khen bừa một câu: “Hai người các cậu bổ trợ cho nhau.”

“Không chỉ cầu sự nghiệp,” Phó Thừa Lâm đáp, “Còn cầu tình duyên nữa. Thành gia lập nghiệp, người nhà tôi cũng đang giục rồi.”

Sau đó anh bước vào đại điện. Anh chỉ thắp hương, nói chuyện với trụ trì một lát, công đức, đi đúng quy trình… rõ ràng anh không tin, nhưng biểu hiện lại trang trọng hơn bất cứ ai. Dù anh không quỳ bồ đoàn vì thoái thác đầu gối không tốt, không gập lại được.

Bước ra khỏi điện, anh thấy Khương Cẩm Niên đang đứng dưới gốc cây buộc một sợi chỉ đỏ. Vị sư trẻ nói với cô: “Đây cũng là duyên phận.”

Cô trả lời: “Con không cưỡng cầu duyên phận. Con chỉ mong anh ấy luôn khỏe mạnh, bình an, vạn sự như ý.”


Hết chương 71

Bình luận về bài viết này