Chương 70: Nghỉ việc (3)

Chuyển ngữ: @motquadao
Hạ Tri Thu vô cùng tức giận, gần như mất hết lý trí: “Người đè giá là chị à?”
“Không,” La Hạm phủ nhận, “tôi làm gì có năng lực lớn đến thế.”
Chị ta nhìn chằm chằm vào biểu đồ nến của cổ phiếu Khởi Lai, đầu ngón tay khẽ chạm màn hình. Sau lưng chị ta, tổng giám đốc của một công ty tư vấn đầu tư lên tiếng hỏi: “Chị La, chị chắc chắn bao nhiêu phần?”
La Hạm cúp máy, mỉm cười đáp: “Một trăm phần trăm.”
Một trăm phần trăm!
Chị ta biết mình đã phát điên rồi.
Vài tháng trước, lý tưởng lớn nhất của chị ta là quản lý tốt quỹ, tranh thủ hiệu quả và nguồn lực, mang lại lợi ích cho khách hàng. Chị ta từng có một đội ngũ phối hợp ăn ý, năm trợ lý ngang tài ngang sức, tiền đồ rộng mở và sự tôn trọng của đồng nghiệp. Còn bây giờ thì sao?
Bây giờ chị ta đã sớm quên mất cảm giác khóc lóc là như thế nào. Nhưng tất cả những gì chị ta trân trọng, thực sự đã mất sạch.
Hạ Tri Thu hiểu sự tuyệt vọng của chị ta.
La Hạm lật thuyền trong mương. Cho dù về mặt tình cảm anh ta vẫn kính nể chị ta, nhưng về lý trí, anh ta đã xếp chị ta vào một nhóm người khác. Huống chi giờ đây họ đang đối đầu trực diện, dính đến một cuộc giằng co kéo dài, không bên nào có thể dễ dàng dàn xếp ổn thỏa.
Bình thường khi gọi điện, Hạ Tri Thu đa phần đều ghi âm. Anh ta gửi file ghi âm cuộc nói chuyện giữa mình và La Hạm cho Khương Cẩm Niên, nhắc cô chú ý mức độ nghiêm trọng của tình hình. Địch ở trong tối, họ ở ngoài sáng. Quỹ công lập bị hạn chế đủ thứ khi thao túng, mà La Hạm lại nắm rõ phong cách và chiến lược của họ, quen thuộc từng khuyết điểm của mỗi người… Chị ta có lẽ là kẻ địch đáng sợ và nguy hiểm nhất.
Khương Cẩm Niên trầm mặc trong khoảnh khắc.
Cô cảm thán: “Khó rồi.”
Hạ Tri Thu đáp: “Đúng là không còn gì để mất.”
Giọng Khương Cẩm Niên vô cùng bình tĩnh: “Tài khoản của chị ấy không minh bạch, chắc chắn đã mượn sức của một công ty nào đó. Việc đè giá đã dọa những nhà đầu tư nhỏ lẻ bỏ chạy, chuyên nhắm vào những người chơi chứng khoán ngắn hạn hay mua đuổi bán tháo. Khối lượng giao dịch hai ngày nay đã tăng lên bao nhiêu lần rồi? Chị ấy chắc chắn vẫn còn những nước cờ sau nữa, anh tin không?”
Nước cờ sau là gì? Hạ Tri Thu có linh cảm chẳng lành.
Tối hôm đó, Hạ Tri Thu vẫn cực kỳ bận rộn. Anh ta bị Tổng giám đốc đầu tư kéo đi dự tiệc xã giao, gặp gỡ vài vị khách hàng có tài sản kếch xù. Trong đó, một vị khách dẫn theo một người bạn, là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Người đó hỏi anh: “Nhóm của các anh có một cô gái rất xinh đẹp họ Khương phải không? Hôm nay cô ấy có đến không? Tôi đã chuẩn bị một số câu hỏi về quỹ đầu tư, muốn đặc biệt thỉnh giáo cô ấy.” Nói rồi, ánh mắt anh ta cứ lảng vảng xung quanh Hạ Tri Thu.
Phiền thật, Hạ Tri Thu thầm nghĩ. Không hiểu vì tâm lý gì, anh ta đáp lại: “Tìm cô ấy cũng vô ích, anh cứ hỏi tôi là được.”
Tổng giám đốc đầu tư đứng cạnh đó vỗ vai Hạ Tri Thu, giải vây: “Giám đốc Hạ của công ty chúng tôi là một tinh anh “ba cao”: trình độ cao, hiệu suất cao và học vấn cao.” Mọi người đều cười rộ lên, Tổng giám đốc nói tiếp: “Các vị có vấn đề gì cứ hỏi thẳng cậu ấy, cậu ấy có vô số nghiên cứu về kinh tế vĩ mô, thị trường chứng khoán và trái phiếu. Từ đầu năm đến nay, giá trị ròng của quỹ do giám đốc Hạ quản lý cứ tăng vùn vụt, Ủy ban Đầu tư đều rất kỳ vọng vào cậu ấy.”
Cấp trên đã dọn sẵn bậc thang, Hạ Tri Thu chỉ có thể thuận thế bước xuống. Anh ta nói năng lưu loát, thao thao bất tuyệt, thành công thuyết phục được một ông chủ tư nhân.
Ông chủ vỗ đùi cái đét, quyết định mua quỹ của anh, nhưng kèm theo điều kiện: “Tiểu Hạ, đừng để tôi lỗ nhé. Nếu rớt quá 2%, tôi sẽ lập tức rút vốn, không thương lượng gì hết.”
Người ta hay nói: quỹ công lập không quan tâm tăng hay giảm, chỉ quan tâm tới quy mô, vì họ chỉ thu phí quản lý. Cách nói này thực ra không hoàn toàn chính xác. Nếu quỹ giảm mạnh gây hoang mang, các nhà đầu tư ào ào bán ra thì còn thu được phí quản lý gì nữa? Có cái khỉ khô.
Hạ Tri Thu gánh vác trọng trách lớn, không dám tùy tiện hứa hẹn.
Khi bị chuốc vài ly rượu và vào nhà vệ sinh rửa mặt, anh ta vô tình chạm mặt Tổng giám đốc đầu tư. Vị Tổng giám đốc đã hơi say, nửa đùa nửa thật bảo: “Còn hơn một tuần nữa là chúng ta nghỉ Tết rồi. Các bảng xếp hạng cuối năm sắp được công bố, các cậu đừng có để xảy ra chuyện gì đấy, Nếu ảnh hưởng đến xếp hạng cuối năm của công ty, tôi không gánh nổi đâu.”
Trên cà vạt của Hạ Tri Thu dính một chút vụn đường.
Tổng giám đốc đầu tư giơ tay, cúi mắt, nhíu mày, đầu ngón tay khẽ quệt một cái, lau sạch vụn đường.
Hai người đàn ông đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn nhau, dáng người cao lớn thẳng tắp như trúc. Tiếng nước chảy róc rách bên trong vang lên, Hạ Tri Thu trịnh trọng hứa: “Anh cứ yên tâm.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, mí mắt phải của anh ta bỗng giật một cái.
*
Hạ Tri Thu mãi không xem điện thoại nên đã bỏ lỡ tin nhắn của Khương Cẩm Niên.
Khương Cẩm Niên đang gặm một quả táo. Trong suốt hai mươi phút vừa qua, cô chỉ mới nhai được đúng hai miếng.
Trong phòng ngủ, ánh đèn bàn mờ tối, màn hình máy tính sáng rực, hiển thị tin xấu chí mạng của cổ phiếu Khởi Lai: Công ty sẽ chấm dứt hợp tác với doanh nghiệp logistics, cổ đông lớn dự kiến bán ra 5% tổng vốn cổ phần…
Cái gọi là tin xấu chính là những thông báo khiến giá cổ phiếu sụt giảm. Khương Cẩm Niên cảm thấy đầu óc choáng váng. Càng nghĩ càng tức, cô nhấc máy gọi cho Thư ký Hội đồng quản trị của Khởi Lai. Đối phương chưa kịp nói gì, cô đã chất vấn: “Hợp đồng của bên anh với công ty logistics còn nửa năm nữa mới hết hạn, tại sao lại chấm dứt sớm? Những ngày qua giá cổ phiếu biến động mạnh, giảm sàn liên tục, khó khăn lắm mới kéo lên được chút, tại sao các ông lại tung tin đè giá để rũ bỏ nhà đầu tư?”
Thư ký hỏi: “Trợ lý Khương, cô đang ăn tối à?”
Khương Cẩm Niên cắn một miếng táo, phát ra tiếng “rắc” giòn tan.
Thư ký thở dài: “Cô ăn xong rồi tôi nói, nếu không cô ăn không nổi đâu.”
Khương Cẩm Niên cười lạnh: “Anh ăn tối ngon miệng chứ? Đúng lúc then chốt thế này mà công bố tin xấu, ngày mai mở cửa thị trường lại giảm sàn tiếp cho xem…”
Cô chưa nói hết câu, thư ký đã ngắt lời: “Trợ lý Khương, những khó khăn trong kinh doanh của chúng tôi cô không hiểu được đâu. Các cổ đông quyết định bán bớt cổ phần, tôi muốn ngăn cũng không ngăn được, cô bảo tôi phải làm sao?”
Khương Cẩm Niên đáp lại nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Đúng rồi, các ông cũng chẳng ngăn nổi công ty vận tải chấm dứt hợp đồng sớm. Cốt lõi của ngành sản xuất có hai thứ: sản phẩm và vận chuyển. Các ông làm loạn thế này, vận chuyển mất rồi, đúng là tràn đầy dũng khí và gan dạ thách thức đấy.”
Thư ký nghe mà tai giật giật, thầm nghĩ con bé này còn trẻ mà miệng lưỡi thật sắc bén. Tuy nhiên, anh ta vẫn giữ phong độ: “Công ty logistics đó lớn mạnh rồi, không làm theo hợp đồng mà đột ngột tăng giá. Thời buổi này, xe tải nào chạy cao tốc mà không chở quá tải… Gần Tết rồi, cảnh sát giao thông địa phương quản lý rất nghiêm, gặp xe nào phạt xe đó, mỗi lần vài trăm tệ. Công ty logistics đưa ra một danh sách dài các hóa đơn phạt bảo chúng tôi thanh toán, đó không phải số tiền nhỏ, cộng với tiền tăng giá lên tới vài chục triệu tệ.”
Giọng anh ta dần nhạt đi.
Khương Cẩm Niên nhắm mắt, ngả đầu ra sau: “Hóa ra là vậy. Xin lỗi, lúc nãy tôi nói hơi nặng lời. Thực lực của quý công ty không có vấn đề, báo cáo tài chính minh bạch rõ ràng, đây là một cổ phiếu tốt nên chúng tôi mới hộ giá. Nhưng nếu tôi giả sử rằng, trong quý công ty có lãnh đạo lập kho chuột, thao túng thông báo, để Sở giao dịch và ủy ban chứng khoán cùng truy cứu, tổn thất của các ông tuyệt đối sẽ lớn hơn chúng tôi nhiều. Lúc đó mất bò mới lo làm chuồng thì cũng muộn rồi.”
Đối phương liên tục phụ họa.
Khương Cẩm Niên không nói lời chào, trực tiếp cúp máy.
Hạ Tri Thu vẫn không hồi âm. Bầu trời đêm dần bị mây đen bao phủ, những bông tuyết bắt đầu rơi lả tả. Đêm nay tuyết rơi rất dày, lạnh lẽo đọng trên cửa sổ như lớp tro trắng.
Ngày hôm sau, đúng như Khương Cẩm Niên dự đoán, cổ phiếu Khởi Lai chạm đáy ngay từ khi thị trường mở cửa.
Cao Đông Sơn cũng bắt đầu căng thẳng: “Chúng ta đang nắm giữ tỷ trọng lớn cổ phiếu Khởi Lai đấy, giá trị ròng của quỹ đang giảm rồi.”
Đúng vậy, đang giảm.
Thứ hạng quỹ của họ đã tụt ba bậc.
Sáng hôm sau nữa, Khương Cẩm Niên đề nghị: “Chúng ta có nên báo cáo tình hình với tổng giám đốc đầu tư không? Không phải vì Khởi Lai chạm đáy, mà vì La Hạm có thể tính được vị thế của chúng ta, đoán được chiến lược… đã triệt hạ được Khởi Lai thì có thể triệt hạ mục tiêu tiếp theo, có lẽ là “Y tế Bình Thành” hoặc “Sinh học Mậu Hâm”. Chị ta giỏi nhất là mấy mã vốn vừa và nhỏ này.”
Cô nói không sai.
Hạ Tri Thu cân nhắc rồi nói: “Bây giờ chưa được.”
Anh ta chỉ huy giao dịch viên tiếp tục thao tác.
Anh ya muốn làm gì?
Khương Cẩm Niên nghiêm túc nhắc nhở: “Tôi đã tính rồi, lượng vốn để kéo giá thêm một lần nữa, chúng ta không kham nổi.”
“Không phải không kham nổi,” Hạ Tri Thu sửa lại, “mà là sẽ bị lãnh đạo phát hiện.”
Anh ta tính toán thời điểm, khi nào vào hàng, khi nào giảm vị thế, tiếp tục trao đổi với giao dịch viên. Anh ta đang đối đầu trực diện với La Hạm. Nghĩ đến câu nói tối qua của La Hạm: “chiến lược của các cậu đều do tôi cầm tay chỉ việc đấy”, Khương Cẩm Niên bỗng lạnh sống lưng.
11 giờ 10 phút sáng, gần giờ đóng cửa, đột nhiên có mấy lệnh bán lớn, giá cổ phiếu lại lao xuống. Hạ Tri Thu bảo giao dịch viên mua vào, nhưng không thể ngăn nổi áp lực từ phía La Hạm, Khởi Lai lại một lần nữa mấp mé mức giá sàn.
“Mua, tiếp tục mua,” Hạ Tri Thu ra lệnh, “tiền bỏ ra không thể đổ sông đổ biển.”
Tim Khương Cẩm Niên đập dồn dập: “Anh đừng tăng vị thế nữa.”
Một trợ lý khác lại nói: “Tôi thấy nên kéo lên trần.”
Khương Cẩm Niên lắc đầu: “Không được.”
Người kia nói: “Con gái nhát gan, cô đừng nhìn là được.”
Khương Cẩm Niên dứt khoát: “Mấy người không chơi lại chị ta đâu. Chị ta ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, hoàn toàn không kiêng dè việc thu hoạch lợi ích từ nhà đầu tư nhỏ lẻ.”
Hạ Tri Thu cười khẩy: “Thắng thua còn chưa có kết quả, sao cô lại đã quay lưng với phe mình?”
Khương Cẩm Niên lười tranh cãi. Cô chạy ra ngoài. Vừa bước qua cửa kính, Hạ Tri Thu đổ một giọt mồ hôi lạnh. 11 giờ 28 phút, giá cổ phiếu liên tục rơi, lần này không còn ai chịu tiếp盘 nữa.
Khương Cẩm Niên lười tranh luận, cô bỏ đi. Ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa kính, Hạ Tri Thu đã toát mồ hôi lạnh. 11 giờ 28 phút, giá cổ phiếu rơi tự do, lần này không còn ai muốn “đỡ giá” nữa. Hạ Tri Thu lúc này mới hiểu thâm ý của La Hạm: Chị ta kiểm soát biên độ tăng giảm vào phiên sáng để đùa giỡn anh ta. Đợi đến khi hút cạn tiền của anh ta, chị ta sẽ để anh ta ngồi im nhìn khối lượng giao dịch của người khác suốt cả buổi chiều, bó tay chịu chết.
Những ngày sau đó, anh ta không thể cứu vãn, thảm bại hoàn toàn.
Thế nhưng tinh thần phản kháng của Hạ Tri Thu rất lớn. Anh ta tìm đến “sư phụ” của mình, một quản lý quỹ kỳ cựu tên là Trương Tiêu Vũ. Nếu là bình thường, anh ta sẽ không hành động liều lĩnh như vậy. Nhưng xếp hạng cuối năm là chuyện sống còn, anh ta không muốn làm liên lụy đến công ty nên mới tìm Trương Tiêu Vũ bàn đối sách. Nhưng Trương Tiêu Vũ vừa nghe đến tên “La Hạm” đã thấy nguy hiểm, quay đầu báo cáo toàn bộ sự việc cho lãnh đạo.
Hạ Tri Thu và Khương Cẩm Niên đều bị gọi lên làm việc.
Hạ Tri Thu một mình nhận hết trách nhiệm.
Thế nhưng, lãnh đạo cứ nhắm vào Khương Cẩm Niên mà chất vấn. Ban đầu cô không hiểu, nhưng sau đó mới bàng hoàng nhận ra. Cô là người được La Hạm tự tay đào tạo, là “đệ tử ruột”. Ai cũng biết trước đây La Hạm có tài nguyên gì tốt cũng đều dành cho Khương Cẩm Niên.
Hiểu ra điều này, cô sững sờ, rồi nhớ lại lời Phó Thừa Lâm từng dặn: “Nếu La Hạm xảy ra chuyện, việc đầu tiên em cần làm là phải rạch ròi quan hệ.”
Đến tận hôm nay, cô mới thực sự hiểu ý anh.
Còn Hạ Tri Thu thì sao?
Anh ta chưa bao giờ chọn phe.
Anh ta an toàn vì anh ta không hợp với ai cả, ai anh ta cũng mắng, ai cũng ghét anh ta, nhưng năng lực anh ta vượt trội và luôn làm theo ý mình. Khởi Lai vốn là cổ phiếu tốt, chỉ vì bị người ta thao túng ác ý mới giảm sàn liên tục như thế.
Vì vậy, Hạ Tri Thu không có lỗi.
Khương Cẩm Niên càng hoảng hốt, giải thích: “Tôi không biết kế hoạch của La Hạm, tôi cũng không ngờ chị ta còn có thể… can thiệp vào thị trường chứng khoán, giấy phép của chị ta chẳng phải đã bị thu hồi rồi sao?”
Một vị lãnh đạo, thư ký nam cười, pha cho cô một tách trà.
Thư ký của một vị lãnh đạo cười nhạt, rót cho cô chén trà. Trong lúc đó, đồ trên bàn rơi xuống, anh ta cúi người nhặt, vị lãnh đạo liền cười trêu: “Tiểu Lý, cậu cẩn thận đấy, đừng có chạm vào eo trợ lý Khương, nếu cậu mà chạm vào thì tôi cũng không bảo vệ nổi cậu đâu.
Thư ký nam vội lùi lại, ánh mắt giễu cợt.
Họ có ý gì?
Khương Cẩm Niên trầm tư, cúi đầu. Cô mặc vest nữ, áo sơ mi ôm sát cơ thể. Thư ký nam thỉnh thoảng liếc nhìn đường cong gợi cảm của cô. Vốn dĩ anh ta không nghĩ theo hướng đó, nhưng lãnh đạo đã nói như vậy, lại thêm việc quỹ thua lỗ nặng, họ bắt đầu nghi ngờ Khương Cẩm Niên. Cộng thêm chuyện cô đã đẩy lão Hoa ra khỏi nhóm, nghi vấn cô là nội gián càng lớn hơn.
Lão Hoa từng khóc lóc trước mặt lãnh đạo, tự nhận mình có bạn gái đã quen nhau hơn ba năm, tình cảm ổn định, đã ra mắt gia đình và chuẩn bị kết hôn, tại sao hắn phải quấy rối Khương Cẩm Niên? Hắn nói mình chỉ đùa giỡn chút thôi, thề thốt không bao giờ làm chuyện gì trái lương tâm.
Hắn còn nói mình bị Phó Thừa Lâm đe dọa. Phó Thừa Lâm là một tên cáo già, hợp tác với anh ta chẳng bao giờ có lợi.
Nghĩ đến đây, một vị lãnh đạo thở dài: “Tiểu Khương, cô phải nói thật. Đồng nghiệp của cô vì sao ra đi, trong lòng cô rõ hơn tôi.”
Khương Cẩm Niên đáp: “Mỗi lời tôi nói đều là sự thật.”
Cô lật lại chuyện cũ: “Câu đùa về việc chạm eo vừa rồi, tôi thấy chẳng buồn cười chút nào.”
Thư ký nam không hề giận, cười hỏi: “Vậy cô Khương thấy cái gì buồn cười?”
Khương Cẩm Niên đứng dậy, thẳng thắn: “Sự nghi ngờ vô căn cứ, những lời đùa cợt không đúng chỗ, đồng nghiệp nam quấy rối xong tự rước họa vào thân lại mà vẫn được cảm thông… đó mới thật sự là điều nực cười.”
Cô thấy sự mất kiên nhẫn hiện lên trên mặt các lãnh đạo, tổng giám đốc đầu tư khẽ lắc đầu, Hạ Tri Thu thì cau mày cắn một ngón tay, suy nghĩ về sai lầm khi thao tác — có lẽ anh căn bản chẳng nghe thấy cuộc đối thoại xung quanh.
Cô nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trên mặt lãnh đạo, Tổng giám đốc đầu tư khẽ lắc đầu, Hạ Tri Thu thì đang cau mày cắn ngón tay suy nghĩ về sai lầm khi thao túng cổ phiếu. Có lẽ anh ta chẳng nghe thấy cuộc đối thoại xung quanh.
Cô đột nhiên thấy mệt mỏi rã rời. Kiên trì để làm gì? Nỗ lực không được công nhận, phải gánh tội thay cho người khác, công lao bị cướp mất, lãnh đạo còn mỉa mai cô: “Giám đốc của các cô ngồi đây mà khí thế còn không bằng cô, cô cũng đừng làm trợ lý nữa…”
Cấp trên định nói tiếp: “Hay là giả vờ làm Tổng giám đốc luôn đi.”
Khương Cẩm Niên tiếp lời: “Được thôi, tôi không làm nữa.”
Cô cắn răng, nước mắt lưng tròng: “Tôi không làm nữa.”
Giống như giận dỗi, nhưng càng giống một sự quyết tâm.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Hạ Tri Thu ngẩng đầu. Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng, không còn ai lải nhải nữa. Anh ta còn đang vui vẻ thì đã thấy Khương Cẩm Niên đứng ở cửa, nói lời từ biệt: “Tôi làm việc ở công ty hai năm, được La Hạm chỉ dạy, chị ta quả thật đã giúp tôi rất nhiều. Giám đốc Hạ cũng là một đồng nghiệp tôi ngưỡng mộ. Tôi tự hỏi lòng mình, chưa từng làm tổn hại đến lợi ích công ty, chưa từng nảy sinh một ý nghĩ xấu nào, chưa từng tiết lộ dù chỉ một tin nội bộ. Quỹ tăng giá, tôi còn vui hơn cả nhà đầu tư; quỹ thua lỗ, tôi mất ngủ cả đêm. Tôi quen những cặp vợ chồng già gửi gắm tiền hưu trí, mỗi ngày bốn giờ sáng dậy ra chợ bán rau… Chỉ cần nghĩ đến họ, tôi cũng không thể ác ý thao túng giá cổ phiếu.”
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra: “Tôi biết mình đang nói thừa. Chào các vị, chúc quý công ty ngày càng phát đạt.”
Trước khi dũng khí cạn kiệt, cô đóng cửa, rời đi.
Trong máy tính, tài liệu nghiên cứu còn chưa xem xong.
Khương Cẩm Niên đóng văn bản, mở một file mới: Đơn xin nghỉ việc.
*
Ba rưỡi chiều, cô được phép rời đi.
Quy trình phê duyệt nhanh đến bất thường.
Cô biết, vẫn là vì La Hạm.
Không, có lẽ là vì La Hạm, lão Hoa, Hạ Tri Thu, Cao Đông Sơn, tổng giám đốc đầu tư… tất cả mọi người.
Thời tiết quang đãng, tuyết đọng chưa tan. Cô mua một chai coca, ngồi ven đường, vừa uống vừa ngẩn người. Bình thường thời gian căng thẳng biết bao, một giây cũng không dám lãng phí. Còn bây giờ, cô bỗng dưng nhàn rỗi lạ thường.
Cô nhìn thấy hoàng hôn trên quảng trường.
Chiều tà buông xuống, chuông điện thoại vang lên.
Đầu dây bên kia, Phó Thừa Lâm hỏi cô: “Hôm nay mấy giờ em tan làm? Anh sắp đến công ty em rồi.”
Sống mũi Khương Cẩm Niên cay xè, ngẩng đầu nhìn trời, nói với anh: “Em nghỉ việc rồi.”
Hết chương 70
* Dông dài: Quà Giáng sinh cho tất cả mọi người tới đây ạ! Chúc cả nhà mình Noel an lành, hạnh phúc ^^

Thấy thông báo bão chương lao vô liền.. iu thía
ThíchThích