Chương 69: Nghỉ việc (2)

Chuyển ngữ: @motquadao
Chỉ một chiếc lá thôi cũng đủ biết là thu đã đến rồi, anh ta nói.
Hạ Tri Thu dè bỉu: “Mở to mắt ra mà nhìn, bây giờ là mùa đông rồi.”
Anh ta nắm chặt cuốn tạp chí, gay gắt với Đàm Thiên Khải: “Sao hôm nay anh lại đeo cà vạt màu xanh lá cây, không sợ xui xẻo, không sợ giảm điểm à? Hay anh thực sự coi mình là nhà đầu tư chứng khoán Mỹ, xanh tăng đỏ giảm?”
Đàm Thiên Khải không hề tỏ vẻ xấu hổ, giật nhẹ cà vạt: “Xanh lá cây là màu của hòa bình, khiêm nhường và yên ả.”
Cứ hễ gặp anh ta là Hạ Tri Thu lại bực mình, không nhịn được mà mỉa mai: “Chí lớn đấy! Mong cho danh mục đầu tư của anh lúc nào cũng yên ả và khiêm nhường.”
Mắt Đàm Thiên Khải ánh lên ý cười. Anh ta cầm lấy một cuốn tạp chí Phân tích Kỹ thuật, nói: “Anh mong cổ phiếu tôi chọn rớt giá thảm hại thì anh được lợi gì chứ? Chúng ta là đồng nghiệp cùng công ty, cùng trên một chiến tuyến. Tôi kéo khách về, tăng quy mô quỹ, anh chỉ cần dựa vào thân cây lớn hóng mát cho khỏe.”
Tay trái anh ta vẫn kẹp một chiếc lá rụng, đầu ngón tay miết qua miết lại, chiếc lá xoay tròn giữa những ngón tay. Hạ Tri Thu ghét cay ghét đắng cái bộ dáng ra vẻ cao thâm đó, trong lòng thầm chửi: ra vẻ cái quái gì, chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát và phản bội.
Đàm Thiên Khải lại nói: “Chính anh là người tố cáo cô ấy.”
Hạ Tri Thu phản ứng rất nhanh: “Vừa ăn cướp vừa la làng.”
Đàm Thiên Khải lật một trang tạp chí, hồi tưởng: “La Hạm thích tập trung nắm giữ cổ phiếu, tìm kiếm ngựa ô trên thị trường. Phong cách đầu tư của cô ấy quyết định thành tích của cô ấy. Mấy năm nay, chủ đề công nghệ mới nổi được xào đi xào lại, Long Thất Võng đã khiến cô ấy vấp ngã nặng nề. Đáng lẽ tình hình của cô ấy đã tốt hơn một chút, nếu vụ kho chuột không bị phơi bày, danh sách vinh danh cuối năm chắc chắn có tên cô ấy.”
Vừa nói xong một tràng dài, anh ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tri Thu.
Trời đã vào đông, cành hoa hòe vươn ra khỏi tường, không tìm thấy một chiếc lá xanh nào, càng lộ rõ vẻ tiều tụy.
Hạ Tri Thu vỗ mạnh vào thân cây, căm hận nói: “Giao dịch nội gián, tung tin mật thì thiếu gì người, những kẻ lộ mặt chỉ là phần nổi của tảng băng. Thị trường méo mó, Ngưu đoản Hùng trường (*), La Hạm chẳng có gì khác ngoài xui xẻo, gặp phải anh thì càng xui.”
(*) “牛短熊长” (Ngưu đoản Hùng trường) là một thuật ngữ thường được dùng trong thị trường chứng khoán Trung Quốc để mô tả một trạng thái thị trường mà thời gian tăng giá thì ít, diễn ra rất nhanh và đột ngột, nhưng thời gian giảm giá hoặc đi ngang lại kéo dài lê thê.
Đàm Thiên Khải phản bác quan điểm của anh ta: “Anh đừng nói như thể La Hạm hoàn toàn vô tội. Anh không hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy.”
“Cô ấy có lỗi, cô ấy có tội,” Hạ Tri Thu bước lên một bước, hạ giọng nói, “Đương nhiên rồi, anh cũng không sạch sẽ gì.”
Đàm Thiên Khải thẳng lưng: “Phong cách đầu tư của tôi khác anh. Anh đã từng ăn quả đắng, tôi thì không. Anh tự nhận đã nhìn thấu tôi, thứ hạng của tôi cao hơn anh nhiều, anh liền nghĩ tôi không trong sạch.” Anh ta đưa ra kết luận: “Tiểu Hạ, anh không những sống tuyệt tình mà còn quá tự phụ.”
Thứ hạng, thứ hạng, lại là thứ hạng!
Thứ hạng quyết định địa vị của một giám đốc quỹ trong ngành.
Mỗi một giám đốc quỹ đều giống như chưởng môn nhân của một phái nào đó trong giang hồ, dưới trướng còn có vô số đệ tử, mọi người đồng tâm hiệp lực cố gắng tiến lên, soi xét khắp nơi chỉ để tranh giành vị trí cao thấp.
Xét về mặt này, Hạ Tri Thu không bằng Đàm Thiên Khải.
Đàm Thiên Khải dẫn chứng thực tế, dạy dỗ anh ta: “Sắp cuối năm rồi, áp lực của Tổng giám đốc đầu tư là lớn nhất, họ đều đang chờ thứ hạng, chờ giá trị ròng. Tôi vừa đầu tư vào lĩnh vực Y tế AI, chính là mấy công ty mà anh không hề lạc quan chút nào. Công ty kinh doanh tốt, lợi nhuận cổ phiếu chưa chắc đã tốt, công ty bê bết, lợi nhuận cổ phiếu chưa chắc đã kém. Anh cứ nhầm lẫn hai khái niệm này, tự cao tự đại không nghe ai khuyên. Vị trí anh đang ngồi thà đổi cho Khương Cẩm Niên còn hơn.”
Khương Cẩm Niên vừa có mánh khóe của La Hạm, vừa có sự sáng tạo của riêng mình. Bản chất cô nghiêng về trường phái lý luận, dựa vào dữ liệu, bỏ qua cảm xúc của nhà đầu tư… Ưu điểm và khuyết điểm cùng tồn tại.
Hạ Tri Thu không quen với cách làm việc của cô.
Lời nói của Đàm Thiên Khải khiến Hạ Tri Thu khó chịu vô cùng.
Hạ Tri Thu nói: “Khương Cẩm Niên là người dưới quyền của tôi, anh quan tâm đến cô ấy làm gì?”
Liên hệ với vấn đề quấy rối tình dục hai ngày nay, Hạ Tri Thu càng thêm bực bội, thầm nghĩ: Từ khi anh ta làm giám đốc quỹ đã không thể nghiên cứu thuần túy, chẳng trách nhiều đồng nghiệp bạc cả tóc, ngay cả Đàm Thiên Khải… anh ta cảm thấy Đàm Thiên Khải sẽ hói trước tuổi bốn mươi.
Đàm Thiên Khải nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta.
Đàm Thiên Khải nói: “Anh đang rủa tôi cái gì?”
Hạ Tri Thu trả lời: “Tóc anh ít quá, sắp hói đến nơi rồi.”
Nói xong, anh ta cuốn một xấp tạp chí, chen vào đám đông, theo bước chân của mọi người, chậm rãi bước vào ga tàu điện ngầm. Anh ta không luyên thuyên với Đàm Thiên Khải, anh ta tin rằng Đàm Thiên Khải nhất định còn bận hơn anh ta. Lịch trình cả ngày mai của Hạ Tri Thu đã kín mít, còn phải đi gặp một khách hàng lớn. Công ty đầu tư của người đó đã mua hai mươi triệu cổ phiếu quỹ của họ, Hạ Tri Thu buộc phải tỏ ra hòa nhã và dễ chịu.
Có nên dẫn Khương Cẩm Niên theo không nhỉ? Thôi vậy, anh nghĩ, những buổi xã giao rượu chè của đàn ông, Khương Cẩm Niên không thích hợp tham gia.
Đêm hôm đó, Hạ Tri Thu lên giường sớm, đắp chăn kín mít, nghe thấy tiếng “chít chít”.
Anh ta nuôi một con chuột hamster nhỏ ở nhà, mập mạp, tròn vo như quả bóng. Ban đầu anh ta muốn nuôi hai con, nhưng nghe người ta nói, chuột hamster rất dễ sinh sản, hết lứa này đến lứa khác không ngừng nghỉ, anh ta không quản lý nổi. Vậy nên đành để chuột hamster giống anh ta, giữ trạng thái độc thân.
Giữa tiếng kêu của hamster, anh ta suy nghĩ: khách lớn lần lượt hẹn gặp, mong là không ai đột nhiên muốn rút vốn. Nếu họ rút, anh lại phải đau đầu một thời gian, mà xếp hạng vẫn là vấn đề lớn. Làm sao nâng xếp hạng đây! Vài thằng ngu lại đứng trên đầu anh ta, thời buổi này thị trường thích ưu ái kẻ ngu quá nhỉ?
Hạ Tri Thu mất ngủ.
Anh ta ngồi dậy, uống một viên thuốc ngủ.
Năm đó thi đại học, anh ta là thủ khoa khối Tự nhiên.
Và bây giờ, những kẻ tầm thường lại chạy trước anh ta.
Sáng hôm sau, Hạ Tri Thu bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Người gọi đến là Khương Cẩm Niên.
Khương Cẩm Niên vội vàng hỏi: “Giám đốc Hạ, sao anh vẫn chưa đến công ty? Thị trường chứng khoán sắp đóng cửa rồi, tổng giám đốc hỏi tôi anh đi đâu…”
Lật chăn bông ra, Hạ Tri Thu chân trần bước xuống giường.
Anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót, đi đến phòng khách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Mẹ kiếp, hai rưỡi chiều!
Anh ta tức giận mở lồng thú cưng, dịu dàng vuốt ve con hamster, tay phải vẫn nắm chặt điện thoại, nghe Khương Cẩm Niên nói: “Trong thời gian giao dịch, điện thoại của tôi bị thu rồi, tôi đang dùng điện thoại bàn ở văn phòng gọi anh. Hình như anh để máy ở chế độ im lặng mất rồi. Rốt cuộc anh đang ở đâu? Ở công ty có việc rất gấp.”
Hạ Tri Thu đáp: “Tôi ngủ quên.”
Khương Cẩm Niên không thể tin được: “Sao cơ?”
Hạ Tri Thu nhắc lại một lần nữa: “Tôi, Hạ Tri Thu, hôm nay ngủ quên.”
Khương Cẩm Niên bức bối cào tường, thúc giục: “Sao anh lại còn có vẻ tự hào thế? Xin anh mau đến văn phòng, cấp bách lắm rồi.”
Cô không quên nhắc nhở anh ta: “Hôm nay anh còn phải gặp khách hàng, anh biết không? Công tử Hạ ơi, tôi bị anh làm cho chết vì lo lắng mất.”
Hạ Tri Thu châm chọc: “Ôi chao, cô vẫn sống khỏe re mà?” Hamster cuộn tròn trong lòng bàn tay anh ta, mềm mại và mềm nhũn, anh ta nhẹ nhàng tung lên một chút, lẩm bẩm: “Lại béo lên rồi, béo tròn như một quả bóng.”
Khương Cẩm Niên dựng hết cả lông tơ, càng thêm căng thẳng: “Anh nói ai cơ?”
“Không phải cô đâu,” Hạ Tri Thu cười khẩy, “Cô hầu như không ăn gì mà.”
Cho đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa nhận ra điều bất thường.
Anh ta nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo ra ngoài, mua hai cái bánh bao dưới nhà, vẫy một chiếc taxi, vừa ăn bánh bao vừa xem tin tức. Anh ta lập tức hiểu rõ sự lo lắng của Khương Cẩm Niên từ đâu mà có.
“Cổ phiếu Khởi Lai” đang giảm mạnh.
Cách đây không lâu, Khương Cẩm Niên đi công tác, chuyên tâm nghiên cứu mã cổ phiếu Khởi Lai này. Nghe nói cô và Cao Đông Sơn còn bị mắc kẹt trong thang máy, tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm.
Sau khi nghiên cứu xong, Khương Cẩm Niên đề nghị đầu tư vào Khởi Lai, La Hạm đồng ý, còn dành một khoảng thời gian để xây dựng vị thế mua.
Những thao tác và phân tích đó, Hạ Tri Thu đều rất rõ ràng.
Anh ta cũng coi trọng “Cổ phiếu Khởi Lai”. Kể từ khi nhậm chức, anh ta đã nghiên cứu chi tiết các báo cáo liên quan. Công ty này có tinh thần đổi mới, đãi ngộ tốt với nhân viên, xu hướng cổ phiếu mấy năm gần đây vững chắc, không hề suy yếu, hơn nữa, cổ đông của nông ty chủ yếu là nhà đầu tư nhỏ lẻ.
Chủ yếu là nhà đầu tư nhỏ lẻ, điều này nói lên điều gì?
Hạ Tri Thu vào thị trường với nguyên tắc không làm lợi cho người khác.
Nhưng thị trường hôm nay vừa mở cửa, “Cổ phiếu Khởi Lai” đã nhảy vọt giảm mạnh, lao thẳng về mức sàn.
Đây không chỉ là nỗi nhục của Khương Cẩm Niên mà còn là trận thua đầu tiên của Hạ Tri Thu sau khi nhậm chức giám đốc quỹ. Anh ta đưa Khương Cẩm Niên vào văn phòng, hỏi cô: “Cô đã liên hệ với Thư ký Hội đồng quản trị của Cổ phiếu Khởi Lai chưa?”
“Sáng nay tôi đã gọi điện rồi,” Khương Cẩm Niên thành thật trả lời, “Họ cũng không rõ giá cổ phiếu làm sao. Bên phía công ty nghe nói không có bất kỳ rắc rối nào, trên mạng cũng không tìm thấy bất kỳ tin tức gì.”
Hạ Tri Thu ngồi ngay ngắn, lăn bánh xe ghế, lùi ra sau một thước: “Cô nghĩ sao?”
Khương Cẩm Niên nhìn lên trần nhà: “Tôi nghi ngờ có người đang đè giá.”
Hạ Tri Thu nhạo báng: “Chuyên gây khó dễ với tôi.”
Anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Bộ phận Marketing yêu cầu họ viết vài bài tiếp thị khen ngợi hiệu suất quỹ của anh ta. Tiếp theo, anh ta tự mình gọi điện cho Tổng giám đốc của “Cổ phiếu Khởi Lai”, tham khảo chi tiết một vài vấn đề.
Làm xong những điều này, anh ta thả một chiếc cúc áo, thở dài: “Đè giá, không thể phòng bị được.”
Liên tiếp mấy ngày, “Cổ phiếu Khởi Lai” giảm không ngừng.
Trên mạng dần lan truyền tin tức: Tân giám đốc quỹ cấu kết với công ty niêm yết, lừa gạt nhà đầu tư nhỏ lẻ, cùng nhau thao túng giá cổ phiếu. Đúng lúc này, một công nhân xưởng của “Cổ phiếu Khởi Lai” gặp chuyện. Anh ta thao tác sai, khiến nửa cánh tay bị máy móc nuốt chửng.
Ảnh chụp bị tuồn ra, máu me be bét.
Khắp nơi đều là tin tức tiêu cực.
Lúc đầu, Hạ Tri Thu vẫn chưa có biện pháp đối phó.
Đột nhiên, một buổi chiều, khách hàng lớn gọi điện cho anh ta: “Giám đốc Hạ, dòng tiền của tôi dạo gần đây sắp đứt rồi, tôi phải rút số quỹ đã gửi bên anh. Ngay bây giờ, tính theo giá trị ròng hôm nay, các anh trả tôi được bao nhiêu?”
Hạ Tri Thu đáp: “Ngài đừng vội, để tôi tính giúp ngài.”
Anh ta đứng dậy, vẫy tay ra ngoài gọi Khương Cẩm Niên.
Cô vội vàng chạy vào văn phòng anh ta, nghe anh ta nói với khách hàng: “Cổ phiếu Khởi Lai là một cổ phiếu tốt, là công ty ngôi sao trong ngành sản xuất, là trụ cột của nền kinh tế địa phương. Chỉ là, nhà cái đang ác ý đè giá, toàn bộ đội ngũ của chúng tôi đã nhìn ra sự thay đổi của thị trường, nếu hiện tại ngài không gấp…”
Đối phương lại cười: “Ôi chao, Giám đốc Hạ, anh đừng lừa tôi nữa. Năm ngoái các anh dính phải bom nổ Long Thất Võng, năm nay lại dính phải Cổ phiếu Khởi Lai. Anh đã xem tin tức về mình trên mạng chưa?”
Lời của khách hàng chỉ có một mục đích: Đối phương muốn lấy tiền về.
Hạ Tri Thu nhận ra không thể trì hoãn được nữa.
Anh ta và Khương Cẩm Niên thảo luận đối sách.
Anh ta nói: “Nhà cái độc ác, muốn kéo sập một doanh nghiệp tốt, chúng ta không thể đứng nhìn một cách ngu ngốc.”
Khương Cẩm Niên trầm ngâm rất lâu, gật đầu.
Tối hôm đó, Khương Cẩm Niên tự tay viết một bài báo uyển chuyển tên là Giá Nhà, Cánh Tay Đứt và Kinh tế Thực Thể – Tập trung vào Cổ phiếu Khởi Lai, cô tự nhận tất cả thông tin trong bài viết đều là sự thật. Hạ Tri Thu lấy bản thảo của cô, chuyển cho vài người bạn làm truyền thông, đăng tải nặc danh.
Sau vài lần đề xuất, bài báo đã vượt mười nghìn lượt xem.
Sáng hôm sau thị trường chứng khoán mở cửa.
Khương Cẩm Niên dặn dò giao dịch viên tạm thời không cần quan tâm đến “Cổ phiếu Khởi Lai”. Giao dịch trở nên sôi động, cô lại án binh bất động, cho đến gần cuối buổi chiều mới bắt đầu mua vào số lượng lớn, kích thích các lệnh mua theo, mức tăng trưởng khi thị trường đóng cửa ngày hôm đó không tồi.
Nhưng cô không dám để “Cổ phiếu Khởi Lai” tăng điên cuồng trong thời gian ngắn. Ngày hôm sau thao tác lại, cô chỉ có thể từ từ hút hàng, nhìn đồ thị “Khải Lai” biến động, chống lại áp lực bán ra của đối thủ. Nhà đầu tư nhỏ lẻ không rõ sự tình bị thu hút vào rất đông, đối thủ của cô vẫn muốn tiếp tục kiểm soát giá cổ phiếu.
Hạ Tri Thu nói với cô: “Đây rốt cuộc là thủ pháp của quỹ công hay quỹ tư?”
Khương Cẩm Niên lắc đầu: “Không đoán được.”
Cô nói: “Chúng ta đã mua hết số cổ phiếu này rồi, tạm thời không thể nhả ra được.”
Nếu không phải Phó Thừa Lâm đi công tác…
Haizz, cũng không được, Khương Cẩm Niên lắc đầu. Liên quan đến bí mật ngành nghề, cô giữ kín như bưng với anh.
Mấy ngày nay bận chết đi được. Cô tranh thủ thời gian về nhà, gọi video với Phó Thừa Lâm một lần. Anh đứng trên ban công khách sạn của một tòa nhà cao tầng, mời cô cùng ngắm cảnh thành phố New York, cô cười nói: “Em học thạc sĩ ở New York mà, em biết chỗ này.”
Phó Thừa Lâm nói: “Lần sau anh dẫn em qua ôn lại kỷ niệm xưa.”
Khương Cẩm Niên “ừm” một tiếng, đếm trên đầu ngón tay: “Còn ba ngày nữa là anh về rồi, đúng không?”
New York đang là buổi sáng, nắng nhẹ, khí hậu hơi se lạnh. Phó Thừa Lâm quay người vào trong, nằm trên giường, nói: “Có thể nhanh hơn một chút, ngày mốt anh về. Mấy ngày nay em ăn uống đúng giờ không?”
Khương Cẩm Niên ấp úng không đáp.
Phó Thừa Lâm cân nhắc: “Được rồi, lúc nào về anh sẽ thuê thêm hai đầu bếp.”
Khương Cẩm Niên lại nói: “Nếu em tăng một cân, em sẽ không thèm nói chuyện với anh một ngày.”
Giọng Phó Thừa Lâm càng trầm hơn: “Anh có thể nhịn được vài ngày.”
Câu nói mập mờ đó kích thích tâm lý phản nghịch của Khương Cẩm Niên. Cô cầm điện thoại, chui vào chăn, ánh sáng lập tức tối đi. Cô thì thầm nói: “Em nhớ anh quá. Em không nhịn nổi.” Sau đó còn kèm một tiếng “chồng ơi” dịu dàng nũng nịu, vô cùng quyến rũ.
Phó Thừa Lâm úp ngược điện thoại. Anh có xem cũng vô ích, nhìn thấy được mà không chạm vào được.
Mười phút trước, bữa sáng được phục vụ đẩy vào phòng. Phó Thừa Lâm cầm bánh mì cắn một miếng nhỏ, vụn bánh rơi xuống bàn. Còn ở đầu dây bên kia, Khương Cẩm Niên vẫn nói không ngừng trong điện thoại, đủ mọi chiêu trò thay phiên nhau. Phó Thừa Lâm thầm thở dài: ngày kia anh về rồi, em thế này chẳng phải tự tìm chết sao.
Anh cúi đầu, lướt xem thị trường chứng khoán trong nước.
Chưa đầy chốc lát, anh nhấc điện thoại lên lại, nói với Khương Cẩm Niên: “Bọn em đang thao túng Cổ phiếu Khởi Lai à?”
Cô chớp mắt.
Phó Thừa Lâm nói: “Không gọi là thao túng, coi như em giữ giá.”
Khương Cẩm Niên lảng mắt đi nơi khác: “Bí mật ngành nghề.”
Thấy cô không muốn nói, anh bèn bảo: “Cho em ăn một bài học cũng tốt.”
Khương Cẩm Niên hỏi ngược lại: “Anh chỉ nhìn thấy mười cổ phiếu trọng điểm mà bên em công bố và đồ thị Khải Lai thời gian này thôi đúng không?”
Phó Thừa Lâm cười trả lời: “Anh cũng không thu thập được tin nội bộ ở chỗ em.” Anh nhấp ngụm nước trái cây bữa sáng, nhìn bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, những tòa cao ốc san sát, như dự đoán tương lai mà dặn cô một câu: “Nếu em gặp phải chuyện gì thì đừng quên nói với anh. Dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ cho em.”
*
So với cuộc điện thoại ngọt ngào của Khương Cẩm Niên, cuộc gọi mà Hạ Tri Thu nhận được chẳng khác nào một lời đe dọa trắng trợn.
Đã rất lâu rồi, rất lâu anh không nghe thấy giọng La Hạm.
La Hạm hỏi anh ta: “Chức giám đốc quỹ đó cậu làm có vui không?”
Hạ Tri Thu hỏi ngược lại: “Giám đốc La? Cô đang ở đâu, Bắc Kinh hay Thượng Hải?”
La Hạm không trả lời câu hỏi của anh ta: “Quỹ công bị ràng buộc quá nhiều, tôi cũng muốn chuộc tội, muốn làm người tốt, nhưng cậu đã cắt đứt đường lui của tôi.” Ngừng một chút, chị ta dõng dạc tuyên bố: “Ngu ngốc, chiến lược của các cậu đều do tôi cầm tay chỉ việc đấy.”
