[Cẩm Niên] Chương 67

Chương 67: Tranh chấp

Chuyển ngữ: @motquadao


Lão Hoa thầm đánh giá: Người vừa tới không hề có thiện ý.

Hắn ta hỏi: “Anh là ai?”

Phó Thừa Lâm chìa tay về phía hắn đáp: “Tôi là bạn trai của Khương Cẩm Niên.”

Lão Hoa bắt tay anh, thái độ ung dung: “Đến đúng lúc lắm. Mau quản cô ta đi, hại người hại mình.”

Một đồng nghiệp khác đã nhịn rất lâu, chen vào nói: “Biết đâu anh quá trớn thật, chỉ là không ai nhìn thấy thôi!”

Lão Hoa nâng ly rượu, chậm rãi đứng dậy. Trong phòng KTV này, anh ta hắng giọng cất lời hát bài “Quá mức”: “Làm sao đành lòng trách em phạm phải lỗi lầm, là do anh cho em tự do quá mức, khiến em cô đơn nên mới sa vào vòng xoáy tình cảm…”

Khương Cẩm Niên nghe ra ý bóng gió của hắn, tức đến bốc khói. Cô há miệng, lại không thốt ra được một chữ, chỉ có thể cười lớn, cười đến mức nước mắt rưng rưng.

Rượu vang dập dờn trong chiếc ly chân cao. Dưới ánh đèn phản chiếu, Lão Hoa nhún vai, nhấp một ngụm rượu rồi dùng khăn giấy lau miệng. Phòng bên cạnh vẫn đang hát, giọng hát trong trẻo kéo dài, Lão Hoa thật lòng khen ngợi: “Hát hay quá!”

Phó Thừa Lâm siết chặt nắm tay, các khớp xương gồ lên, còn có cả vết chai sạn. Anh nhét hai tay vào túi quần, liếc mắt nhìn sang Hạ Tri Thu: “Một người đàn ông dù yếu đuối đến đâu cũng không thể chịu đựng được vợ mình bị người khác chiếm tiện nghi, bị người tachỉ cây dâu mắng cây hòe. Tôi không rõ nguyên nhân sự việc, anh Hạ, anh kể cho tôi nghe đi?”

Hạ Tri Thu từng cùng La Hạm tiếp đón Phó Thừa Lâm. Anh ta biết rõ lai lịch của người đàn ông này, cảm thấy vô cùng khó khăn và nan giải. Anh ta vốn dĩ không rõ sự thât của câu chuyện. Lúc anh ta còn đang do dự, Khương Cẩm Niên đã nói chen vào: “Người đó bảo em in dấu môi lên giấy cho hắn, còn nói là đang đùa.”

Hạ Tri Thu tiếp lời: “Chuyện đó thì không có gì, mấu chốt là sau đó…”

Phó Thừa Lâm cầm lên một tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt Hạ Tri Thu: “In một dấu môi cho tôi.”

Hạ Tri Thu cười khẩy: “Phó tổng?”

“Chuyện này thì có gì đâu,” Phó Thừa Lâm mượn lời đánh giá của anh ta: “Giám đốc Hạ, có chút thể diện này cũng không nể mặt tôi sao?”

Hạ Tri Thu không nhúc nhích.

Phó Thừa Lâm vò tờ giấy thành một cục, hỏi lại anh ta: “Uất ức, tức giận, cảm thấy tôi đang sỉ nhục anh? Nói gì đó đi, đừng im lặng thế.”

Hạ Tri Thu đuối lý, cân nhắc từ ngữ: “Cách diễn đạt vừa rồi của tôi không đúng.”

Phó Thừa Lâm quét mắt nhìn mọi người đang có mặt tại đây. Một lúc lâu sau, anh cởi cúc áo vest, cầm lên một chai rượu trắng, nói: “Tôi đầu tư vào KTV này, mỗi phòng bao đều có camera giám sát để ngăn khách hàng dùng thuốc, làm hành động quá trớn hoặc là tự mang rượu vào…”

Anh chỉ vào góc trần nhà: “Camera ở đó, tôi sẽ nhờ bạn tôi trích xuất camera giám sát.” Anh hơi cúi đầu, ánh mắt ép chặt lên người Lão Hoa: “Giả sử Khương Cẩm Niên đổ oan cho anh, tôi sẽ thay cô ấy bồi thường kinh tế, viết một văn bản xin lỗi, đăng lên mạng nội bộ của công ty… Ngược lại, nếu anh thực sự có hành vi gì đó, tôi sẽ báo cảnh sát rồi kiện anh ra tòa. Quấy rối tình dục trong nước rất khó để lập án, nhưng tôi có thời gian để dây dưa với anh.”

Anh vừa nói vừa khui nắp chai rượu.

Ban đầu Lão Hoa không tin anh lợi hại đến vậy, chỉ nghĩ anh đang dọa hắn ta. Nhưng sau khi nghĩ kỹ về thái độ cùng một câu “Phó tổng” của Hạ Tri Thu, hắn ta lại lờ mờ cảm thấy điềm xấu.

Cao Đông Sơn nhận thấy sắc mặt Lão Hoa không ổn, bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, anh ta cố giới thiệu: “Anh Phó đây là Tổng giám đốc điều hành của công ty tài sản Tĩnh Bắc… có hợp tác với công ty chúng ta.”

Lão Hoa lắp bắp: “Anh Phó phản ứng hơi thái quá rồi.”

Phó Thừa Lâm cười, liếc hắn một cái: “Vợ tôi bị người ta chiếm tiện nghi, còn bị ức hiếp đến phát khóc, anh nói xem tôi có nhịn được cơn giận này không? Không phản ứng gì thì khác nào một thằng hèn.”

Anh lấy điện thoại ra gọi điện.

Chưa đầy hai mươi phút sau, trong phòng KTV xuất hiện một người quản lý nam đến giải quyết.

Phó Thừa Lâm châm một điếu thuốc, người quản lý kia cúi người lại gần châm lửa cho anh.

Khi khói thuốc bao phủ, Phó Thừa Lâm hỏi anh ta: “Camera giám sát có nhìn rõ không?”

“Rõ ạ,” Quản lý bưng một chiếc gạt tàn thủy tinh, đỡ dưới tay Phó Thừa Lâm để hứng tàn thuốc rồi rất tự nhiên đặt xuống, đáp: “Giống như là chạm vào eo, dừng lại vài giây, lặp đi lặp lại rồi… nhéo một cái. Sếp bọn em hỏi có thể không báo cảnh sát được không? Làm ăn mà anh, sợ nhất là dây dưa với cảnh sát.”

Phó Thừa Lâm lại đáp: “Không thể không báo cảnh sát, tôi không bao giờ chịu thiệt oan uổng.”

Quản lý dường như cũng lo lắng. Anh ta chỉ liếc một cái đã nhận ra Lão Hoa từ đám đông, vội vàng giục: “Anh còn ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi người ta đi! Ăn đậu hũ con gái nhà người ta xong mà còn giả vờ như không có chuyện gì à?”

Cao Đông Sơn bừng tỉnh nhận ra: “Đcm, anh thật sự quấy rối Khương Cẩm Niên!”

Anh ta lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Lão Hoa.

Hạ Tri Thu cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng anh ta nhìn thấu mà không nói ra, anh ta đã không muốn dính vào mớ bòng bong này nữa, châm ngòi: “Có những người, có gan làm mà không có gan nhận.”

Lão Hoa thẹn quá hóa giận: “Như thế mà gọi là quấy rối ư? Không phải chỉ là chạm nhẹ thôi sao?”

Khương Cẩm Niên đập bàn một cái: “Vừa nãy anh đâu có nói thế. Anh nói, anh hoàn toàn không chạm vào tôi, là tôi bị hoang tưởng bị hại, bà cô 27 tuổi này ăn vạ anh!”

Phó Thừa Lâm dập đầu thuốc.

Tàn thuốc rơi xuống quần tây. Người quản lý kia cúi đầu thì thầm vào tai anh, Phó Thừa Lâm cũng nói nhỏ vài câu trả lời. Nhưng sự chú ý của anh vẫn tập trung vào Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên từ từ tiến lại, khí thế bừng bừng: “Tại sao anh lại đổi giọng? Ban đầu anh có lý lắm mà, mắng tôi hăng say đến vậy cơ mà, còn ngồi liệt trên sô pha giả vờ đáng thương, đáng được thông cảm. Sao anh không kiên trì giải thích như lúc đầu ấy? Anh không phải chỉ chạm vào tôi mà còn xoa eo tôi, chết không chịu nhận mà còn thích đổ lỗi ngược lại. Nếu không phải vì làm người khác bị thương là phạm pháp, tôi thực sự nên chặt đứt tay anh!”

Lần này không còn đồng nghiệp nam nào giúp hắn ta một lời nữa.

Hắn ta hiểu: Một câu nói của Phó Thừa Lâm “Vợ tôi bị người ta chiếm tiện nghi” đã lấy được sự đồng cảm của những người đàn ông khác.

Đàn ông không sợ cực khổ, sợ nhất là bị cắm sừng.

Lão Hoa giận sôi máu: “Tôi nói xin lỗi được chưa?”

Hắn ta lẩm bẩm: “Mọi người đều là người văn minh, biết tình biết lý. Mâu thuẫn giữa đồng nghiệp với nhau mà làm lớn chuyện thì cô cũng không vui vẻ gì đâu.”

Khương Cẩm Niên cuối cùng cũng hiểu: Theo ý của hắn ta, dù có quấy rối tình dục hay không, chân lý vẫn đứng về phía hắn ta. Đương nhiên, cô không gây khó dễ là tốt nhất. Còn nếu cô cứ nhất quyết làm khó, thì đó là do cô không hiểu chuyện, không biết tiến lùi, không phân nặng nhẹ, không biết cách đối nhân xử thế ở chốn công sở.

Tại sao?

Tại sao da mặt con người lại dày đến vậy?

Hắn ta không hề cảm thấy hối hận, đau buồn hay hổ thẹn, chỉ có bản năng tự bảo vệ như một loài động vật cấp thấp trước rắc rối.

Khương Cẩm Niên nhớ lại cuộc sống thời thơ ấu, hàng xóm láng giềng không thiếu những phụ nữ chanh chua giỏi chửi bới. Còn Lão Hoa cũng không khôn ngoan hơn họ là bao. Bằng cấp này kia cũng không gột rửa được sở thích thấp kém của một người.

Khương Cẩm Niên trầm ngâm, không nói lời nào.

Phó Thừa Lâm lên tiếng: “Anh ác ý quấy rối một cô gái, bắt nạt cô ấy, hất nước bẩn lên cô ấy mà nghĩ một câu xin lỗi là xong sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

Anh đẩy một chai rượu trắng đến trước mặt Lão Hoa: “Cho anh hai lựa chọn. Một là uống một hơi hết chai rượu này, hai là viết một báo cáo quấy rối tình dục nơi công sở, tự mình kiểm điểm, đăng tải công khai. Tôi nhiều chuyện một chút, anh có biết viết báo cáo nghiên cứu không? Có muốn nổi tiếng không?”

Mí mắt Lão Hoa tái nhợt, trừng mắt nhìn anh.

Trên mặt hắn ta không có cảm xúc gì.

Lão Hoa nắm chặt chai rượu trắng 52 độ, ngửa đầu, điên cuồng ực ực tu rượu. Bên kia quản lý KTV đã kéo cửa phòng ra và đi ra ngoài, vài đồng nghiệp thận trọng khác cũng rời đi trước. Còn những người khác, một phần là ở lại xem kịch không chê chuyện lớn, phần còn lại xì xào bàn tán, tâm trạng phức tạp.

Chai rượu dần cạn.

Phó Thừa Lâm tự nhận: “Tôi là người đàn ông dễ tính đấy. Ngày nào đó anh quấy rối người khác, người ta có đánh gãy tay anh thì anh cũng phải chịu.”

Nói xong câu đó, anh nắm tay Khương Cẩm Niên, dẫn cô rời đi.

Bên ngoài phòng bao, gió đêm mát lạnh ùa tới.

Khương Cẩm Niên buồn bã.

Cô thò tay vào túi áo Phó Thừa Lâm, lấy ra một hộp thuốc lá nam. Cô lại mò vào túi quần anh tìm bật lửa, nhưng anh lập tức dập tắt ý định của cô: “Anh hiếm khi mang theo bật lửa lắm.”

Khương Cẩm Niên ngậm điếu thuốc, trông cứ như một tên lưu manh: “Sẽ luôn có người cúi người châm lửa cho anh thôi.”

Cô khẽ hỏi anh: “Trong phòng thật sự có camera giám sát hả anh?”

“Không có,” Phó Thừa Lâm thành thật đáp, “Anh lừa hắn thôi.”

Đêm khuya thanh vắng, bóng đèn đường bị ánh sáng mờ ảo kéo dài, chiếu lên gò má anh. Anh nhìn thẳng về phía trước, không hề có chút vui sướng chiến thắng nào, cũng không có cảm giác trả thù vì dùng quyền lực đàn áp người khác. Anh thú nhận với cô: “Người quản lý kia cũng là người của anh, anh gọi anh ta đến ứng phó tạm thời. Nếu thực sự có camera, anh sẽ không dùng WeChat hỏi em bị hắn chạm vào đâu, cũng sẽ không cần báo cảnh sát. Chúng ta không có nhân chứng, dây dưa không rõ ràng, chỉ có thể dùng mưu mẹo.”

Khương Cẩm Niên ỉu xìu: “Lẽ ra em phải nghĩ ra rồi.”

Nghĩ ra điều gì?

Cô không nói rõ.

Đêm khuya, họ trở về nhà. Khương Cẩm Niên tắm rất lâu. Phó Thừa Lâm ở trong phòng sách một lúc, tay nắm chặt lọ thuốc. Bác sĩ nói, khi anh cuồng loạn đến mức tức giận thì phải dùng thuốc để ổn định cảm xúc. Nhưng thuốc này uống xong sẽ tương tự như thuốc điều trị trầm cảm, người uống sẽ rất buồn ngủ, ngả lưng xuống là ngủ được ngay. Thị trường đầu tư sóng gió, quan hệ lợi ích quỷ quyệt biến hóa, anh có thể làm việc mà tâm như nước lặng… Tuy nhiên, khi người nhà xảy ra chuyện lớn, cảm xúc của anh không thể kiểm soát.

Anh quăng lọ thuốc, lật xem lịch. Còn nửa năm nữa, mẹ anh sẽ ra tù.

Anh cầm bút ký tên, gạch một đường lên ngày đó.

Khương Cẩm Niên lúc này mới từ phòng tắm bước ra.

Tâm trạng cô vẫn rất sa sút. Tối nay, cô phải đối mặt với một sự bất công, chỉ có thể dùng một sự bất công khác để phản đòn. Cô thử nghĩ, nếu Phó Thừa Lâm không xuất hiện, liệu Hạ Tri Thu và những người khác có coi trọng và tin tưởng cô không? Câu trả lời là không.

Đàn ông mà, lúc nào cũng dễ hiểu đàn ông hơn.

Cô vẫn nhớ, Đại học Cambridge có lịch sử tám trăm năm, nhưng mãi đến vài chục năm trước mới chấp nhận tuyển sinh nữ. Trong top 500 doanh nghiệp toàn cầu, có bao nhiêu nữ lãnh đạo cấp cao? Không biết mức trần nơi công sở của phụ nữ đến bao giờ mới biến mất, làm sao để đồng nghiệp nam coi cô như đàn ông.

Điều châm biếm nhất là, thời cấp ba và hai năm đầu đại học, Khương Cẩm Niên ngoại hình thô kệch, không biết chăm chút, các bạn nam thực sự coi cô như đồng giới. Khi tiếp xúc riêng, nếu được cô chỉ dẫn hoặc giúp đỡ, họ lập tức trở thành huynh đệ giao tình sâu sắc.

Khương Cẩm Niên nằm sấp xuống giường.

Cô trùm chăn kín mít như đà điểu, như rùa rụt cổ.

Phó Thừa Lâm kéo chăn của cô ra, hai tay ôm lấy eo cô như vớt một chiếc sủi cảo ra từ nồi. Khương Cẩm Niên hầm hầm hỏi: “Anh làm gì thế?” Anh hôn lên gáy cô, đáp: “Hôn vợ anh.” Khương Cẩm Niên bị anh chọc cười, giữ yên lặng vài giây, nũng nịu: “Anh ôm em đi.” Rồi cô lại nói: “Em vẫn thấy tủi thân lắm.”

Phó Thừa Lâm an ủi: “Em tủi thân là chuyện bình thường, hắn ta không chỉ hành động bỉ ổi mà lời nói cũng rất khó nghe.”

Khương Cẩm Niên chống cằm: “Biện pháp đối phó của em chưa đủ nhanh nhạy.”

“Em đã làm rất tốt rồi,” Phó Thừa Lâm tựa nửa người vào đầu giường, bàn tay vuốt ve tóc cô, nói thêm một câu: “Tuy nhiên, trong một số trường hợp, em không thể nói lý lẽ được. Kẻ ngang ngược là kẻ làm điều ác, người thật thà lại là người chịu thiệt.”

Trong căn phòng tối đen như mực, anh gỡ bỏ mặt nạ trong lòng, lạnh lùng như tự nói với chính mình: “Tên đồng nghiệp kia của em vẫn là một rắc rối. Lỗi tại anh đã không giải quyết một cách hòa bình. Anh sẽ hỏi tổng giám đốc của các em xem muốn giữ hắn ta hay là giữ em.”


Hết chương 67

Bình luận về bài viết này