Chương 66: Trò chơi

Chuyển ngữ: @motquadao
Khi Khương Cẩm Niên còn đang đi học, một người bạn học từng cảnh báo cô: Mỗi một ngành nghề đều là một xã hội thu nhỏ, nơi nào có người thì nơi đó không sạch sẽ. Thứ vấy bẩn không phải là công việc mà chính là lòng người… Hoặc có lẽ cũng không hẳn là “bẩn”, mà chỉ là khát vọng bị cuộc sống ép ra.
Khương Cẩm Niên có thể hiểu được.
Cô đã từng tham gia đủ kiểu tụ tập, chứng kiến đủ loại cảnh tượng nhưng vẫn bản thân luôn giữ vị trí của một người ngoài cuộc. Ví dụ như hiện tại, cô đang nhàn nhã nhấm nháp một ly nước trái cây, không ngừng lướt điện thoại xem các bình luận trên diễn đàn về một quỹ đầu tư.
Người dùng A đăng bài: Mọi người cho tôi hỏi vì sao lại đột nhiên lại thay đổi giám đốc quỹ thế? Định làm gì không biết, đổi thành một cậu thanh niên trẻ măng.
Người dùng B phản hồi: Giám đốc cũ nhà ông bị lộ vụ kho chuột rồi, không đổi thì định giữ lại ăn Tết hay gì?
A bức bối: Nhưng cô ta đang làm tốt mà. Đã từng trải qua sóng gió thị trường, giữa năm có hơi kém, nhưng cuối cùng vẫn vượt lên tình hình chung, tỷ lệ bắt nhịp lên xuống đều ổn…
B mắng: Đừng có mà tẩy trắng! Vụ kho chuột cực kỳ thâm hiểm, làm loạn thị trường chứng khoán, thế này mà cũng bênh được.
Người dùng C nhảy vào: Tôi biết cái quỹ này, giám đốc mới tốt biết bao! Đẹp trai dã man, đúng chuẩn gu tôi, không nói nhiều nữa tôi đi mua đây! Được một người đàn ông đẹp trai thế này quản lý tiền cho chẳng phải rất vui sao các anh em!
C đăng thêm một bình luận nữa hỏi: Tiện thể hỏi luôn, anh giám đốc này còn độc thân không vậy cả nhà?
Trong diễn đàn chẳng có ai biết chính xác.
Vì vậy không có ai trả lời.
Khương Cẩm Niên cười như không cười, ánh mắt vô tình quét qua Hạ Tri Thu một cái. Hạ Tri Thu cực kỳ cảnh giác, đột ngột hỏi cô: “Cô vừa xem bài đăng gì thế?” Anh ta ngồi xuống cạnh Khương Cẩm Niên, cúi đầu nhìn, thấy tên mình bị treo ngay trang nhất, lập tức đặt câu hỏi: “Tên dở hơi nào nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Khương Cẩm Niên đáp: “Người ta đang khen ngoại hình của anh mà.”
Hạ Tri Thu quay đầu đi, thái độ bất cần: “Hừ.” Dừng một chút, anh ta mở điện thoại: “Tôi có độc thân hay không liên quan quái gì đến hắn.”
Nói thì nói vậy nhưng anh ta vẫn tìm đến bài đăng đó. Ngón cái của anh ta nán lại hồi lâu trên màn hình, ánh mắt dừng lại ở vài dòng ngắn ngủi của người dùng A. Người dùng A đã sao chép và dán bức thư gửi khách hàng của La Hạm lên rồi nhận xét: Cô ta yêu công việc, tôn trọng khách hàng, có tình hoài bão.
Nhưng ở bình luận cuối cùng, A thừa nhận: Tôi nhìn lầm người rồi! Cô ta chả biết cái gì, chỉ biết xây dựng hình tượng bạch liên hoa giả tạo.
B đồng tình: Bản chất là một kẻ không ra gì.
Đm, hèn thật! Một đám thất bại chỉ biết nhục mạ phụ nữ. Hạ Tri Thu thầm nghĩ. Mắt không thấy tâm không phiền, anh ta dứt khoát tắt điện thoại.
Khương Cẩm Niên không chú ý đến những bài đăng phía sau, tiện miệng an ủi anh ta: “Tên của căn phòng này là “Phút giây thư giãn” mà. Hôm nay anh mời khách, anh là nhân vật chính nên đừng căng thẳng quá.”
Cô và Hạ Tri Thu tán gẫu dăm ba câu, giết thời gian một cách tẻ nhạt. Mấy đồng nghiệp quan sát thấy hai người nhàn rỗi quá bèn đề nghị mọi người tập trung lại chơi vài trò chơi.
Hạ Tri Thu rút ra một bộ bài tây: “Chơi Xì dách nhé?”
Khương Cẩm Niên hỏi: “Có cần cược tiền không?”
Cao Đông Sơn vội vàng ngăn cản: “Chúng ta không được tụ tập đánh bạc đâu.”
Thông báo WeChat chợt sáng lên, Khương Cẩm Niên lật điện thoại, thấy tin nhắn của Phó Thừa Lâm: “Anh vừa tan làm. Em đang ở đâu thế? Gửi định vị cho anh nhé, anh qua đón em.” Nghĩ đến việc vài ngày nữa Phó Thừa Lâm sẽ đi Mỹ công tác, Khương Cẩm Niên lập tức trả lời địa chỉ. Anh nhắn lại: “Chỗ em cách anh 30 phút. Em chuẩn bị đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi cho em.”
Khương Cẩm Niên vui vẻ tạm biệt, chắp tay nói: “Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước đây.”
Cô xách túi đứng dậy.
Ánh sáng trong phòng karaoke mờ tối, tiếng hát vẫn chưa dừng. Cô chìm trong bóng tối, mặt hơi ửng hồng. Vài đồng nghiệp bên cạnh không nỡ để cô đi, giữ lại: “Có gấp lắm không? Nếu không gấp thì ở lại chơi một ván nhé. Chơi Xì dách có thể áp dụng công thức Kelly đấy.”
Khương Cẩm Niên giơ tay chỉ chỉ Hạ Tri Thu: “Giám đốc Hạ, đây là sân nhà của anh mà.”
Hạ Tri Thu giả vờ nghe không hiểu: “Tôi chẳng biết công thức Kelly là gì.”
Khương Cẩm Niên cười cười không nói gì.
Hạ Tri Thu làm cái. Khương Cẩm Niên ước chừng thời gian, tiện tay chia bài cho họ. Ngoại trừ Khương Cẩm Niên, cả bàn tham gia đều là đàn ông. Một trong số đó chính là kẻ vừa lướt tay dưới váy cô gái lúc nãy, là một tay chơi hoa lão luyện. Khương Cẩm Niên âm thầm đặt biệt danh cho hắn ta là Lão Hoa.
Phải nói rằng, đầu óc Lão Hoa thực sự rất nhanh nhạy. Hắn ta áp dụng thuật xếp bài cao thấp, đánh nhanh thắng nhanh, không cho người khác cơ hội suy nghĩ, gián tiếp khiến nhà cái bị “quắc”. Còn hắn thì thắng liền hai ván, dấy lên một tràng vỗ tay tán thưởng.
Hắn nhấm rượu, khoe khoang: “Anh Thu, em cứng rồi, à không, ý em là em thắng rồi!” (*)
(*) 硬 /yìng/: cứng và 赢 /yíng/: thắng có pinyin gần giống nhau, chỉ khác nhau thanh điệu.
Hạ Tri Thu cau mày, đắm chìm trong sự phản tỉnh sâu sắc của kẻ thua cuộc.
Anh ta luôn theo đuổi sự xuất sắc và hoàn hảo, không thể dung thứ cho những sai lầm nhỏ trên bàn bài.
Lão Hoa rút một tờ giấy, quay mặt lại nói với Khương Cẩm Niên: “Tiểu Khương, cho anh xin chút lộc dành cho người thắng cuộc nào… Em giúp anh in một dấu môi đỏ lên tờ khăn giấy này đi.”
Câu này vừa thốt ra, các đồng nghiệp nam đang say rượu liền hùa theo: “Chịu hết nổi rồi, định ra tay với người ta à?”
Lão Hoa đung đưa tờ khăn giấy. Dưới ánh đèn mờ, mặt giấy ánh lên sắc trắng, hắn còn hất cằm, cười nói: “Tôi muốn cảm ơn Tiểu Khương thôi mà. Cô ấy chia bài cho chúng ta tốt quá, chia đến mức anh Thu thua luôn.” Nói đoạn, hắn đưa tay ra chạm vào Khương Cẩm Niên. Xung quanh mồm năm miệng mười, không khí náo nhiệt vui vẻ, hắn ta nghĩ giữa đồng nghiệp đùa giỡn một chút cũng không sao. Huống hồ người đàn bà nghiêm túc khắc nghiệt như La Hạm cũng đã nghỉ rồi. Bản thân La Hạm tính tình phong lưu nhưng lại không cho người khác quá trớn, chẳng khác gì chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân đen thắp đèn.
Nào ngờ Khương Cẩm Niên tát mạnh vào tay hắn, phẫn nộ nói: “Anh say rượu nên phát điên rồi à?”
Lão Hoa lập tức sượng mặt.
Hắn ta đứng lên: “Bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm thế này, tôi đã làm gì quá đáng chưa?”
Giọng hắn ta rất bình tĩnh, trong ánh mắt phản chiếu ánh sáng của đèn màu.
Khương Cẩm Niên hỏi ngược lại: “Người vừa rồi bảo tôi in dấu môi lên giấy chắc không phải anh đâu nhỉ?”
Đây không phải lần đầu Khương Cẩm Niên bị đàn ông dùng lời lẽ quấy rối. Nhưng buổi tụ tập của nhóm năm nay so với những năm trước thực sự đã tha hóa biến chất. Không biết cơn giận từ đâu tới, cô thẳng thừng mắng hắn: “Anh không thấy ghê tởm à?”
Lão Hoa đẩy bàn bài ra: “Khương Cẩm Niên, sao cô vô lý thế? Tôi bảo cô in dấu môi chứ không động tay động chân ép buộc cô. Tôi nói đùa một câu để khuấy động không khí, cô không thích thì thôi, có cần phải trở mặt như thế không? Đồng nghiệp ngày nào cũng chạm mặt nhau, tôi làm được gì cô chắc?”
Tiếng hát tạm dừng, trong phòng yên tĩnh lại.
Khương Cẩm Niên tức đến mức thở không thông, lồng ngực phập phồng, nói thẳng: “Vừa nãy anh còn thò tay ra sờ tôi, mẹ kiếp anh chưa thấy phụ nữ bao giờ à? Buổi tụ tập tối nay vốn chỉ là hát hò, anh và mấy người kia gọi mấy cô gái kia đến làm gì? Anh còn liên tục lướt tay dưới váy người ta, đáng ra tôi nên quay lại hết rồi đăng lên mạng.”
Cô càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy bẩn thỉu.
Tại sao khi La Hạm còn ở công ty, Lão Hoa lại an phận như thế, đến một câu thô tục cũng không dám thốt ra?
La Hạm vừa đi, người đàn ông này đã dám bắt nạt cô.
Vài phút trước, hắn ta chạm vào eo Khương Cẩm Niên bóp một cái, không có chuyện không cố ý được.
Khương Cẩm Niên nghĩ, hôm nay cô mà không bày tỏ thái độ thì sau này ở văn phòng còn làm việc cái quái gì nữa. Cô nhấc một chiếc ghế lên, quăng mạnh sang bên cạnh tạo ra một tiếng “rầm” lớn, mắng: “Trước khi giải quyết xong chuyện này, anh đừng nghĩ đến chuyện được đi.”
Các đồng nghiệp nữ đều bị cô làm cho kinh hãi, Lão Hoa cũng tức giận cực độ: “Tôi đã bảo là hiểu lầm thì cô không tin, mắt nào thấy tôi động vào cô? Cô cứ đi hỏi đồng nghiệp ở đây xem ai thấy tôi sờ cô?”
Câu cuối cùng, hắn ta gần như là gào lên.
Trong phòng tối om, ai nhìn được gì chứ?
Không một ai cả.
Cao Đông Sơn khua chân múa tay, hòa giải: “Tiểu Khương, Tiểu Khương, cô nén giận lại đã. Nãy giờ tôi vẫn đứng đây không nhúc nhích, tôi không thấy anh ấy chạm vào cô.”
Anh ta thực sự không nhìn thấy.
Anh ta nghĩ rằng, những gì không nhìn thấy thì chính là ảo giác và hiểu lầm.
Hạ Tri Thu tin Cao Đông Sơn, đưa ra nhận định: “Ở đây đông người lại nhiều đồ đạc, có lẽ…”
Khương Cẩm Niên ngắt lời: “Cứ cái gì không nhìn thấy thì coi như chưa từng xảy ra sao? Các người là đám ngốc mới chơi chứng khoán ngày đầu à?” Cao Đông Sơn định chen vào nhưng Khương Cẩm Niên lườm anh ta một cái, cũng chẳng màng đến tình đồng nghiệp nữa. Cô nghi là Cao Đông Sơn đã chứng kiến bàn tay bẩn thỉu đó nhưng lại im ỉm không giúp cô.
Cô đơn thương độc mã, tập trung hỏa lực tấn công Lão Hoa: “Ban đầu tôi còn cho rằng anh là người thật thà, ai ngờ khả năng nói dối không chớp mắt của anh đúng là đỉnh chóp…”
Lão Hoa khẳng định chắc nịch: “Không chạm là không chạm, tôi đàn ông đàn ang, sao phải nói láo làm gì? Có phải cô áp lực quá nên hoang tưởng bị hại không, hay là cô cũng góp một tay vào vụ kho chuột của La Hạm đấy?”
Gân xanh trên trán nổi lên, hắn như thể đang bị oan, phát huy triệt để ưu thế tính toán trong trò Xì dách vừa nãy: “Cô đi mà hỏi mấy cô gái ở đây này, em nào em nấy mười tám đôi mươi? Tôi chơi với các em xinh tươi còn chẳng xong, việc gì phải chạm vào một bà cô 27 tuổi như cô?”
Trong mắt hắn ta, phụ nữ chỉ là món hàng mất giá theo tuổi tác.
Khương Cẩm Niên không thể nhịn được nữa, cô vịn tay ngồi lên mép bàn, nhấc gót giày cao gót lên, hung hăng đá mạnh vào hắn một cú.
Hắn thốt lên một tiếng đau đớn, cơn say và men rượu trong đầu đều bị cú đá của cô làm cho tỉnh táo vài phần.
Một cô nhân viên quán hát bên cạnh chỉ trích: “Chị gái ơi, sao chị lại động thủ thế… Đều là hiểu lầm mà.” Một cô gái tiếp lời: “Đúng vậy, anh ấy không có làm khó bọn em.”
Các đồng nghiệp đều khuyên Khương Cẩm Niên bình tĩnh.
Sau cú đá này, cô đã trở thành bên có lỗi.
Còn cô thì run rẩy, cả người run lên cầm cập.
Vì sự cô độc của bản thân, vì sự không hiểu chuyện trước biến cố, vì sự lạc lõng với thế giới này.
*
Màn đêm đen đặc, đèn đường thưa thớt.
Phó Thừa Lâm đứng trước cửa quán KTV gọi điện thoại nhưng không có người nghe máy. Anh lập tức bước vào trong ảnh, nói với tiếp tân rằng bạn bè tụ tập, anh đến muộn hai tiếng… Anh còn nói rõ số lượng người trong buổi tụ tập, tên người đặt phòng là anh Hạ.
Nhân viên phục vụ dẫn anh đi về phía phòng bao.
Anh đẩy cửa bước vào, nghe thấy Khương Cẩm Niên đang nói: “Các người tin tôi cũng được, không tin cũng được. Dù sao thì anh ta vẫn là một tên cặn bã, nhìn thì đứng đắn nhưng eo đồng nghiệp nữ mà cũng dám sờ. Hôm nay tôi không trút được cơn giận này thì ai mà biết được ngày mai có ai lại bị anh ta quấy rối? Giám đốc Hạ, anh không cần bày tỏ thái độ với tôi, anh chỉ quan tâm đến nghiên cứu đầu tư, còn những chuyện khác, cơ bản là anh không biết quản mà cũng chẳng muốn quản.”
Phó Thừa Lâm đóng cửa chính lại.
Mọi người sững sờ nhìn sang.
Phó Thừa Lâm xách một chiếc ghế lên, chặn sau cánh cửa, hỏi một câu: “Vậy thì để tôi quản nhé, được không?”
Anh quét mắt một vòng, nhìn chằm chằm vào Lão Hoa đang tựa lưng vào sô pha.
