[Cẩm Niên] Chương 65

Chương 65: Giải trí

Chuyển ngữ: @motquadao


“Trượt tay sao?” Khương Cẩm Niên đề nghị: “Hay là em chuyển khoản tiền này…”

Cô chưa nói xong, Phó Thừa Lâm đã ngắt lời: “Cứ nhận đi, cho chồng em chút thể diện.”

Khương Cẩm Niên nhẹ nhàng nắm lấy áo ngoài của anh, ngón tay rắn nhỏ luồn vào bên trong bộ vest, chạm vào lớp áo sơ mi phẳng phiu. Cô mân mê những đường cong nam tính hằn lên sau lớp vải, nói: “Vậy em sẽ mua thật nhiều quà tặng anh.” Cô cởi hai chiếc cúc áo của anh, khiêu khích: “Dù sao cũng là tiền của anh cả mà.”

Phó Thừa Lâm nắm chặt lấy cổ tay cô: “Đợi anh, anh đi tắm đã.”

Khương Cẩm Niên ngồi quỳ xuống, ánh mắt còn thuần khiết hơn cả thỏ con: “Em không hề quyến rũ anh đâu, em chỉ muốn anh thử quần áo thôi.”

Phó Thừa Lâm đẩy mấy hộp đồ, hỏi cô: “Hộp nào thế?”

Khương Cẩm Niên trịnh trọng tuyên bố: “Toàn bộ chỗ đó.”

Những lời tiếp theo có chút sến súa, khiến mặt cô vô thức nóng lên. Cô quay đi chỗ khác mới mở lời: “Những thứ này đều mua cho anh cả đấy. Sắp đến năm mới rồi, em chỉ muốn nói một câu… Em yêu anh, chúc mừng năm mới.”

“Cảm ơn em,” anh trả lời, “Năm mới hạnh phúc nhé Khương Tiểu Ngọt.”

Cô nghiêng đầu: “Anh vui không?”

Anh cười đáp: “Ừ.”

Một lát sau, anh bổ sung thêm hai chữ: “Vui lắm.”

Cực kỳ vui.

Khương Cẩm Niên kinh ngạc: “Anh cũng dễ dỗ thật đấy.”

“Cũng không hẳn đâu, anh khá khó dỗ đấy,” Phó Thừa Lâm biện minh, “Nhưng ở cạnh em, tiêu chuẩn để dỗ dành được anh đã bị hạ thấp đi rồi.”

Khương Cẩm Niên trêu anh: “Vậy em tặng vài món quà là có thể bắt cóc anh đi rồi nhỉ?”

Phó Thừa Lâm đáp lại: “Anh phải nhắc em một chuyện, em đã bắt cóc được anh từ lâu rồi.” Anh đang mở từng hộp đồ. Cà vạt, móc chìa khóa, hộp đựng danh thiếp… đều được anh bày trên bàn, xếp thành một dãy như hàng triển lãm đang chờ được chiêm ngưỡng.

Khương Cẩm Niên tiến lại gần anh: “Em đã tham khảo giá của những món đồ bình thường anh vẫn hay dùng… rồi mua theo cùng phân khúc, kiểu dáng khá đơn giản, vì anh không thích những thứ lòe loẹt.”

Cô vừa nói vừa dán sát vào anh. Anh tựa lưng vào đống hộp quà còn lại, còn Khương Cẩm Niên thì nằm trong lòng anh. Cổ áo cỗ trễ xuống, để lộ bờ ngực trắng mềm đầy dụ hoặc. Ánh mắt Phó Thừa Lâm lướt qua nơi đó, cô từ từ kéo áo lại, nói: “Hàng ngày, khi anh dùng đến chúng, anh sẽ nhớ tới em.”

Phó Thừa Lâm khen ngợi: “Tính hay thật đấy.”

Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Dù không có những món đồ này, anh cũng vẫn luôn nhớ em.”

Khương Cẩm Niên chủ động rúc vào lòng anh, gật đầu.

*

Trước Tết, Phó Thừa Lâm phải sang Mỹ công tác. Ít thì một tuần, nhiều thì nửa tháng. Hai người hẹn giờ gọi video mỗi ngày. Anh hỏi chi tiết về tình hình công việc gần đây của cô, ngồi kèm cặp mấy chục phút rồi mới rời phòng ngủ, vào thư phòng xử lý công việc.

Ngày hôm sau, Khương Cẩm Niên đi làm như thường lệ.

Hôm nay cô tự lái xe đến công ty, tình cờ gặp Đàm Thiên Khải ở bãi đậu xe. Trong xe của Khương Cẩm Niên luôn có một đôi dép đế bằng để thuận tiện cho việc đạp ga và phanh. Trước khi xuống xe, cô cần đổi sang một đôi giày cao gót.

Cô cứ tưởng Đàm Thiên Khải sẽ đi trước.

Nhưng ai ngờ lại không.

Đèn tường gần đó tỏa ra ánh sáng mờ ảo, Đàm Thiên Khải nhìn thấy biển số xe của Khương Cẩm Niên thì chợt khựng lại, rồi dừng bước, tựa như đang đợi ôm cây đợi thỏ.

Khương Cẩm Niên đi ngang qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, chào anh ta: “Chào buổi sáng.”

Tay Đàm Thiên Khải cầm một cốc sữa đậu nành và một túi bánh quẩy áp chảo.

Rõ ràng, anh ta vẫn chưa ăn sáng.

Anh ta nâng cổ tay xem đồng hồ, thời gian còn dư dả. Anh ta dứt khoát dẫn Khương Cẩm Niên đi về phía cầu thang, cúi người ngồi xuống bậc thềm, cơn đói cồn cào buộc anh ta phải cắn một miếng bánh quẩy trước rồi mới nói: “Trợ lý Khương, cô đã ăn sáng chưa?”

Khương Cẩm Niên không biết anh ta đang tính toán gì.

Cô thành thật trả lời: “Tôi đã ăn rồi. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước nhé, nội dung cuộc họp sáng nay tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, lát nữa nếu không nói được gì thì tôi làm xấu mặt cả nhóm mất.”

Cô bước đi trên đôi giày cao gót hướng về phía thang máy, đôi chân dài thẳng tắp, phong thái thướt tha.

Đàm Thiên Khải lại chợt nhớ đến La Hạm.

Anh ta gọi cô lại: “Khương Cẩm Niên!”

Khương Cẩm Niên quay lại chỗ cũ.

Cô đứng trước mặt anh ta.

Đàm Thiên Khải bóp lấy túi bánh quẩy, không hề ngẩng đầu lên. Lớp vỏ giòn bên trong bị anh ta bóp ra tiếng lạo xạo vỡ vụn, Khương Cẩm Niên thầm nghĩ, anh ta làm gì mà cứ làm khó bữa sáng của mình thế, bóp nát ra thì ăn mất ngon. Rồi cô lại nhìn sữa đậu nành đựng trong cốc nhựa dùng một lần trong tay anh ta thì vẫn còn nguyên vẹn.

Đàm Thiên Khải không nên hỏi nhiều, nhưng anh ta đã vỡ nguyên tắc của bản thân: “Cô đã quen với cách quản lý của Hạ Tri Thu chưa? La Hạm đã rời đi được gần một tháng rồi. Cô ấy bị tước giấy phép hành nghề chứng khoán và phạt hành chính 30 vạn, may mà tạm thời không có nguy cơ ngồi tù.”

Đầu Khương Cẩm Niên “ong” một tiếng. Cô dựa vào lan can cầu thang, lặp lại: “Tước giấy phép hành nghề?”

“Thất bại hoàn toàn,” Đàm Thiên Khải mím môi, nhận xét, “Đổi sang một công việc khác, dù sao vẫn tốt hơn là ngồi tù.”

Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng tinh xảo, mắt kính vuông vắn, ngay ngắn. Cách nói chuyện, khí chất, phong cách ăn mặc của anh ta đều khiến Khương Cẩm Niên nhớ đến những nam sinh ưu tú luôn đứng nhất khối thời cấp ba. Cho đến hiện tại, thành tích của Đàm Thiên Khải luôn đứng trong top 3 toàn công ty, thu hút một lượng lớn khách hàng, anh ta thực sự có thể được coi là một nhân vật thủ lĩnh.

Khương Cẩm Niên cảm thán: “Anh vẫn còn bận tâm đến Giám đốc La nhỉ.”

Đàm Thiên Khải nghe ra hàm ý mỉa mai.

Anh ta đứng dậy, nhìn thẳng vào Khương Cẩm Niên: “Trong cả công ty này, người không muốn thấy cô ấy gặp rắc rối nhất chính là tôi.”

Khương Cẩm Niên không bình luận gì. Nụ cười của cô thu lại gần như không còn dấu vết, trong ánh mắt dao động chỉ thấy một sự hoài nghi. Có lẽ cô đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng cô cũng nhớ Hạ Tri Thu từng nói: Đàm Thiên Khải là một kẻ tham lam, trọng lợi quên nghĩa, liên quan đến kho chuột, ép một đống người làm bia đỡ đạn cho mình.

Đàm Thiên Khải lại hạ giọng: “Tôi biết cô đã xem cuốn sổ đó. Cuốn sổ đó là của tôi… Chuyện năm xưa cô ấy làm, tôi đã phát hiện ra. Tôi đã giấu cấp trên.”

Cuốn sổ đó là của anh ta?

Khương Cẩm Niên ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao lại ở trong tay La Hạm?”

“Hai tháng trước, cô ấy đã hỏi xin tôi.”

“Vậy là anh không liên quan đến kho chuột?”

“Tôi chẳng việc gì phải mạo hiểm như vậy.”

“Tại sao anh và Hạ Tri Thu lại cắt đứt quan hệ?”

“Cậu ta… là do tôi làm không tốt.”

Đàm Thiên Khải uống hết nửa cốc sữa đậu nành, cảm khái: “Tôi và cậu ta vừa gặp đã thân, thường xuyên trò chuyện riêng về kinh tế vĩ mô và chiến lược thị trường. Tôi không thể tiết lộ cho bất kỳ ai dù chỉ một chút về chuyện của La Hạm, cậu ta nghĩ tôi là kẻ ham tiền, ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tôi.”

Anh ta đẩy gọng kính, tiếp lời: “Tôi cực kỳ ngưỡng mộ kiểu người như Hạ Tri Thu. Cậu tat làm việc cực kỳ quyết đoán, không bao giờ dây dưa lôi thôi.”

Khương Cẩm Niên lơ đãng: “Ồ.”

Cô tính toán: Tối nay lại phải thỉnh giáo Phó Thừa Lâm rồi.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Từ khi La Hạm biến mất không dấu vết, Phó Thừa Lâm đã trở thành cố vấn đặc biệt của cô. Dù cô làm việc quang minh chính đại nhưng vẫn sợ bản thân chỉ sơ suất một chút là rước họa vào thân.

Cô nghiêm túc suy ngẫm lời nói của Đàm Thiên Khải, tách từng chữ ra để nghĩ kỹ. Cô lờ mờ nhận ra, có phải Đàm Thiên Khải muốn nói: Hạ Tri Thu là người lý trí thượng đẳng, coi nhẹ tình cảm, khi gặp chuyện có xu hướng ra tay rất độc ác.

Khương Cẩm Niên giật mình, hỏi anh ta: “Anh đang nhắc nhở tôi à?”

Đàm Thiên Khải ẩn ý: “Tôi rất mong chờ ngày cô thăng chức, tự mình nắm giữ vài quỹ đầu tư.”

Anh ta đứng dậy, phủi bụi bánh quẩy trên quần tây. Nơi anh ta đi qua để lại mùi nước hoa nam Jo Malone thoang thoảng. Khương Cẩm Niên đứng chôn chân tại chỗ, thầm nghĩ: Rốt cuộc có phải Hạ Tri Thu đã tố cáo La Hạm không? Hạ Tri Thu đang bồi dưỡng một trợ lý giám đốc quỹ mới, không mấy chú ý đến Khương Cẩm Niên, những nhiệm vụ và cơ hội đào tạo giao cho cô ít dần đi.

Cơ hội thăng chức càng xa vời.

Mà Hạ Tri Thu lại càng được yêu quý.

Phong cách làm việc của Hạ Tri Thu trái ngược với La Hạm. Anh ta vượt khó tiến lên, không sợ thất bại, sẵn sàng học hỏi không ngừng từ thị trường nên tỷ lệ xoay vòng vốn rất cao, thành tích biến động cũng nhanh, thứ hạng luôn tăng trưởng ổn định, biểu hiện ban đầu vượt xa La Hạm trước khi nghỉ việc.

Đồng nghiệp trong nhóm nói: Cứ theo đà này, năm nay Hạ Tri Thu chắc chắn sẽ nhận được khen thưởng.

Cộng thêm Tết sắp đến, có người đề nghị liên hoan.

Ban đầu Hạ Tri Thu không đồng ý. Anh ta là một kẻ cuồng công việc chính hiệu. Đối với anh ta, chỉ cần duy trì được hiệu suất quỹ, tăng ca thêm giờ chỉ là chuyện nhỏ, không giải trí, không yêu đương cũng chẳng sao.

Nhưng trợ lý của anh ta nói: “Mọi năm vào tầm này, giám đốc đều mời mọi người đi ăn mà.”

Cái danh xưng “giám đốc” này là chỉ La Hạm.

Hạ Tri Thu đành cân nhắc: “Được rồi, tôi phá lệ một lần vậy.”

Địa điểm liên hoan là một quán KTV trang trí xa hoa, phòng bao rộng rãi, không khí mờ ảo. Vài nam đồng nghiệp đều là khách quen ở đây, thành thạo gọi món, rót rượu, chia trái cây, còn gọi thêm mấy ”công chúa” đến hát cùng.

Những cô gái này tuổi đời không lớn, ngoại hình xinh xắn đáng yêu, vừa biết ý lại rất biết cách khuấy động bầu không khí.

Một cô gái ngồi ngay cạnh Hạ Tri Thu, thấy anh ta trẻ trung tuấn tú, vẻ ngoài đẹp trai, liền bưng đĩa quả nhất quyết đòi đút cho anh ta ăn một miếng. Anh ta đẩy sang cho Cao Đông Sơn, lấy điện thoại ra, nương theo ánh sáng mờ ảo kiểm tra chỉ số Thượng Hải, Thâm Quyến và Nasdaq hôm nay.

Khương Cẩm Niên mỉm cười.

Không bàn đến những chuyển khác, Hạ Tri Thu làm việc thực sự rất chuyên nghiệp.

Một đồng nghiệp say rượu hỏi Khương Cẩm Niên: “Hay là gọi cho các cô gái bên mình mấy anh chàng phục vụ nam nhé? Ở đây có đấy.”

Khương Cẩm Niên xua tay, Hạ Tri Thu giúp cô nói đỡ: “Thôi đi, bạn trai cô ấy quản nghiêm lắm.”

Một cô gái ngồi gần họ nhất bưng tới một ly thủy tinh: “Chị ơi, uống rượu không?”

Khương Cẩm Niên từ chối: “Thôi, cảm ơn em, lát nữa chị còn phải lái xe.” Khoảnh khắc hiện tại, cô không thể hòa nhập được với tập thể này, bởi cô phát hiện bàn tay của một nam đồng nghiệp nào đó đang lướt bên dưới váy của cô gái ngồi cạnh, mà cô gái đó vẫn cười tươi rạng rỡ, không hề lộ ra một chút khó chịu nào.


Hết chương 65

Bình luận về bài viết này