[Cẩm Niên] Chương 64

Chương 64: Tân nhiệm

Chuyển ngữ: @motquadao


Hạ Tri Thu là giám đốc quỹ tân nhiệm. Để thuận tiện cho anh ta triển khai công việc, phía trên đã sắp xếp một giám đốc quỹ lão làng tên là Trương Tiêu Vũ hướng dẫn anh ta. Trương Tiêu Vũ là một nhà đầu tư nghiên cứu điển hình, làm việc nghiêm túc, giỏi đọc giỏi suy nghĩ, đã giúp đỡ Hạ Tri Thu rất nhiều.

Thành tích của anh ta ngày càng tăng trưởng.

Khương Cẩm Niên vẫn đang cố gắng thích nghi với phong cách làm việc của anh ta.

Hạ Tri Thu đối với cô rất hòa nhã. Giờ ăn trưa, anh ta thường tìm người nói chuyện, có khi chỉ trích, có khi khen ngợi, gây áp lực đa chiều, nhưng anh ta không bao giờ làm khó Khương Cẩm Niên. Mỗi khi họp, Khương Cẩm Niên trình bày quan điểm, Hạ Tri Thu cũng lấy động viên làm chính, chỉnh sửa làm phụ.

Thế là trong văn phòng bắt đầu xuất hiện tin đồn.

Một đồng nghiệp kín đáo bàn luận: “Hạ Tri Thu và Khương Cẩm Niên… một lời khó nói.”

Cao Đông Sơn phản bác: “Tình cảm của Tiểu Khương và bạn trai tốt lắm.”

Đồng nghiệp đó lại nói: “Giám đốc La đi đột ngột như vậy, anh không có chút suy nghĩ nào sao?” Hỏi xong còn thở dài: ““Tội nghiệp, anh với Khương Cẩm Niên thân nhau thế cơ mà.”

Cao Đông Sơn im lặng.

Sau khi Hạ Tri Thu thăng chức, bên cạnh anh ta trống một vị trí trợ lý. Nhưng anh ta hoàn toàn bỏ qua Cao Đông Sơn, cất nhắc một chuyên viên nghiên cứu khác, mặc dù cấp trên của anh ta khá coi trọng Cao Đông Sơn. Nhờ vào “Đề án tích hợp thanh toán điện tử”, công ty đã thành công giành được hợp đồng hợp tác thương mại điện tử, mở rộng quy mô, thứ hạng tăng, nhưng vinh quang lại không thuộc về Cao Đông Sơn.

Cao Đông Sơn lúc này mới hiểu ra: Người giỏi còn có người giỏi hơn, quan to còn có quan to hơn. Anh ta muốn yên ổn lăn lộn ở công ty thì phải quen với “luật rừng”.

Anh ta lại lần nữa nhớ đến La Hạm.

La Hạm đã nghỉ việc, nghỉ một cách không hề vẻ vang. Trong thời gian tại chức, chị ấy đã chú trọng đào tạo hai trợ lý: một người là Hạ Tri Thu, người còn lại chính là Khương Cẩm Niên… Có khi nào, Cao Đông Sơn phỏng đoán, chỉ là một phần trăm khả năng thôi. Cổ họng anh ta nghẹn lại, không dám nghĩ tiếp.

Anh ta lại xa cách với Khương Cẩm Niên lần nữa.

Nhưng Khương Cẩm Niên hoàn toàn không để ý.

Hai tuần nay, đầu óc cô rối như tơ vò, công việc cũng không thuận lợi.

Hạ Tri Thu nhạy bén nhận ra, hỏi cô: “Trợ lý Khương, cuộc sống của cô có chuyện gì không suôn sẻ à?”

Khương Cẩm Niên chắp tay sau lưng, đứng trong văn phòng anh ta. Cạnh cửa sổ đặt một bức tượng Kim La Hán (*). Đó là đồ của La Hạm, không được mang đi, không bị vứt bỏ, chỉ bị Hạ Tri Thu chuyển từ mặt bàn ra cạnh cửa sổ.

(*) Kim La Hán là một trong tứ đại hộ pháp của La Sát Giáo, sau này theo Bạch Liên Giáo làm chức Nhật Thánh Sứ. Kim La Hán là con của Mộc Thôn Triết Lang – một quan chức cấp cao của Nhật Bản thời trước. Đến những thập niêm 70, thủ tướng Nhật mất chức, bộ máy bị thay đổi, Mộc Thôn Triết Lang bị tố cáo tham ô. Cha con Kim La Hán tránh nạn ở Kyoto. Kim La Hán được cha gửi cho Chí Đức cưu mang. Tứ đó Kim La Hán trở thành đệ tử của Chí Đức. Chí Đức vừa nhìn đã biết đứa học trò này không phải dạng lương thiện nên đã xuống tóc quy y, xăm hình Quan Âm sau lưng để trấn áp ác ý. Đặt pháp danh là Kim La Hán.

Dưới ánh nắng mặt trời, bức tượng vô cùng rực rỡ và chói mắt.

Khương Cẩm Niên hoàn hồn, đáp lại: “Không có gì đâu, cảm ơn sự quan tâm của anh.”

Hạ Tri Thu cười: “Chúng ta có cần khách sáo như vậy không?”

Anh ta mặc vest đen, đẹp trai cao ráo, tay trái chống trên bàn làm việc, hơi che khuất tầm nhìn. Anh ta đang suy nghĩ về tỷ suất vòng quay chứng khoán, Khương Cẩm Niên đột nhiên mở lời: “Giữa tôi và anh, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau chứ?”

Hạ Tri Thu gật đầu: “Cô nói đi.”

Khương Cẩm Niên quên bẵng lời dặn dò của Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm từng dạy cô: Em đừng đứng về phe nào, càng không được bảo chứng cho người khác.

Khương Cẩm Niên lại vứt bỏ mọi điều cố kỵ.

Cô như muốn đòi hỏi công bằng cho ai đó, phải truy cứu đến cùng: “Tháng trước, anh và La Hạm cãi nhau trong văn phòng, tôi cũng có mặt. Anh đề cập đến kho chuột của Đàm Thiên Khải, La Hạm không cho anh điều tra, anh rất tức giận… Có phải anh đoán ra được sự thật năm đó rồi phải không?”

Hạ Tri Thu duỗi thẳng chân, hai tay đan lại, các ngón tay chạm vào nhau. Anh ta cười như không cười nhìn cô: “Cô không cần vòng vo. Trong lòng nghĩ gì, cô cứ nói thế.”

Khương Cẩm Niên bị anh ta dẫn dắt, nói thẳng: “Đàm Thiên Khải không liên quan đến kho chuột, hoặc là anh ta đã giúp La Hạm che giấu vụ kho chuột. Giả sử tay chân anh ta dính bùn, lý lịch cũng không trong sạch sẽ, vậy thì tại sao công ty lại ra sức nâng đỡ anh ta? Các lãnh đạo ai nấy đều tinh ranh hơn người, không ai là ngu ngốc cả.”

Hạ Tri Thu nheo mắt: “Cô sai rồi.”

Cằm anh ta hơi căng lại: “Cô vẫn nhát gan, cô không dám chất vấn tôi rằng La Hạm có phải bị kẻ phản bội là tối tố cáo hay không.”

“Vậy thì, đúng là anh à?” Cô nghiêng người tới gần, ánh mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh và sáng rực.

Hạ Tri Thu đưa tay lên, làm bộ cắn một đốt ngón tay. Giọng anh ta khàn khàn: “Nói thật, nếu biết La Hạm có liên quan đến kho chuột, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến ba từ này trước mặt cô ấy. Cô ấy xảy ra chuyện, tôi rất thất vọng và đau lòng. Mọi người đều là đồng nghiệp cùng nhau phấn đấu đi lên. Giữa năm nay, khi thứ hạng quỹ thấp nhất, ai mà dễ chịu được…”

Khương Cẩm Niên cười lạnh: “Anh đang giở giọng hách dịch với tôi đấy à?”

Hạ Tri Thu nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cô không tin tôi, cô cũng không muốn nghe tôi giải thích.”

Khương Cẩm Niên đặt tay trái lên một bản báo cáo: “Anh đã là người thắng cuộc lớn nhất rồi.”

Cô liệt kê những gì anh ta đã thu hoạch được: “Trương Tiêu Vũ là một giám đốc quỹ lão làng đã trải qua bao chu kỳ thị trường, thành tích ổn định, kinh nghiệm đầy mình. Anh ta là báu vật của công ty, đã lâu không dẫn dắt người mới. Anh vừa nhậm chức, Trương Tiêu Vũ đã đến hỗ trợ anh, ngay cả Đàm Thiên Khải cũng không có được vinh dự này.”

Cô nói toàn sự thật.

Còn cực kỳ sắc bén.

Hạ Tri Thu nhắm mắt lại: “Cô cãi nhau với tôi làm gì, còn rất nhiều việc chưa giải quyết mà chúng ta đã lục đục nội bộ rồi. Trước đây La Hạm thực sự rất bảo bọc cô, để cô chuyên tâm vào nghiên cứu, không màng đến chuyện bên ngoài.”

Khương Cẩm Niên không hiểu ý anh ta.

Hạ Tri Thu đuổi khách: “Tới đây thôi, cô ra ngoài trước đi, tôi còn có việc bận.”

Khương Cẩm Niên chỉ có thể rời đi.

Haizzz, phiền thật đấy. Cô thầm than trong lòng.

Trong nhóm có thêm một nhân viên mới, xuất thân từ bộ phận nghiên cứu ngành của một công ty chứng khoán. Người này đầu óc lanh lợi, nhập cuộc cực nhanh, viết báo cáo cực kỳ chất lượng, có  tính khả thi cao. Thế là anh ta và Hạ Tri Thu phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

Khương Cẩm Niên đứng ngoài quan sát họ, tựa như nhìn thấy… bản thân và La Hạm hai năm trước.

Cô không còn là đối tượng được quan tâm trọng điểm của giám đốc quỹ nữa. Trong bảng đánh giá cuối năm, Hạ Tri Thu cho Khương Cẩm Niên một điểm trung bình nhạt nhẽo. Hiệu suất của họ trực tiếp liên quan đến đánh giá của giám đốc quỹ, khá chủ quan. Trước đây Khương Cẩm Niên không cảm thấy vậy. Cho đến khi La Hạm đi rồi, cô mới biết La Hạm đã dành cho cô bao nhiêu sự quan tâm đặc biệt.

Mặc dù vụ kho chuột rất đáng xấu hổ…

Cô chưa kịp cảm ơn chị ấy.

Kể từ khi sang đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, cây ven đường đã rụng hết lá, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.

Đã đổi mùa rồi, phải mua quần áo mới thôi.

Khương Cẩm Niên hẹn vài người bạn đi mua sắm. Trong đó có một người bạn làm ở một công ty giao dịch hợp đồng tương lai tiện tay dẫn theo Đỗ Lan Vi. Hôm nay Đỗ Lan Vi mặc một chiếc áo len xám kết hợp cùng váy dài màu xanh mực, dáng người cao ráo nổi bật, nói cười rạng rỡ, rất thân thiện.

Các cô gái đều có thiện cảm với cô ta.

Mà giữa một rừng hoa, Đỗ Lan Vi lại chỉ khoác tay Khương Cẩm Niên: “Đây là lần đầu tiên tôi đi mua sắm với cô đấy.”

Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: Đó là vì chúng ta không quen nhau mà.

Nhưng ngoài mặt cô vẫn trả lời: “Vui quá.”

Đỗ Lan Vi cười: “Sao chúng ta lại đi đến khu vực quần áo nam vậy?”

Một người khác trả lời: “Khương Cẩm Niên mua quần áo cho bạn trai cô ấy.”

Đúng vậy, chính là như thế.

Không gian bên trong trung tâm thương mại rộng lớn, tầng trên cùng sử dụng vật liệu xuyên sáng, xây thành một mái vòm hình cung giống như Nhà thờ Vatican, thu hút khách hàng tham quan các thương hiệu lớn. Thang máy ngắm cảnh với cửa kính sáng bóng không chút bụi đã kích thích ham muốn mua sắm của Khương Cẩm Niên.

Cô bước vào khu vực thời trang nam của VERSACE.

“Bộ này đẹp không?” Khương Cẩm Niên hỏi ý kiến một người bạn có gu thẩm mỹ nhất, “Liệu cánh đàn ông có thích không nhỉ?”

Người bạn đó do dự: “Đẹp thì có đẹp, nhẹ nhàng điềm đạm…” Cô nàng lén lút xem giá, “Nhưng mà gần hai vạn đấy.”

Khương Cẩm Niên làm ngơ.

Cô nhanh chóng thanh toán, xách túi rời đi.

Sau đó, cô lại tiếp tục đốt tiền ở các khu vực khác, tiêu hết một phần sáu tiền thưởng cuối năm. Đỗ Lan Vi biết rõ cô đang mua quà cho Phó Thừa Lâm nhưng vẫn hỏi: “Bạn trai cô làm nghề gì vậy?”

Khương Cẩm Niên trả lời lấp lửng: “Cũng giống tôi thôi.”

Đỗ Lan Vi cười gượng: “Nhân viên văn phòng hả?”

Khương Cẩm Niên nhìn cô ta một cái, nghiêm túc đáp: “Ừm, là một nhân viên văn phòng làm công ăn lương điển hình.” Phó Thừa Lâm làm công cho chính bản thân mình, làm công cho ông nội anh, thực ra cũng chẳng khác gì nhau, cô nghĩ.

Một người bạn khác hỏi Đỗ Lan Vi: “Vi Vi, bạn trai cậu làm tiếp thị ở công ty chứng khoán à?”

Đỗ Lan Vi không né tránh, thừa nhận: “Anh ấy làm mấy năm rồi, cũng không có hy vọng thăng tiến gì cả.”

Người bạn đó nói: “Thiếu nữ đôi mươi, còn trẻ còn đẹp thì tìm đàn ông phải như tìm cổ phiếu tiềm năng ấy.”

Đỗ Lan Vi cười nhạt: “Tìm được rồi mới phát hiện, càng tiềm năng càng dễ sập.”

Đỗ Lan Vi thực sự là một cô gái đặc biệt. Các cô gái khác khi yêu sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè Wechat khoe ân ái, chia sẻ những điều thú vị trong tình yêu, phát đường cho cả thế giới.

Còn Đỗ Lan Vi thì sao? Chuyện tình cảm của cô ta rất chắp vá, không có biến động cũng không có cãi vã.

Cô ta nhìn Khương Cẩm Niên xách đầy tay túi lớn túi nhỏ, tự đặt mình vào vị trí của cô. Liệu bản thân cô ta có sẵn lòng điên cuồng tiêu tiền cho đàn ông không? Câu trả lời là không. Cô ta cảm thấy đàn ông chỉ nhớ tới lòng tốt của mình một thời gian. Thay vào đó, chi bằng mua ít đồ tặng sếp còn hơn.

*

Khương Cẩm Niên nào biết được suy nghĩ của Đỗ Lan Vi.

Cô đặt thẻ ngân hàng vào túi áo, vỗ nhẹ một cái như để an ủi. Tiền mặt dễ mất giá, tiết kiệm tiền không thể làm giàu. Sắp đến Tết rồi, Phó Thừa Lâm đã tặng cô rất nhiều quà, cô không đền đáp anh một chút thì chẳng phải quá lạnh lùng vô tình và keo kiệt hay sao?

Lý lẽ mạch lạc, logic nhất quán, cô hài lòng gật đầu.

Bảy rưỡi tối, Phó Thừa Lâm trở về nhà.

Sofa trong phòng ngủ chất đầy hộp lớn hộp nhỏ.

Khương Cẩm Niên ngồi một bên, tựa vào gối mềm, ôm nửa quả dưa hấu. Trong phòng bật sưởi nên rất ấm áp, cô dùng thìa múc thịt quả ngọt lịm và mát lạnh. Tuyệt đối không được ăn nhiều! Trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Cô dành miếng dưa hấu ngon nhất ở giữa cho Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm hỏi: “Hôm nay em đi mua sắm hả?”

Khương Cẩm Niên thấy biết rõ mà vẫn hỏi: “Đúng vậy, đi giải khuây thôi.”

Cô móc ngón út của mình vào tay anh. Anh cúi người, đẩy bớt túi và hộp sang chỗ khác, tạo ra một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Anh dặn Khương Cẩm Niên: “Qua Tết Nguyên Đán, Tập đoàn Sơn Vân sẽ cố gắng niêm yết lại, anh phải bận rộn thêm một thời gian nữa. Em có chuyện gì mà không bàn được với ai thì nhớ nói với anh. Em không tìm thấy anh thì phải gọi điện thoại cho anh biết.”

Khương Cẩm Niên trầm ngâm.

Cô đặt dưa hấu xuống, ngả người vào đùi anh.

Phó Thừa Lâm vuốt tóc cô, dỗ dành: “Kết quả đánh giá cuối năm của em sao rồi?”

Khương Cẩm Niên thản nhiên đáp: “Tiền thưởng cuối năm của em bị giảm…”

“Giảm bao nhiêu?”

“Ba vạn.”

Phó Thừa Lâm: “Sếp mới của em hơi keo kiệt đấy.”

Anh cầm điện thoại lên, gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Khoản tiền thưởng này không nên cắt xén của em. Em đã đề xuất Mua sắm Tứ Bình, mức tăng vượt quá ba trăm phần trăm, không có công lao cũng có khổ lao.” Anh bấm điện thoại bằng tay phải, chuyển khoản vào thẻ ngân hàng của Khương Cẩm Niên, tay trái thì xoa má cô. Cô không biết anh đang làm gì, cọ má vào lòng bàn tay anh, dịu dàng làm nũng.

Tiếng thông báo điện thoại “ting” một tiếng vang lên.

Khương Cẩm Niên ngồi dậy xem. Phó Thừa Lâm đã chuyển cho cô ba mươi vạn. Cô hít một hơi, nắm chặt ống tay áo anh. Còn anh chỉ bảo: “Anh trượt tay, gõ nhầm thêm một số không.”


Hết chương 64

Bình luận về bài viết này