[Cẩm Niên] Chương 63

Chương 63: Sụp đổ (3)

Chuyển ngữ: @motquadao


“Giám đốc La?” Khương Cẩm Niên lên tiếng.

La Hạm đè tay lên bìa cuốn sổ, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi hằn lên rõ mồn một. Chị ta trợn mắt nhìn Giang Cẩm Niên, đôi mắt hẹp dài hơi đỏ lên, trông rất giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Không hiểu sao Khương Cẩm Niên bỗng nhiên hoảng loạn, cố gắng thốt ra một câu: “Em làm rơi xuống đất.”

“Rồi cô mở ra xem?”

“Không, em không…”

“Cô không định xem, nhưng cuối cùng vẫn xem.”

“Tôi không biết bên trong viết gì.”

La Hạm đã kết tội cô: “Mỗi lần nói dối, cô sẽ đỏ mặt, sờ mũi, nhìn sang bên trái.”

Khương Cẩm Niên vội vàng lắc đầu. Cô phải giải thích thế nào đây? Trong cái khó ló cái khôn, cô nhanh trí nói: “Trong văn phòng có camera, chị có thể trích xuất video giám sát.”

Nhưng không ngờ La Hạm đưa ngón trỏ ra, chỉ xuống gầm bàn: “Sổ tay rơi ở đây, camera có quay được không?” Khương Cẩm Niên không thể biện bạch, La Hạm liên tục truy hỏi: “Cô trả lời câu hỏi của tôi.”

Chị ta hét to: “Trả lời!”

Tiếng hét chói tai.

Gần đây trong nhóm có tin đồn: La Hạm đến thời kỳ tiền mãn kinh. Thậm chí có người còn nói thẳng, chị ta đã gần năm mươi tuổi, có khi đã mãn kinh rồi.

La Hạm gây ra tiếng động lớn như vậy trong văn phòng, bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy. Trong công ty có tỷ lệ nam giới cao, trở thành một nữ lãnh đạo là điều vô cùng khó khăn. Người khác sẽ thêu dệt về chị ta thế nào? Chị ta không quan tâm, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên đánh mất sự lanh lợi thường ngày, ngây người nhìn chị ta. Lần đầu tiên bị người lãnh đạo mà mình tin tưởng bấy lâu nghi oan, cảm giác đó giống như một trung thần dốc sức phò tá minh quân, vậy mà chỉ sau một đêm, quân vương hồ đồ, không phân phải trái, tùy tiện giáng xuống cho thần tử một tội danh.

Không chỉ có vậy.

Sự ngờ vực đang nảy mầm.

Gần đây, tin đồn nào lan truyền mạnh mẽ nhất trong công ty?

Kho chuột.

Nếu bị phát hiện, hậu quả là gì?

Không thể lường trước.

Con ngươi Khương Cẩm Niên hơi thu lại, hơi thở đột nhiên gấp gáp, rồi dần bình ổn. Cô cúi đầu, quỳ nửa người, lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Họa từ miệng mà ra. Sáng hôm đó, trước khi thị trường chứng khoán mở cửa, chị đã nói với Trợ lý Hạ bốn chữ này.”

La Hạm dường như cũng lấy lại bình tĩnh: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.”

Lông mi chị ta hơi rung động, giọng nói hạ thấp đến cực điểm: “Bây giờ có chỗ dựa rồi, so với trước đây cô đã thay đổi quá nhiều.”

Chỗ dựa nào?

Con mẹ nó tôi có chỗ dựa nào? Khương Cẩm Niên gào thét trong lòng.

Một lát sau, Khương Cẩm Niên nhận ra, La Hạm đang nói về Phó Thừa Lâm. Tài sản, mạng lưới quan hệ, địa vị và thế lực của Phó Thừa Lâm đều bị La Hạm ngầm hiểu là vật trong tay của Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên biện hộ cho bản thân: “Em không dựa dẫm vào đàn ông, ngay cả tiền vay mua xe cũng tự mình trả.”

La Hạm cười: “Cái này thì tôi không thể dạy cô được.”

Chị ta cười xong, cảm thấy buồn bã và phẫn nộ.

Chị ta hỏi Khương Cẩm Niên: “Cô đã xem mấy trang?”

Khương Cẩm Niên nhắm mắt đáp: “Một trang.”

Lưng La Hạm lạnh toát: “Trang nào?”

Khương Cẩm Niên thăm dò trả lời: “Tạo vị thế mua.”

Ánh đèn văn phòng trong suốt như nước, chiếu lên khuôn mặt trống rỗng, tái nhợt của La Hạm. Chị ta không quên mình đang ở đâu, nhanh chóng đứng dậy, dùng ngón tay làm lược, vuốt tóc ra sau. Ngọn tóc khô xơ, rõ ràng là đã chẻ ngọn.

Chị ta giả vờ như không có chuyện gì sắp xếp lại bàn làm việc, khóa lại sổ tay vào ngăn kéo, dặn dò: “Cô tiết lộ cho người khác một câu, là cắt của tôi một miếng thịt.”

Khương Cẩm Niên đã hoàn toàn hiểu rõ cục diện. Cô hỏi: “Giám đốc La, tại sao chị lại…” Chưa để cô nói hết câu, La Hạm ngắt lời: “Cô không phải là tôi, cô không hiểu cái khó của tôi được.”

*

Rời khỏi văn phòng của La Hạm, Khương Cẩm Niên cảm nhận được sự mơ hồ và nỗi sợ hãi chưa từng có. Tấm gương mẫu mực trong lòng cô đột nhiên sụp đổ. Cô thực ra vẫn lơ mơ, mù mịt, không hiểu gì cả. Một đồng nghiệp khác lén hỏi cô: “Cô bị La Hạm mắng cho một trận à?”

Khương Cẩm Niên đáp: “Không… không phải.”

Cô liên tiếp trả lời “không” hai lần. Phủ định của phủ định, vậy nghĩa là “có” rồi.

Hạ Tri Thu an ủi cô: “Làm công ăn lương nào có ai mà không bị mắng.”

Cô nhìn anh ta, muốn nói lại thôi.

Hạ Tri Thu nghiêm túc hỏi: “Có chuyện khó khăn, muốn tìm tôi chỉ điểm giúp đỡ hả?”

Khương Cẩm Niên lại đáp: “Không phải. Tôi nhớ lại số lượng báo cáo nghiên cứu của anh đang ít hơn Cao Đông Sơn một bậc.”

Hạ Tri Thu bĩu môi: “Tôi chỉ coi trọng chất lượng, không quan tâm số lượng.”

Anh ta vẫn giữ một niềm tin tối thượng, kiên trì với “triết lý đầu tư” của mình. Anh ta thường nói: Đầu tư đúng đắn chắc chắn sinh lời hơn so với ôm khư khư tiền mặt. Biến động danh mục đầu tư liên quan mật thiết đến thị trường, mà thông tin thị trường thì dễ đánh lừa con người… Trước hết, phải xác định rõ mục tiêu đầu tư.

Mục tiêu, mục tiêu.

Hai chữ này mới đau đầu làm sao!

Khương Cẩm Niên không tìm được người có thể tâm sự được trong công ty.

Cô cân nhắc rất lâu. Chiều tối gặp Phó Thừa Lâm, đầu óc cô vẫn đang suy nghĩ, đầu còn chưa kịp ngừng suy nghĩ, miệng đã buột nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”

Phó Thừa Lâm trả lời: “Em hỏi thẳng đi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh như có thể nhìn thấu cô. Dường như mọi hành động, lời nói của cô đều không thoát khỏi sự trinh sát của anh. Cô vô thức sửa lại thái độ, thành thật khai báo: “Giám đốc của bọn em có liên quan đến kho chuột… Trước đây từng làm, hoặc hiện tại đang làm. Giờ em biết rồi, em phải làm sao đây?”

Phó Thừa Lâm mặc áo sơ mi trắng và bộ vest màu xám đậm, đang đi ra từ cầu thang của tòa nhà. Anh ngạc nhiên khi Khương Cẩm Niên chủ động tìm mình. Nghe xong lời cô kể, anh hơi nhíu mày, giọng điệu có chút nghiêm nghị: “Vào văn phòng của anh, chúng ta nói chuyện chi tiết, đây không phải là nơi để nói.”

Khương Cẩm Niên nhanh chóng theo kịp anh.

Câu hỏi đầu tiên Phó Thừa Lâm hỏi cô là: “Em có tham gia không?”

Anh khóa trái cửa văn phòng: “Dù em có biết hay không biết.”

Khương Cẩm Niên khẳng định: “Em không có.”

Phó Thừa Lâm tin cô: “Vậy thì chuyện này không liên quan đến em. Anh cũng không cần phải quản nữa.” Anh cười nhạt một cái: “Ủy ban Điều tiết Chứng khoán luôn mạnh tay trấn áp kho chuột và giao dịch nội gián, Sàn giao dịch thứ ba và quỹ đầu tư tư nhân là những vùng dịch bệnh nặng (trọng tâm). Em hỏi anh, em nên làm gì? Lời khuyên của anh là, em làm việc như thế nào bình thường, những ngày này cứ duy trì nguyên trạng, đừng hoảng hốt, đừng suy nghĩ lung tung.”

(*) Sàn giao dịch thứ ba hay sàn giao dịch vốn tư nhân quốc gia (NEEQ), thường được gọi là New Third Board là thị trường giao dịch vốn tư nhân dành cho các doanh nghiệp nhỏ không đáp ứng các tiêu chuẩn của sàn đại chúng ở Thượng Hải hoặc Thâm Quyến

Vụ cổ phiếu “Long Thất Võng” đã khiến Khương Cẩm Niên biết rằng, cô dễ dàng bị cấp trên ảnh hưởng. Hồi nhỏ, người nhà luôn dạy cô “tôn sư trọng đạo, kính trọng thầy cô”. Sau khi đi làm, cô nhất thời không bỏ được thói quen, với những lãnh đạo mình kính trọng, cô luôn có sự ngưỡng mộ và tin tưởng.

Phó Thừa Lâm lại dạy cô: “Em đừng đứng về phe nào cả, càng không được bảo chứng cho người khác.”

Khương Cẩm Niên thắc mắc: “Bảo chứng?”

Phó Thừa Lâm giải thích: “Là dùng uy tín của em để đảm bảo cho người khác.”

Anh nới lỏng cà vạt, tiện tay ném lên bàn. Chuông điện thoại bàn reo, anh ấn nghe, âm lượng loa ngoài vang lên: “Phó tổng, sáu rưỡi có một cuộc họp quyết sách…”

Còn nửa tiếng nữa.

Anh cúp điện thoại, nói ngắn gọn: “Em thường xuyên khen La Hạm với anh. Anh cũng ngưỡng mộ phong cách xử lý công việc của cô ấy. Nhưng quỹ đại chúng không thể dung chứa kho chuột, em phải giữ bình tĩnh. Những gì nói với anh hôm nay, đừng nói lại cho người thứ hai.”

Khương Cẩm Niên cảm thấy làm người thật khó.

Cô đi đi lại lại trong văn phòng Phó Thừa Lâm, lẩm bẩm hỏi: “Em không cần làm gì cả sao?”

Ban đầu, Phó Thừa Lâm còn khá quan tâm đến chuyện này. Nhưng một khi anh xác định Khương Cẩm Niên không bị cuốn vào, anh lại trở về vẻ ngoài lạnh lùng, bình tĩnh, không chút sóng gió, thỉnh thoảng cười hai lần cho có lệ: “Việc tố cáo không đến lượt em nhúng tay, anh đoán em một là không đành lòng, hai là hoàn toàn không có bằng chứng. Em là trợ lý được La Hạm cất nhắc lên, nếu cô ấy xảy ra chuyện, nhiệm vụ hàng đầu của em là thoát khỏi liên đới.”

Lòng Khương Cẩm Niên run lên, suy nghĩ càng thêm rối bời.

Phó Thừa Lâm mở ngăn kéo, lấy ra một hộp chocolate có nhân, tự tay bóc một viên, đút cho cô ăn.

Anh nhìn vẻ mơ hồ, bất lực của cô, tựa như nhìn thấy chính mình thời niên thiếu. Anh nói: “Người bình thường phát hiện cấp trên vi phạm quy định công ty, liên quan đến vụ án hình sự, trước tiên sẽ lo lắng bị liên lụy, sau đó mới cân nhắc các khía cạnh khác.” Giấy bạc bị anh vo thành một cục, ném vào thùng rác. Anh dặn dò: “Việc quản lý cần có cấp bậc rõ ràng. Cấp trên nâng đỡ em, bồi dưỡng em, là một phần trong nhiệm vụ của họ. Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm.”

Khương Cẩm Niên chợt nhớ lại, La Hạm cũng từng nói: Đừng để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc.

Cô dường như đã học được điều gì đó, nhưng lại dường như chẳng làm được gì.

Cô nghe theo ý kiến chỉ đạo của Phó Thừa Lâm.

Máu lạnh quá, cô tự mắng mình.

Rất nhanh, thực tế lại cho cô một bài học mà người đời thường gọi là: Giấy không gói được lửa.

Nghe nói có người tố cáo bằng tên thật, Ủy ban Điều tiết Chứng khoán lập tức can thiệp điều tra. Đêm hôm trước, Lương Tung, người làm việc ở Cục Điều tiết Chứng khoán Thượng Hải, còn gửi cho Khương Cẩm Niên một tin nhắn WeChat, nói: “Em tuyệt đối đừng phạm pháp.” Lúc đó Khương Cẩm Niên không hiểu, ngày hôm sau, cô mới bừng tỉnh.

Chín giờ rưỡi sáng, thị trường chứng khoán vừa mở cửa, những người đó đã xuất hiện. Họ không hung thần ác sát như lời đồn, nhưng họ đã dẫn La Hạm đi, lúc đó, Khương Cẩm Niên cách họ chưa đầy một mét, cô có thể nghe rõ tim mình đập thình thịch, thình thịch trong lồng ngực. Máu dồn lên não, làm lu mờ mọi khả năng quan sát.

Khi đi ngang qua Khương Cẩm Niên, bút máy của La Hạm rơi ra khỏi túi áo.

Khương Cẩm Niên khụy gối, giúp chị ta nhặt lên.

Trong phạm vi chỉ có hai người nghe thấy, La Hạm nói: “Mẹ tôi bệnh nặng, tôi rất cần tiền. Mở kho kiếm được một triệu, những năm qua, tôi đã trả lại cho công ty rồi.”

Nói xong, chị ta cười rạng rỡ.

À, đúng rồi, chị ta còn bổ sung một câu: “Trong công ty này, bạn bè có cạnh tranh lợi ích với nhau đều là kẻ lừa đảo.”

Kẻ lừa đảo nào?

La Hạm không thể nói chi tiết.

Khương Cẩm Niên cũng không bao giờ gặp lại chị ta nữa.

Thứ Hai tuần sau, cấp trên công bố quyết định điều chuyển nhân sự. Hạ Tri Thu được thăng chức thành Giám đốc Quỹ, chịu trách nhiệm quản lý bốn quỹ dưới trướng La Hạm. Mấy ngày nay sắc mặt anh ta không được tốt, nhưng vẫn cúi chào tất cả đồng nghiệp trong nhóm: “Nhờ mọi người quan tâm, từ nay về sau, tôi sẽ làm tốt công việc và trách nhiệm của mình.”

Không ai nhắc đến La Hạm. Họ chỉ vỗ tay, và gọi anh ta: “Giám đốc Hạ.”


Hết chương 63

Bình luận về bài viết này