[Cẩm Niên] Chương 61

Chương 61: Sụp đổ (1)

Chuyển ngữ: @motquadao


Bệnh viện là một nơi có bầu không khí nặng nề.

Kỷ Chu Hành có vài người bạn làm bác sĩ, đã quen chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt. Họ thường nói: “Người bình thường vẫn chẳng thể gánh nổi chi phí chữa bệnh đâu… Một hộp Sorafenib giá 12.000 tệ, một hộp Imatinib 25.000 tệ. (*) Nhiều gia đình tự cho là khá giả, nhưng chỉ cần mắc bệnh nặng, nửa năm là sạch túi. Có rất nhiều người không sống nổi, trời cao có thể làm gì được? Bác sĩ lại càng bất lực hơn.”

(*) Sorafenib và Imatinib là thuốc điều trị ung thư.

Kỷ Chu Hành không dám đưa ra bất kỳ ý kiến gì thêm.

Anh ta sợ bị người ta mắng là kẻ “chưa từng biết đói khổ”.

Anh ta chỉ nói: “Mỗi người một số phận.”

Anh ta liên tục lặp lại trong đầu, mỗi người một số phận.

Kết quả các hạng mục kiểm tra cho thấy: chụp CT không bất thường, xương chày phải bị rạn, xương mác gãy phần dưới, khớp và mô mềm bị sưng… Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn cần phải phẫu thuật.

Anh đã làm các xét nghiệm, kết quả kiểm tra cho thấy: chụp CT không có gì bất thường, gãy xương bánh chè bên phải, gãy bờ dưới xương mác, sưng bao khớp và mô mềm… Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng anh ta vẫn cần phải làm phẫu thuật. Trong khi chờ đợi sắp xếp phẫu thuật, anh ta hỏi người tài xế: “Phía anh đã có phản hồi gì chưa?”

Tài xế ấp úng trả lời: “Cô gái đó không bắt máy, có khi nào cô ấy đang tăng ca không?”

Kỷ Chu Hành đáp: “Người ta không bắt máy, sao anh lại biết đó là một cô gái?”

Bố của Kỷ Chu Hành đã vội vã đến. Khi thấy con trai còn tỉnh táo, trò chuyện bình thường, sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút. Ông nói: “Ngày mai bố sẽ nói chuyện với sếp con. Mấy tháng này con đừng đụng đến công việc, nằm dưỡng thương đi.”

Sau đó, bố anh ta tìm gặp bác sĩ, hỏi đi hỏi lại, xác nhận con trai chỉ bị gãy xương, tay trái bị xây xước, vết thương đã được xử lý xong.

Kỷ Chu Hành ho khan, hỏi xin bố một cuộc điện thoại rồi đọc lại một dãy số.

Bố anh ta tưởng con trai đang gọi điện bàn công việc, thầm nghĩ: Thằng nhỏ này đúng là có chí làm nên. Đang băng bó nằm trên giường bệnh mà vẫn không quên trách nhiệm, thật đáng khen.

Không ngờ, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: “Alo, xin chào xin hỏi ai vậy ạ?”

Kỷ Chu Hành đáp: “Là anh.”

Anh ta sợ cô sẽ ngắt máy, vội vàng nói tiếp: “Tối nay anh bị tai nạn xe, chỉ còn nửa cái mạng thôi.”

Khương Cẩm Niên vừa tắm xong, đang ngồi xếp bằng trên sô pha. Cô quấn một chiếc khăn tắm, chậm rãi lau tóc. Phó Thừa Lâm biết cô không thích dùng máy sấy nên anh cầm chiếc khăn lông trắng tinh giúp cô lau khô những giọt nước trên tóc. Anh hơi cúi người, nghe thấy giọng Kỷ Chu Hành vang lên từ điện thoại.

Bình thường Phó Thừa Lâm có rất nhiều bộ mặt khác nhau. Lâu dần, trong lòng anh cũng tách ra thành nhiều mảnh. Có lúc anh cảm thấy Kỷ Chu Hành đáng đời, có lúc lại thấy thương hại, thậm chí nghi ngờ: có khi nào anh ta chẳng sao cả, chỉ bịa chuyện để gây chú ý mà thôi?

Kỷ Chu Hành tiếp tục kể: “Mỗi lần anh cười là toàn thân đều đau. Sắp vào phòng mổ rồi. Em… em đang làm gì thế?”

Ngón cái của Khương Cẩm Niên đã đặt sát vào nút “Kết thúc cuộc gọi”.

Cô cúi đầu, không nói một lời. Ở đầu bên kia, Kỷ Chu Hành bật cười. Mỗi lần anh ta cử động dù chỉ một chút, cơn đau như xé gan xé ruột lại ập đến. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua tán cây, chiếu xuống ánh sáng mờ đục. Anh ta khẽ thì thầm bày tỏ: “Anh yêu em.”

Anh ta chỉ dùng khẩu hình mấp máy môi.

Anh ta đoán Phó Thừa Lâm đang ở bên cạnh cô. Thế nên chấp niệm này của anh ta càng thêm dơ bẩn, tựa một con quỷ mang xiềng xích khắc sâu dấu ấn tội lỗi. Đáng xấu hổ mà cũng đáng khinh. Năm mười tám tuổi, anh ta từng vì một cô gái mà đánh nhau trên sân bóng… Giờ đây anh ta thậm chí không thể cười nhạo sự ngây thơ nông cạn của mình lúc đó.

Tại sao cô có thể buông bỏ nhanh như vậy, còn anh ta thì không?

Cô đã từng thuộc về anh ta cơ mà.

Cô đã từng thuộc về anh.

Càng đau khổ, anh ta càng muốn cười.

Giống như trước đây, mỗi khi cô chịu ấm ức sẽ nhào vào lòng anh ta khóc thút thít.

Tính xấu của cô là do chính anh ta nuông chiều mà thành. Rồi lại chính tay anh ta đẩy cô ra xa.

Khi đang định mở miệng nói thêm, anh ta chợt nhận ra Khương Cẩm Niên đã tắt máy.

Bố anh ta ngồi bên giường, an ủi: “Con à, gượng ép chẳng bao giờ có kết quả tốt.”

Ông nói bằng giọng trầm ổn: “Gặp nhau chi bằng không gặp, hữu tình chi bằng vô tình. Khi nào đến tuổi của bố, con sẽ hiểu thôi.” Ông chỉnh lại cà vạt, thở dài. Mái tóc hoa râm bên thái dương nổi bật rõ rệt: “Tiểu Khương dỗ con vài câu rồi đến gặp con, là tốt cho con ư? Không phải. Hai đứa đính hôn rồi lại hủy hôn, cả hai bên đều khó xử. Dù bố không rõ lý do… nhưng bố hiểu rõ con trai mình.”

Ông cúi đầu nhìn con trai: “Kết thúc chính là kết thúc, con không thể cứu vãn được nữa rồi. Ba giờ chiều thị trường đóng cửa nhưng con lại nói, chờ một chút, tôi muốn đặt lệnh. Như vậy có được không?” Ông lắc đầu, tiếp tục: “Lỡ mất rồi là mất. Con tiết kiệm sức lực đi, đừng làm phiền cuộc sống của cô bé đó nữa.”

Kỷ Chu Hành cười tự giễu.

Bố anh ta rút ra một tờ giấy ăn, xì mũi. Trên mu bàn tay ông đã lấm tấm những đốm đồi mồi nâu của tuổi già, không rõ từ bao giờ, chỉ biết là chúng bỗng xuất hiện.

Ông cứ nói mãi không ngừng: “Chu Hành, con được ông bà nội cưng chiều từ nhỏ, bố và mẹ con đều không có thời gian quản…”

Kỷ Chu Hành khó khăn nuốt nước bọt, nhắc nhở: “Bố, dừng lại thôi, tai con ù quá.” Bố anh ta quả nhiên ngừng nói, không nhắc thêm một chữ nào.

Kỷ Chu Hành nhắm mắt, khép mi lại: “Nhưng con vẫn không cam lòng.”

Bố anh ta khuyên nhủ ngắn gọn: “Ngày đó hai đứa có hạnh phúc không? Có chứ. Không thì sao lại định kết hôn? Nhưng nếu giờ con cứ bám riết, những ký ức đẹp ấy, trong lòng con bé chỉ còn lại sự xấu hổ thôi.”

Kỷ Chu Hành dùng bàn tay không bị thương che trán.

Suýt nữa anh ta đã rơi nước mắt. May mà không. Tự trọng của một đàn ông trưởng thành vẫn còn đó.

Anh ta nói: “Con chúc cô ấy hạnh phúc.”

Bố anh ta đáp lời: “Nhận ra sai lầm của mình, khí phách và trí tuệ, tất cả đều quan trọng hơn cả tiền bạc.”

Kỷ Chu Hành vẫn không mở mắt: “Vâng.”

Bố anh ta lúc này mới cảm thấy yên tâm về con trai.

*

Khương Cẩm Niên ngồi trong nhà mà hắt hơi liên tục.

Mèo con nằm úp trên đầu gối cô, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn theo từng cử động của chủ. Phó Thừa Lâm đang xử lý email, đột nhiên dừng lại, không ngẩng đầu lên, nói với cô: “Em mặc thêm quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Khương Cẩm Niên đáp: ““Em mặc váy cũng được mà, trong nhà nóng lắm.”

Cô hơi thẫn thờ.

Phó Thừa Lâm úp điện thoại lại: “Kỷ Chu Hành sẽ không chết đâu. Anh ta đang phẫu thuật trong bệnh viện, không nguy hiểm, gãy xương chân phải, vết thương đã được khâu lại. Em vẫn còn lo lắng anh ta hả?”

“Đâu có,” Khương Cẩm Niên vuốt ve phần lông mềm mịn ở cổ mèo, biện bạch, “Chỉ là một người quen gặp tai nạn, có lẽ em cũng… có chút bất ngờ.”

Khoảng ngừng ngắn ngủi ấy lại khiến lời nói của cô càng giống như “giấu đầu hở đuôi”.

Cô bị câu hỏi của Phó Thừa Lâm chọc giận, chẳng thèm phân biệt đúng sai, tâm trạng vô cớ bực bội, liền nói: “Sao vậy, có phải anh đang nghĩ, nếu tối nay em không đến nhà anh, em sẽ chạy đến bệnh viện thăm anh ta rồi không?”

Phó Thừa Lâm nhìn cô chằm chằm: “Em nghĩ xa quá rồi. Anh chưa hề nghĩ vậy.”

Tay phải anh vẫn đặt trên bàn phím gõ gõ, vừa nghĩ vừa làm. Anh vừa trả lời xong một email quan trọng, thản nhiên nói thêm: “Bây giờ em đến bệnh viện một chuyến cũng không phải là không được.”

Khương Cẩm Niên nói: “Anh nghĩ em như thế sao?”

Phó Thừa Lâm dừng động tác phân loại tài liệu lại: “Nghĩ em thế nào cơ?”

Khương Cẩm Niên bế mèo lên, xỏ dép đi ra ngoài: “Trong lòng anh tự hiểu rõ.” Người còn chưa đi xa, Phó Thừa Lâm đã giữ lấy gấu váy cô. Anh bắt cô dễ như bắt cá, siết cổ tay cô, hoàn toàn không dùng sức, để tránh làm cô đau.

Nhưng cô lật tay vặn ra, vẫn chạy mất.

Mèo con nhảy xuống đất, vươn vai một cái.

Phó Thừa Lâm thầm nghĩ: Lúc này anh mà đuổi theo, cô đang giận dỗi, kiểu gì cũng sẽ cãi nhau. Mà anh không muốn cãi nhau cũng không muốn ầm ĩ với cô, chờ thêm một lát, có lẽ sẽ bình tĩnh trở lại và làm hòa.

Anh ngồi về chỗ cũ, tiếp tục chuyên tâm làm việc. Khoảng mười giờ đêm, anh hâm nóng một cốc sữa, gõ cửa phòng Khương Cẩm Niên, không có tiếng động. Anh trực tiếp đẩy cửa nhưng không mở được. Cô đã khóa chốt bên trong.

“Khương Cẩm Niên,” anh gọi, “Em mở cửa đi.”

Khương Cẩm Niên trả lời: “Sao anh dám gọi thẳng cả họ tên em?”

Cô cho rằng anh cố ý đến gây sự.

Phó Thừa Lâm hỏi ngược lại: “Tên em không thể gọi sao?” Anh nghiêng người tựa vào tường, giọng nói trầm khàn cực kỳ quyến rũ: “Niên Niên, bảo bối, vợ ơi, mau ra mở cửa nào. Cốc rất nóng, nếu anh không cầm vững, sữa sẽ đổ ra trước cửa phòng em đấy.”

Khương Cẩm Niên cuối cùng cũng kéo cửa mở một khe hở.

Cô thò một tay ra, nhận lấy cốc sữa của anh. Anh thấy cô cúi đầu uống sữa, chậm rãi nhấm nháp, khóe môi anh khẽ cong một chút. Nhưng Khương Cẩm Niên chưa uống hết sữa đã đóng cửa lại, thở dài: “Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

*

Ngày hôm sau, cô đi làm từ rất sớm.

Vừa tới văn phòng liền bắt tay vào công việc suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cho đến khi cuộc họp buổi sáng bắt đầu. Cuộc họp sáng nay rất khác thường, Đàm Thiên Khải và vài giám đốc quỹ khác cũng đến tham gia. Khương Cẩm Niên mở tập tài liệu, giới thiệu về các tin tức nổi bật của cổ phiếu loại A trong lĩnh vực sản xuất, đồng thời đề cập đến các sản phẩm thủy lực cao cấp của Công ty Khởi Lai. Có người hỏi cô: “Tình hình thị trường hiện tại thế nào?”

Khương Cẩm Niên hỏi lại:  “Anh muốn hỏi ngắn hạn hay dài hạn?”

Người đó gật đầu: “Nói cả hai đi, và cả lĩnh vực chúng ta đang đặc biệt quan tâm là trí tuệ nhân tạo trong ngành y tế nữa.”

Đàm Thiên Khải xen vào: “Trong mắt tôi, lĩnh vực y tế sử dụng trí tuệ nhân tạo chỉ là cổ phiếu khái niệm (*) mà thôi.”

(*) Cổ phiếu khái niệm là một thuật ngữ chứng khoán dùng để chỉ các loại cổ phiếu có chung một đặc điểm hoặc chủ đề nổi bật nào đó, thường được dùng làm tiêu đề để đầu tư và đầu cơ trên thị trường. Chúng khác với các cổ phiếu có nền tảng kinh doanh và lợi nhuận tốt vì giá của cổ phiếu khái niệm thường phụ thuộc vào một chủ đề hoặc xu hướng cụ thể hơn là lợi nhuận thực tế. 

Khương Cẩm Niên đồng tình: “Với trình độ công nghệ hiện tại của chúng ta, muốn ứng dụng toàn diện trí tuệ nhân tạo vào y tế… Tôi không nói là không thể, mà là quá khó. Chúng ta nên coi nó là cổ phiếu khái niệm…”

Đàm Thiên Khải lại ngắt lời cô: “Không, không phải khó. Ngành này có tiềm năng phát triển lớn, thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư.”

Anh ta vừa nói chuyện, vừa gấp sổ tay lại.

Anh ta thường có thói quen ghi chép.

Sáng nay, anh ta không hề động bút.

Hạ Tri Thu bất ngờ cao giọng, cười: “Hiện tại mà nói về áp dụng trí tuệ nhân tạo vào lĩnh vực y tế ở nước ta thì chẳng khác gì ngủ mơ giữa ban ngày. Bản chất của AI là gì? Là big data và trích xuất dữ liệu. Không có structured data, cũng chẳng có hệ thống bảo mật thông tin hoàn chỉnh thì lấy gì để kết nối dữ liệu y tế toàn quốc? Như vậy chỉ tiện cho hacker xâm nhập dữ liệu đám mây, làm suy yếu sự cạnh tranh giữa các bệnh viện. Không có cạnh tranh thì không có tiến bộ.” (*)

(*) Big data là thuật ngữ chỉ các tập dữ liệu có khối lượng lớn, tốc độ cao và đa dạng định dạng, vượt quá khả năng xử lý của các công cụ truyền thống. Khái niệm này bao gồm cả việc thu thập, xử lý, phân tích và trực quan hóa các dữ liệu này để khai thác thông tin hữu ích, đưa ra quyết định tốt hơn.

Structured data, hay còn gọi là “dữ liệu có cấu trúc”, là thông tin được tổ chức theo một mô hình hoặc khuôn mẫu xác định rõ ràng, thường là dưới dạng bảng với các hàng và cột. Mục đích là để máy tính và công cụ tìm kiếm dễ dàng hiểu, truy vấn và xử lý.

Đàm Thiên Khải xua tay, sửa lời anh: “Đây chỉ là vấn đề về mặt công nghệ. Tôi đã từng khảo sát một công ty, họ đã có Dataset …”

Hạ Tri Thu không đồng tình liếc nhìn anh ta, châm chọc: “Thế này thì làm sao được, Giám đốc Đàm, anh còn không phân biệt được sự khác nhau giữa Database và Dataset (*).”

(*) Database, hay còn gọi là cơ sở dữ liệu, là một tập hợp các dữ liệu có tổ chức, liên quan đến nhau, được lưu trữ và truy cập bằng máy tính. Nó hoạt động như một kho lưu trữ kỹ thuật số giúp người dùng quản lý, truy cập, sửa đổi và xử lý thông tin một cách có hệ thống. Các dữ liệu trong database có thể là văn bản, số, hình ảnh, video và được quản lý bởi một hệ thống quản lý cơ sở dữ liệu.

Dataset, hay tập dữ liệu, là một tập hợp thông tin có cấu trúc, được tổ chức để lưu trữ và quản lý dữ liệu về một chủ đề cụ thể. Trong các dự án học máy, dataset đóng vai trò là dữ liệu đầu vào để huấn luyện mô hình.

Đàm Thiên Khải vẫn không hề nổi giận.

Anh ta mở sổ tay ra, cười híp mắt nói: “Phiền Trợ lý Hạ giải thích giúp tôi vài câu, tôi sẽ ghi nhớ.”

Hạ Tri Thu im lặng.

Việc anh ta và Đàm Thiên Khải có mâu thuẫn không phải chuyện một ngày hai ngày. Chuyện đã xảy ra trong nhóm năm đó là bí mật của vài người họ.

Ánh nắng ban mai mờ mịt, lẻ loi chiếu vào phòng họp.

Phần lớn mọi người, trừ Hạ Tri Thu, đều tỏ vẻ nghiêm túc và bình tĩnh. Để xoa dịu tình hình, Khương Cẩm Niên đáp lời: “Có lẽ giám đốc Đàm không quan tâm lắm đến nguyên lý thuật toán của dữ liệu và trí tuệ nhân tạo, Database là kho dữ liệu, dùng để lưu trữ, ví dụ như BigTable của Google, thiết kế rất ưu việt. Còn dataset chỉ là tập hợp dữ liệu được chứa trong đó.”

Đàm Thiên Khải trò chuyện với cô vài câu, cô cũng không chắc mình nói có đúng không, cũng không biết có nên thể hiện như vậy không.

Hạ Tri Thu lại tiếp lời: “Các bài báo về trí tuệ nhân tạo của Google, Microsoft, Facebook bỏ xa chúng ta một đoạn. Ở nước ta, số lượng công trình nghiên cứu về AI thì đứng đầu thế giới, nhưng chất lượng thì sao? Rất nhiều học giả đang xuất bản những nội dung không hiệu quả. Nhân lực thì thiếu hụt nghiêm trọng, nguồn nhân tài ở đâu ra để bù đắp? Đây chính là vấn đề đấy.”

Thái độ anh ta tùy tiện nhưng cực kỳ châm chọc.

La Hạm ho khan một tiếng, chuyển chủ đề.

Sau cuộc họp, Hạ Tri Thu và Khương Cẩm Niên cùng đến văn phòng của La Hạm.

La Hán tức giận không nhẹ.

Trên mặt vẫn không biểu lộ gì, chị chỉ nói với Hạ Tri Thu: “Tôi hiểu, cậu nghĩ Đàm Thiên Khải không xứng đáng ngồi ở vị trí hiện tại. Nhưng cậu có nghĩ đến việc tại sao Đàm Thiên Khải không chẳng thèm phản ứng với cậu hay không? Cậu nhìn lại bản thân đi, cậu không đáng để cậu ta bận tâm.”

Hạ Tri Thu nói một câu cực kỳ gây sốc: “Ồ, vậy thì tôi phải nói chuyện với cậu ta về vấn đề kho chuột thôi.”

“Kho chuột” là việc giám đốc quỹ sử dụng thông tin nội bộ để mua cổ phiếu bằng tài sản cá nhân ở mức giá thấp trước khi công ty sử dụng vốn công để đẩy giá lên cao. Sau đó, họ sẽ bán ra để kiếm lời. Hành vi này vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty.


Hết chương 61

Bình luận về bài viết này