Chương 59: Dấu hiệu

Chuyển ngữ: @motquadao
Đúng như Khương Cẩm Niên nói, hậu vị của trà hoa tươi mát, còn có một chút vị ngọt. Nhưng Phó Thừa Lâm chẳng có thời gian mà thưởng thức. Anh ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Khương Cẩm Niên ngồi nghiêng trên đùi mình. Cánh tay anh từ từ siết chặt eo cô, hôn cô thật sâu, hơi thở hòa quyện vào nhau, khêu gợi tâm trí.
Trong phòng nóng quá, Khương Cẩm Niên thầm nghĩ.
Cô đơn phương ngừng lại, ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại áp lên cổ anh, nhẹ nhàng liếm láp mơn man, còn hỏi anh: “Thoải mái không?” Âm cuối nũng nịu tan trong hơi thở gấp gáp, khiến lý trí và sự bình tĩnh của anh lần lượt sụp đổ.
Anh nắm chặt gấu váy ren đen của cô, năm ngón tay thon dài dần siết lại, không thể che giấu sự xúc động.
Khương Cẩm Niên lại chẳng nhạy cảm để đoán trước điều gì.
Cô vẫn táo bạo, ghé sát bên tai gọi anh: “Sao anh không nói gì thế chồng ơi?”
Giọng cô có chút tủi thân, nhưng lại nhẹ như gió: “Anh không để ý đến em nữa rồi.” Cô dùng chóp mũi cọ vào vành tai anh, tựa như một nàng yêu tinh đang mải mê hút kiệt sinh khí cuuar đàn ông.
Phó Thừa Lâm chỉnh lại tư thế ngồi của cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Đôi mắt cô đen láy, ánh nước lấp lánh.
Phó Thừa Lâm khẽ vỗ lên bờ mông cong của cô: “Ở đây luôn nhé, được không?”
Ban đầu Khương Cẩm Niên không hiểu.
Cho đến khi anh lấy trong túi nilon đựng trái cây ra một chiếc hộp, nhét vào túi áo, rồi bế ngang Khương Cẩm Niên đi về phía phòng ngủ của cô, Khương Cẩm Niên mới nói: “Không muốn đâu.” Cô nằm nghiêng trên chiếc giường đơn ngước nhìn anh, thấy anh khóa trái cửa phòng, thân hình thẳng tắp như tùng bách trong sương lạnh. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã không nhìn rõ nữa, bóng tối nuốt trọn tầm nhìn, Phó Thừa Lâm đã tắt đèn, ngồi ở đầu giường.
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: Chắc chắn là anh định làm chuyện xấu rồi.
Cô lăn về phía góc tường, cuộn chăn lại, không để anh bắt được.
Phó Thừa Lâm an phận ngồi đó, bộc bạch: “Anh đã nghĩ về em cả tối đấy.”
Khương Cẩm Niên nghi hoặc: “Thật không đó?”
Phó Thừa Lâm tùy ý, lười biếng đáp: “Giả đấy, anh đùa thôi.”
Khương Cẩm Niên giận dỗi, hung hăng kéo ống tay áo anh. Cổ tay cô bị anh nắm lấy, kéo về phía anh, cô liền bị tóm gọn.
Cô chợt nhận ra: “Anh lại lừa em.”
Phó Thừa Lâm ôn hòa sửa lời: “Sao lại là lừa em? Anh mà không kéo em qua thì em sẽ còn trốn trong chăn mãi thôi.” Anh duỗi ngón tay cô, lật lòng bàn tay cô lại, áp lên hạ thân mình: “Em xem, do em cả đấy.”
Khương Cẩm Niên không nói nữa.
Mặt cô đỏ bừng.
Mãi một lúc sau, cô vẫn cố chấp hỏi: “Vậy rốt cuộc là tối nay anh có nhớ em không?”
Anh đáp: “Có.”
Khương Cẩm Niên chống cằm: “Anh chạy từ đâu đến vậy? Văn phòng hả?”
“Từ… nhà bố anh.”
“Anh về thăm bố à?”
“Coi là vậy đi.”
“Hai bố con anh có hòa hợp không?”
“Ăn một bữa cơm, không uống rượu. Tối anh còn phải lái xe.”
Khương Cẩm Niên suy nghĩ một chút, nhận ra manh mối: “Trong nhà anh còn có người khác nữa hả?”
Phó Thừa Lâm tóm tắt sơ lược về các thành viên trong gia đình. Anh nhắc đến việc bố mình tái hôn, mẹ kế và em gái kế nhưng không nói rõ tên họ. Các thành viên trong gia đình anh không nhiều, mọi người luôn hòa thuận, ít nhất là thời thơ ấu và thời niên thiếu của anh rất vô tư vô lo.
Khương Cẩm Niên ngồi sát lại gần anh. Cân nhắc một giây, hai giây… ba giây, cuối cùng, cô không nhịn được nói: “Thì ra là vậy. Vừa vào nhà, em đã thấy anh có vẻ không vui nên em muốn dỗ anh vui lên.”
Phó Thừa Lâm hỏi: “Lúc đó anh không cười sao?”
Khương Cẩm Niên nằm ngửa: “Anh có cười, nhưng không có nghĩa là anh vui.”
Cô đặt hai tay lên ngực: “Lạ thật, trước đây em còn nghĩ anh là người lạc quan, tích cực. Nhưng sự thật chứng minh, anh nhiều mưu mô, thâm sâu khó lường, đa nghi, nói dối không chớp mắt…”
Phó Thừa Lâm nghiêng người đến gần cô: “Còn gì nữa?”
Khương Cẩm Niên đổi giọng: “Đẹp trai phóng khoáng, phong lưu hào hoa, làm hàng các chị em say mê như điếu đổ. Thông minh tài trí, nhìn xa trông rộng, tung hoành thị trường tài chính.” Để thể hiện sự chân thành, cô còn khẽ gọi: “Chồng ơi chồng à.”
Phó Thừa Lâm mân mê môi cô: “Uống trà hoa nhiều quá à? Miệng ngọt thật đấy.”
Khương Cẩm Niên kiên quyết khẳng định: “Vốn dĩ em đã ngọt rồi.”
Phó Thừa Lâm nói: “Lúc mới gặp lại em, đáng lẽ anh không nên gọi em là cô Khương. Anh phải gọi em là… Khương Tiểu Ngọt mới đúng.”
Câu nói rõ ràng đến mức khuấy đảo tâm trí cô. Khương Cẩm Niên thò tay trái xuống dưới gối, vô tình chạm vào điện thoại, mở lên xem, màn hình hiển thị giờ: mười giờ rưỡi tối.
Trong phòng có một chút ánh sáng yếu ớt.
Không gian giường đơn chật hẹp, Phó Thừa Lâm nằm nghiêng, tựa vào tường, y phục xộc xệch. Khương Cẩm Niên ngắm anh suốt mấy phút liền, đắm chìm vào bề ngoài lịch thiệp cấm dục, nhưng tận sâu bên trong lại phóng túng không kiềm chế của anh. Cô dịch sang một chút, ra lệnh: “Anh nằm xuống đi.”
Phó Thừa Lâm không những không nghe theo, mà còn rời khỏi giường.
Anh đến bàn học của Khương Cẩm Niên.
Bật đèn bàn lên.
Anh kéo chiếc ghế lại gần thêm một thước rồi ngồi xuống. Trên bàn trải ra ba cuốn sách tiếng Anh, bên phải chất một hàng tổng kết và ghi chú. Anh lật xem vài trang, tất cả đều là nét chữ thanh tú, ngay ngắn của Khương Cẩm Niên.
Phó Thừa Lâm khẽ nhắc cô: “Từng này sách và ghi chú, bàn của em không đủ chỗ để đâu.”
Khương Cẩm Niên chân trần đứng sau lưng anh: “Em đang định mua cái mới…”
“Anh giúp em chuyển nhà nhé,” Phó Thừa Lâm đưa ra một gợi ý khác, “Tầng hai hoàn toàn là của em, muốn bày gì cũng được. Phòng sách ở nhà đã đập thông tường, trên kệ vẫn còn trống năm hàng, tặng hết cho em luôn.”
Haizz, đúng là đàn ông! Khương Cẩm Niên thầm bĩu môi.
Hai bàn tay cô chầm chậm vuốt ve từ cổ xuống vai anh, như một dây hoa hồng mọc hoang dã. Cô thẳng thắn hỏi anh: “Anh muốn sống chung với em đến thế sao?”
Anh dừng lại một chút rồi đáp: “Anh phải nói thật thôi. Anh thực sự rất muốn…”
Cô nghiêng đầu, giúp anh bổ sung: “Ngày nào cũng ngủ với em?”
Phó Thừa Lâm lảng tránh chủ đề này. Anh đoán phụ nữ không thích nghe những lời thẳng thắn về dục vọng gắn liền với tình yêu. Điều này sẽ khiến họ cảm thấy tình yêu không thuần khiết, không cao thượng và càng không đáng tin cậy. Anh đổi cách diễn đạt: “Anh thường xuyên phải đi công tác.”
Khương Cẩm Niên trầm tư.
Phó Thừa Lâm cài lại cúc áo: “Đồng ý nhé?”
Khương Cẩm Niên mơn trớn xương quai xanh của anh, cười trêu chọc: “Anh mơ đẹp quá đấy.” Cô đứng bên bàn, bắt đầu sắp xếp sách vở và ghi chú. Kể cả bản tóm tắt tài liệu của chuyến đi khảo sát lần trước cũng được cô xào xáo nhanh chóng, nhét vào túi clear bag.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa vặn.
Có người vào nhà.
Chính là Hứa Tinh Thần.
Hứa Tinh Thần say khướt, gọi to: “Khương Cẩm Niên!”
Khương Cẩm Niên giật bắn mình. Như thể đang giấu một người đàn ông trong nhà, sắp bị bạn cùng phòng phát hiện, cô vội vàng nói với Phó Thừa Lâm: “Hứa Tinh Thần về rồi, anh mau đi đi…” Cô cảm thấy có lỗi với anh, đành nhượng bộ: “Mai em lái xe qua nhà anh tìm anh.”
Phó Thừa Lâm gõ ngón tay vào mặt bàn: “Nhà anh chính là nhà em.”
Anh không hề có ý định rời đi.
Khương Cẩm Niên đành nói: “Ngày mai, em lái xe qua nhà em… tìm anh.”
Phó Thừa Lâm nói: “Em đồng ý rồi đấy.”
Đúng là lý sự cùn.
Hứa Tinh Thần đã mò đến cửa phòng Khương Cẩm Niên. Sau mỗi buổi tụ tập, cô ấy thường muốn trò chuyện với Khương Cẩm Niên. Đây gần như là thói quen sinh hoạt hàng ngày của họ. Hứa Tinh Thần có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ, chỉ mong nhanh chóng được tâm sự những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống với Khương Cẩm Niên. Nhưng mà, nhưng mà, Khương Cẩm Niên lại khóa trái cửa phòng mất rồi.
Hứa Tinh Thần hỏi: “Ơ, cậu đang làm gì đó?”
Khương Cẩm Niên không biết trả lời sao.
Nếu cô mở cửa lúc này, Hứa Tinh Thần sẽ phát hiện ra Phó Thừa Lâm. Mặc dù, giữa cô và Phó Thừa Lâm hoàn toàn trong sạch, không làm chuyện gì mờ ám. Nhưng chỉ cần cửa mở ra, đó sẽ là tình ngay lý gian, mọi chuyện đều không cần giải thích thêm nữa.
Khương Cẩm Niên trong lúc cấp bách đã nói dối: “Tớ đang viết đánh giá! Tối nay phải nộp rồi, xin lỗi nhé, tớ bận quá.”
Hứa Tinh Thần ngây ngốc đáp: “Cố lên nhé, tớ về phòng đây.”
Hứa Tinh Thần vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tối nay, có một người đàn ông ở buổi tiệc cực kỳ đáng ghét, cứ nói là quen tớ, nhưng tớ còn không biết anh ta là ai… Mất cả hứng nên tớ về trước.”
Giọng cô ấy quá nhỏ.
Khương Cẩm Niên không nghe thấy.
Khương Cẩm Niên thở phào quay đầu lại, vừa định nói chuyện với Phó Thừa Lâm thì thấy anh đang thu dọn đồ đạc. Không biết anh tìm đâu ra một cái túi nilon, bỏ vào đó một viên bi thủy tinh, nhặt chiếc kẹp tóc của Khương Cẩm Niên lên, do dự vài giây, cũng ném vào túi. Anh nói với cô: “Em ở cùng anh sẽ không có gì bất tiện đâu.”
Cô bật cười: “Anh định mỗi ngày qua một chuyến rồi chuyển dần hết đồ của em đi hả?”
Phó Thừa Lâm thả túi xuống.
Vài giây sau, anh lấy viên bi thủy tinh ra, đặt lại về chỗ cũ. Chiếc kẹp tóc cũng được anh lau sạch bằng vạt áo sơ mi, đặt lại lên đầu giường của Khương Cẩm Niên. Khương Cẩm Niên thấy vậy lại mủi lòng, thở dài: “Anh đừng đáng thương như thế mà.”
Phó Thừa Lâm liền ấn cô xuống giường, cưỡng hôn tạm biệt. Anh lặng lẽ rời khỏi nhà cô. Anh không biết rằng, cô vẫn đứng bên cửa sổ nhìn theo đến khi bóng anh tan vào màn đêm.
Đêm đó không hề bình thường.
Rạng sáng hôm đó, Công ty Cổ phần Tân Dược Chi ra thông báo: dự định bán toàn bộ tài sản và nợ phải trả thông qua việc phát hành cổ phiếu và trao đổi tài sản để mua lại 100% cổ phần Công ty Công nghệ Grus.
Nói cách khác, Công ty Grus đã niêm yết cửa sau thành công.
Ngay lập tức, giá cổ phiếu Tân Dược Chi tăng điên cuồng, liên tiếp mấy ngày liền chạm trần.
Như Phó Thừa Lâm đã dự đoán trước.
Trước khi báo cáo được gửi cho Trịnh Cửu Quân, anh đã hành động rồi. Cũng không phải vì anh đề phòng Trịnh Cửu Quân, mà vì trong nội bộ, mọi nhiệm vụ nghiên cứu định lượng luôn do anh đích thân điều phối.
Trịnh Cửu Quân không hề để tâm.
Anh ta xông vào văn phòng của Phó Thừa Lâm, báo tin vui cho anh: “Không thể tin được, vẫn đang tăng. Ngoài Công ty Grus ra, cậu còn mấy phương án niêm yết cửa sau khác, có nên thực hiện không?”
Phó Thừa Lâm ngăn lại: “Đợi thêm chút nữa.”
Lý do của anh rất thuyết phục: “Tỷ suất lợi nhuận của chúng sẽ không cao hơn Grus.”
Trực giác của Trịnh Cửu Quân mách với anh ta rằng anh nói đúng.
Phòng làm việc yên tĩnh, không khí thư thả. Trịnh Cửu Quân khoan khoái nói: “Nếu cứ theo đà này, sang năm tôi có thể đạt được mục tiêu mà các trưởng bối đặt ra, không cần phải về kế thừa sự nghiệp gia đình nữa.” Trong lời nói của anh ta, việc “kế thừa sự nghiệp gia đình” rõ ràng là một công việc khổ sai không mấy dễ chịu.
Thực ra, Phó Thừa Lâm cũng không mặn mà gì với việc quản lý khách sạn. Quá nhiều rắc rối mà anh luôn phải kiêng dè.
