Chương 58: Thời vận

Chuyển ngữ: @motquadao
Bố anh vừa dứt lời thì mẹ kế cũng lên tiếng: “Thừa Lâm, ba năm nữa con mới 29 tuổi, hôn nhân là chuyện cả đời, con phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
Mẹ kế kém bố anh năm tuổi, bình thường là một người điềm tĩnh, trông rất có khí chất. Bà là luật sư, đã làm việc nhiều năm tại một văn phòng luật sư, quen biết bố của Phó Thừa Lâm từ rất sớm… Khi đó hai người đều có gia đình riêng, có lẽ khi ấy đã nảy sinh tình cảm nhưng vẫn có giới hạn. Sau này, hai người cùng vượt qua bao điều tiếng để nắm tay nhau bước vào hôn nhân.
Cũng coi như là “đáng mừng đáng chúc”.
Phó Thừa Lâm nhân cơ hội trả lời: “Con đâu phải chưa cân nhắc kỹ lưỡng, đúng không bố?”
Bố anh gắp thức ăn cho anh: “Đúng vậy. Bà nội con sốt ruột rồi, bà cũng thích Khương Cẩm Niên. Nếu ngày mai con và Khương Cẩm Niên đến cục dân chính, chúng ta sẽ lập tức chọn ngày, tổ chức hôn lễ cho hai đứa.”
Câu cuối cùng, bố anh nói rất thoải mái như để khuấy động bầu không khí.
Ông thường uống rượu gạo, mỗi ngày hai ly, thư thả nhâm nhi. Bữa tối hôm nay ông ăn rất ngon, còn uống thêm một ly rượu trắng, xem ra tâm trạng không tồi. Nhưng ông chỉ lo trò chuyện với con trai, tạm thời bỏ qua Đỗ Lan Vi.
Đỗ Lan Vi im lặng ăn cơm.
Mẹ cô ta chậm rãi hỏi: “Hôm nay gặp chuyện gì à? Chẳng nói năng câu gì.”
Đỗ Lan Vi ngừng đũa: “Đâu có, con đang ăn mà.”
Mẹ cô ta gật đầu, chạm nhẹ viên ngọc trai trên dái tai, suy nghĩ vài giây rồi dặn dò Phó Thừa Lâm: “Hôm nào con đưa cô Khương về nhà mình để bố mẹ gặp gỡ nhé.” Lời nói tràn ngập ý cười, ôn hòa thiện lương, hệt như một người mẹ hiền từ. Bà nói xong câu này thì liếc nhìn Phó Thừa Lâm rồi quay sang nhìn bố Phó, ánh mắt quấn quýt lấy ông như muốn nói: “Con trai anh sắp thành gia lập nghiệp, em cũng vui lắm.”
Phòng ăn thoáng chốc tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng rót trà khe khẽ vang lên.
Phó Thừa Lâm nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay xoay chiếc cốc, chậm rãi nói: “Khương Cẩm Niên là bạn học đại học của con. Cô ấy rất thông minh, chăm chỉ cầu tiến, chúng con đã quen nhau tám năm, tình cảm rất sâu đậm. Cô ấy là người hoạt bát, hướng ngoại, tính cách rất tốt…”
Anh dường như đã dùng hết thảy những lời khen ngợi trên đời nói về cô.
Mẹ kế lại hỏi: “Con bé có xinh không?”
Phó Thừa Lâm thành thật trả lời: “Vô cùng xinh đẹp ạ.”
Mẹ kế nghi hoặc, bề ngoài trêu chọc anh: “Con quen được một cô gái hoàn hảo quá.”
Thực ra Khương Cẩm Niên có không ít khuyết điểm. Cô đặt công việc lên trên gia đình, không biết linh hoạt. Lúc nóng nảy thì như một cái roi da quất đau người khác, cũng tự quất đau bản thân. Có khi lại hoạt bát nghịch ngợm, kéo Phó Thừa Lâm đi gây chuyện, cả hành động và lời nói đều rất gợi đòn… Mặc dù vậy, Phó Thừa Lâm vẫn kiên quyết: “Vâng, cô ấy hoàn hảo không tì vết.”
Cô ấy hoàn hảo không tì vết. Anh nói.
Mắt Đỗ Lan Vi nóng lên.
Không phải vì ghen tuông, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.
Mẹ Đỗ Lan Vi vẫn hỏi: “Theo đuổi con bé chắc không dễ đâu nhỉ? Chả trách ông bà nội con giục cưới.”
Phó Thừa Lâm gật đầu: “Con đã tốn rất nhiều tâm huyết.”
Những câu hỏi này khơi gợi lại ký ức của anh.
Hôm nay cũng là sinh nhật mẹ anh, anh đã hy vọng vào sự đoàn tụ. Nhưng gia đình đã không còn là gia đình, gia đình anh đang ở đâu đây? Anh lấy điện thoại từ túi áo ra, đặt lên bàn, chuẩn bị gọi điện cho Khương Cẩm Niên sau bữa cơm.
Mẹ kế Phó Thừa Lâm chú ý đến hành động của anh. Trong lòng bà rất rõ: Phó Thừa Lâm thật lòng yêu cô gái họ Khương kia. Vốn dĩ một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai giàu có như anh xung quanh lẽ ra phải đầy rẫy ong bướm, vậy mà lại không. Anh là một ngoại lệ hiếm có. Mà trên đời này, người làm mẹ nào chẳng muốn dành điều tốt nhất cho con gái mình. Tiếc là con gái bà lại sợ khó mà tự động bỏ cuộc
Bà cảm thán: “Lan Vi nhà chúng ta phải mau lên thôi, đừng để bị tụt lại.”
Đỗ Lan Vi cười gượng: “Con đang hẹn hò mà.” Cô ta dường như cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt của mẹ nên cố ý quay đi: “Con hẹn hò trước đã, từ từ tìm hiểu, hợp hay không còn phải xem nữa…”
Phòng ăn không phải là nơi thích hợp để hai mẹ con tâm sự. Mẹ Đỗ Lan Vi nhanh chóng kết thúc bữa ăn, kéo con gái vào phòng ngủ. Cửa phòng khép lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Đỗ Lan Vi vừa ngồi xuống, mẹ cô ta đã bắt đầu hỏi về tính cách và công việc của đối phương. Bà từng làm luật sư ly hôn vài năm, có cả một “bộ bí kíp nhìn đàn ông” chính xác gần như tuyệt đối. Bà không quá quan tâm đến gia cảnh của con rể, giàu hay nghèo… cũng không sao. Bản thân bà không thiếu tiền, hoàn toàn có thể hỗ trợ con gái và con rể về mặt kinh tế.
Đỗ Lan Vi nói với mẹ: “Anh ấy làm sales trong công ty chứng khoán. Anh ấy biết đối nhân xử thế, lạc quan với cuộc sống, vui tính lắm.”
Bà vỗ nhẹ vào trán con gái: “Tên cậu ta là gì?”
Đỗ Lan Vi bĩu môi: “Anh ấy họ Thẩm.”
Mẹ cô ta hỏi tiếp: “Cậu ta có chân thành không?”
Đỗ Lan Vi bắt chéo chân, hai tay đặt nghiêng trên đầu gối: “Ôi mẹ à, con không nghe nhầm đấy chứ. Mẹ còn để ý đến sự chân thành của đàn ông á? Đàn ông thì làm gì có lòng chân thành chứ, lừa phụ nữ một câu cũng là lừa, lừa phụ nữ cả đời cũng là lừa.”
Đỗ Lan Vi và mẹ chậm rãi trò chuyện. Phó Thừa Lâm cũng trở về phòng riêng, căn phòng anh đã sống hơn mười năm. Mặc dù bây giờ anh đã mua vài căn nhà, sống một mình trong biệt thự riêng, nhưng thời niên thiếu của anh vẫn gắn chặt với căn phòng ngủ này.
Bảo mẫu dọn dẹp thường xuyên. Cửa sổ, giường chiếu và mặt bàn của anh đều rất sạch sẽ.
Trên tường dán đầy áp phích “Chiến tranh giữa các vì sao” và “Người máy biến hình”. Cuối những năm 90, anh vẫn còn là một cậu bé. Bố mẹ cho phép anh mua vài quyển truyện tranh anh hùng Mỹ. Anh từng đắm chìm trong thế giới rộng lớn của riêng mình.
Anh mở tủ sách, tìm ra một chiếc hộp gỗ.
Mép hộp bị khóa, anh nhớ mật khẩu, nhanh chóng mở ra.
Trong hộp chứa đầy đủ bộ truyện tranh “Chiến tranh giữa các vì sao”. Mép giấy bị nhăn, thứ tự lộn xộn nhằm cố tình che giấu một cuốn tạp chí nằm dưới cùng. Phó Thừa Lâm đưa tay xuống dưới cùng tìm cuốn tạp chí. Đột nhiên, tiếng gõ cửa truyền đến tai anh.
Bố anh đẩy cửa vào phòng.
Ông xoa thái dương, khóe mắt đầy nếp nhăn, trông hơi già nua.
Phó Thừa Lâm hỏi: “Có việc gì thế ạ?”
Bố anh cúi đầu, rồi ngẩng lên: “Bạn bè báo cho bố biết, mẹ con vẫn sống ổn, tâm lý bình thường.” Ông đợi một lúc lâu, con trai vẫn không phản ứng, ông liền tiết lộ: “Dì con gần đây đang bàn với bố, muốn có thêm một đứa con.”
Phó Thừa Lâm lập tức trả lời: “Vâng, bố chịu được là được ạ.”
Bố anh xua tay: “Thôi, bố già rồi không chịu được.”
Phó Thừa Lâm nói: “Bố mới năm mươi tuổi, còn một nửa cuộc đời nữa mà.”
Bố anh cười. Ông ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn quanh, Phó Thừa Lâm cúi đầu bận rộn với việc của mình. Thoáng chốc, bố anh đã rời khỏi phòng, tiện tay đóng chặt cửa phòng anh.
Phó Thừa Lâm lấy ra thứ giấu dưới đáy hộp. Đó là một cuốn tạp chí của trường. Trang bìa phẳng phiu, mới toanh, không dính bụi. Trang đầu tiên in một bài thơ tình tên là “Mối tình đầu,” đề năm 2009. Anh đặt cuốn tạp chí lên bàn, sau đó trải một tờ giấy ra, cúi đầu viết.
Anh cứ viết nhưng lại không hài lòng, vứt đi vài tờ giấy vụn.
Đúng lúc này, Khương Cẩm Niên gọi điện cho anh
Cô đã tắm xong, nằm trên giường, giọng nói mang theo chút lười biếng: “Anh ở nhà à?”
Phó Thừa Lâm đóng nắp bút, hỏi ngược lại: “Nhớ anh à?”
Thực ra Khương Cẩm Niên bận viết báo cáo đến tận chín giờ tối. Khi cô mở WeChat mới phát hiện Phó Thừa Lâm đã gửi cho mình ba tin nhắn. Mặc dù mỗi tin nhắn không có mấy chữ, nhưng cô vẫn bị mấy câu thả thính của anh làm xao xuyến.
Cô nằm sấp trên giường, ôm gối: “Nhớ anh đó.”
Phó Thừa Lâm khẽ cười.
Khương Cẩm Niên lại nói: “Em ở nhà một mình… Hứa Tinh Thần đi dự tiệc rồi.”
Phó Thừa Lâm đứng dậy, tay nắm chìa khóa xe: “Từ chỗ anh tới nhà em chỉ mất 20 phút lái xe thôi.”
Khương Cẩm Niên biết rõ mà vẫn hỏi: “Anh đến nhà em làm gì đó, ăn khuya hả?” Cô dừng lại một chút, dụ dỗ: “Hay là ăn thứ khác…”
Phó Thừa Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường đi tìm Khương Cẩm Niên. Anh thong thả bình tĩnh thu dọn đồ đạc, xách cặp tài liệu, trước khi ra khỏi cửa thì vừa lúc gặp mẹ kế và Đỗ Lan Vi. Mẹ kế đang nói với Đỗ Lan Vi: “Mẹ đã xem cho con một căn nhà nhỏ đối diện với Triều Dương Môn. Ở đó gần chỗ làm của con hơn, quản lý tốt, an ninh tốt, trong khu có cả phòng gym…”
Sự xuất hiện của Phó Thừa Lâm làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.
Họ đứng ở một góc hành lang, bị bao phủ bởi một vệt sáng mờ nhạt.
Mẹ kế mở lời trước: “Thừa Lâm, muộn thế này rồi, con đi đâu vậy?”
Phó Thừa Lâm mở rộng cửa phòng, đế giày đã bước ra ngoài: “Đi dạo ạ.”
Mẹ kế hiền lành dặn dò anh: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Phó Thừa Lâm đáp: “Dì cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Anh không dừng lại quá lâu, quay người bỏ đi.
Tiếng bước chân anh rất nhẹ, nhưng đi rất nhanh. Cách một cánh cửa chống trộm dày cộp, Đỗ Lan Vi tưởng tượng ra bóng lưng vội vã của anh, anh muốn đi đâu vậy nhỉ? Mẹ Đỗ Lan Vi nói toạc: “Thằng bé hoặc là tới văn phòng, hoặc là đi tìm cô Khương kia rồi. Thằng bé này, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, vẻ mặt vui vẻ thường ngày cũng không biết là thật hay giả. Nhưng bây giờ… trông có vẻ tâm trạng thằng bé không tệ lắm.”
Đỗ Lan Vi nhón chân lên rồi trở về chỗ cũ, mập mờ nói: “Con quen cô Khương đó.”
Cô ta nhận xét khách quan: “Nếu con là đàn ông, con cũng thích kiểu con gái như cô ấy.”
Mẹ cô ta dùng giọng cực nhỏ nói: “Chà? Vậy thì tám phần là hồ ly tinh rồi.”
Mây mỏng che trăng, cảnh đêm lay động.
Đường phố thông thoáng, Phó Thừa Lâm lái xe thẳng một mạch, chưa đầy hai mươi phút đã đến cửa nhà Khương Cẩm Niên. Anh còn mua một túi trái cây ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, xách những thứ này vào nhà Khương Cẩm Niên.
Khương Cẩm Niên thay một chiếc váy ngủ để chờ anh. Cô đã đun sẵn một ấm trà hoa trong bếp, sau khi Phó Thừa Lâm ngồi xuống, cô đưa cốc trà cho anh, giới thiệu: “Anh nếm thử đi, hơi ngọt đấy.”
Phó Thừa Lâm thuận thế cúi đầu, uống nước từ chiếc cốc cô đang cầm.
Hết chương 58
* Dông dài: Tuần tới mình khá bận nên tuần này 2 chương bù cho tuần vừa rồi trước ạ. Nếu kịp thì sang tuần mình vẫn đăng chương mới, không kịp thì mọi người thông cảm cho mình nha ^^

hiuhiu… Hóng chương mới quá, em đợi ad ạ
ThíchThích
Có chương mới rùi đó nàng ưi
ThíchĐã thích bởi 1 người
ad hay thía.. mới cmt mà hiện ra chương mới luôn, iu ạ 🩷🩷
ThíchThích