Chương 57: Theo dõi

Chuyển ngữ: @motquadao
Màn mưa giăng kín trời, bên cửa sổ đọng lại vài vũng nước.
Khương Cẩm Niên ngồi sát cửa sổ, cúi đầu nhấp từng ngụm cà phê. Hạ Tri Thu cùng nhóm hỏi cô: “Chuyến khảo sát lần này có vất vả không?”
Hạ Tri Thu khoảng ba mươi tuổi. Anh ta là tiền bối của Khương Cẩm Niên, cũng giữ chức vụ “Trợ lý Giám đốc Quỹ”. Tên của bọn họ thường được xếp chung trong tờ giới thiệu đội ngũ đầu tư nghiên cứu của công ty.
Khương Cẩm Niên mỉm cười thoải mái: “Không vất vả đâu, thu hoạch được nhiều lắm. Báo cáo khảo sát tôi đã nộp rồi, trong cuộc họp sáng mai, tôi sẽ làm một bài tổng kết về lĩnh vực sản xuất.” Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, cô mở ứng dụng, giới thiệu: “Ứng dụng di động dịch vụ tài chính đã ra mắt rồi này, các bảng xếp hạng cạnh tranh khốc liệt quá, anh xem chưa?”
Hạ Tri Thu đáp: “Xem rồi chứ!”
Anh ta khoanh tay trước ngực, đáp: “Quỹ của chúng ta xếp hạng không cao.”
Khương Cẩm Niên di chuyển ngón cái, tiếp tục trượt xuống: “Bảng xếp hạng quỹ hỗn hợp… hạng sáu mươi bảy.”
Hạ Tri Thu lắc đầu cười: “Đây mới chỉ là bảng xếp hạng chung của vài công ty quỹ, còn chưa mở rộng ra thị trường toàn quốc mà đã lẹt đẹt thế này. La Hạm hiện đang quản lý hai quỹ độc lập mà kết quả năm nay lại tệ hại vô cùng, cực kỳ kém cỏi!”
Hạ Tri Thu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Anh ta có chỉ số IQ cao, phong cách tác chiến mạnh mẽ, nhưng tính cách thì rất khắt khe, lạnh lùng, không nể nang ai.
Hồi mới vào nhóm, thực ra Khương Cẩm Niên hơi sợ anh ta. Nhưng sau này cô mới hiểu, kiểu đồng nghiệp đáng sợ nhất không phải là những người hay bắt bẻ mà là những lão làng chỉ biết ngồi không, chẳng làm được việc gì.
Với khả năng điều phối của Hạ Tri Thu, đáng lẽ anh ta đã được thăng chức từ lâu, nhưng anh ta lại thất bại vì tính cách “thà gãy chứ không chịu cong” của mình. Anh ta không thể hòa hợp với mọi người trong nhóm. Từ khi vào làm đến nay, anh ta vẫn làm việc dưới trướng của La Hạm.
Ngày trước, anh ta từng có mối quan hệ rất thân thiết với Đàm Thiên Khải. Giờ đây, Đàm Thiên Khải đã lột xác, trở thành một ngôi sao thành tích của công ty. Còn Hạ Tri Thu vẫn là một trợ lý vô danh.
Khương Cẩm Niên tiết lộ với anh ta: “Anh yên tâm, chúng ta chưa phải tệ nhất đâu. Anh xem, đây là… quỹ do Giám đốc Quan quản lý. Cả năm nay quỹ này tăng trưởng âm, lỗ tới 4.58%, khiến khách hàng rút vốn hàng loạt.”
Cô thở dài đầy thương cảm: “Quá thảm, quá thảm. Thảm không tả nổi.”
Hạ Tri Thu hứng thú cúi xuống, cùng Khương Cẩm Niên nghiên cứu xem người này thảm đến mức nào. Nhưng anh ta không mấy quan tâm đến những kẻ thất bại, không lâu sau, anh ta lại lướt đến những trang đầu, chỉ vào một người rồi nói: “Tôi quen tên giám đốc này, là một tên ngốc vô công rỗi nghề chính hiệu… đầu óc dập dìu như sóng biển mà sao lại xếp hạng cao thế này? Cao hơn chúng ta tận ba bậc.”
Anh ta cực kỳ để ý, nhấn mạnh: “Ba bậc cơ đấy.”
Khương Cẩm Niên trầm ngâm: “Biết đâu người ta giác ngộ ra rồi?”
“No way,” Hạ Tri Thu đáp, “Chắc chắn là anh ta sao chép quá trình đầu tư của người khác.”
Hạ Tri Thu kiểm tra hiệu suất của các giám đốc khác trong công ty đó, quả nhiên, tất cả đều dẫn trước xa.
Mặt Hạ Tri Thu biến sắc, lập tức đưa ra kết luận: “Bằng chứng, đây đều là bằng chứng. Anh ta được các lão làng gánh team, thoắt cái đã bay lên trước chúng ta.”
Khương Cẩm Niên không nhịn được cười thành tiếng.
Sau lưng cô, có người đang đứng im lặng.
Mưa rơi lộp bộp đập vào cửa sổ kính, từ khe hở lùa vào một cơn gió lạnh buốt thấu xương. Đến cùng với cơn gió là mùi hoa cỏ nồng nàn của nước hoa và một câu hỏi của Hạ Tri Thu: “Ơ, đồng chí nữ này, cô tìm ai thế?”
Thời đại này, hiếm ai còn gọi người khác là “đồng chí nữ”.
Hạ Tri Thu rõ ràng đang muốn tạo khoảng cách.
Khương Cẩm Niên quay đầu, thấy một cô gái ăn mặc xinh đẹp, nổi bật.
Họ đang ở phòng nghỉ trưa, cửa phòng phải quẹt thẻ mới vào được. Cô gái này không phải là nhân viên, nhưng nhân lúc mọi người ra vào đã vào được phòng thành công. Cô ta giới thiệu thẳng thắn: “Chào cô Khương, tôi là Đỗ Lan Vi…”
Cô ta vừa giới thiệu tên xong, Khương Cẩm Niên đã đứng dậy, xắn tay áo, bắt tay cô ta: “Hôm nay cô tiện đường qua công ty chúng tôi à? Lần sau đến, cô báo trước qua email, tôi sẽ xuống đón cô.”
Khương Cẩm Niên quay sang Hạ Tri Thu: “Đây là Đỗ Lan Vi, quản lý khách hàng mảng hợp đồng tương lai (*).”
Hạ Tri Thu nói: “Ồ, hợp đồng tương lai à?”
(*) Trong tài chính, hợp đồng tương lai (futures contract) một thỏa thuận pháp lý được chuẩn hóa giữa hai bên để mua hoặc bán một tài sản cơ sở (hàng hóa, chứng khoán, tiền tệ, v.v.) vào một ngày cụ thể trong tương lai với một mức giá đã được xác định trước. Các hợp đồng này được giao dịch thông qua sàn giao dịch tương lai (futures exchange). Một bên đồng ý mua tài sản cơ sở trong tương lai, hay “bên mua” trong hợp đồng, gọi là “dài hạn”, còn một bên đồng ý bán trong tương lai, hay “bên bán” trong hợp đồng, gọi là “ngắn hạn” ( là long – short đó mn). Các hợp đồng này giúp phòng ngừa rủi ro biến động giá và cũng có thể được sử dụng để đầu cơ trên thị trường.
Đỗ Lan Vi mím môi cười.
Cô ta đeo một đôi khuyên tai không giống nhau. Tai trái đeo hình trăng khuyết, tai phải đeo hình sao băng, ánh bạc đung đưa theo từng cử động nhỏ, trông rất đặc biệt.
Cô ta mở cửa phòng ra, nói: “Tôi mời hai người đi ăn trưa nhé.”
“Chúng tôi ăn rồi,” Khương Cẩm Niên ngăn lại.
Cô vô thức đóng cửa, chạm vào ngón tay của Đỗ Lan Vi. Bàn tay mảnh dẻ, lạnh buốt của Đỗ Lan Vy khẽ vuốt qua mu bàn tay cô mấy lần, kèm một câu khen: “Mịn màng ghê.”
Khương Cẩm Niên lập tức rút tay ra.
Chuyện gì thế này?
Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, xin hãy lịch sự, đứng đắn một chút được không cô gái?
Hạ Tri Thu cũng nhận ra, mắt của Đỗ Lan Vi gần như dán chặt vào Khương Cẩm Niên. Anh ta khó hiểu “xì” một tiếng, đi qua đi lại hai bước, Đỗ Lan Vi vẫn không nhìn anh. Một người đàn ông trẻ tuổi, tài năng, lại còn đẹp trai như anh ta đứng chình ình ở đây, tỏa sáng rực rỡ, vậy mà lại bị phớt lờ hoàn toàn, không có chút cảm giác tồn tại nào. Thật là không công bằng.
Anh vẫy tay, gọi La Hạm đến.
Quả nhiên, La Hạm biết Đỗ Lan Vi.
La Hạm cười hỏi: “Ai tìm em thế? Đàm Thiên Khải hả?”
Đỗ Lan Vi kéo Khương Cẩm Niên lại: “Là cô ấy, cô ấy tìm em.”
Khương Cẩm Niên thanh minh: “Tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, Đỗ Lan Vi đã lái sang chuyện khác: “Sở Giao dịch Trung Quốc sắp điều chỉnh mức phí giao dịch của các hợp đồng tương lai vào năm sau, các vị đã chuẩn bị chưa? Nhanh nhất là tháng 2 năm sau sẽ thông báo, chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi. “
“Tin tốt đấy,” La Hạm lộ vẻ mừng rỡ, “Chị cứ chờ mãi.”
Chị ấy đang cầm một chiếc bánh sandwich mới cắn được nửa miếng, rõ ràng là chưa ăn xong bữa trưa.
Đỗ Lan Vi tinh tế, chu đáo nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện nhé. Có chỗ ngồi, có bàn, có nước và đồ uống, Giám đốc La cứ ăn từ từ, chúng ta trò chuyện thong thả thôi. Lần điều chỉnh này có thể sẽ khôi phục lại chênh lệch giá đấy.”
Cô ta và La Hạm đi xa.
Chỉ còn lại Khương Cẩm Niên và Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu hỏi: “Có phải cô gái kia vừa nãy đã nhân cơ hội sàm sỡ cô không?”
Khương Cẩm Niên bật cười: “Đừng nói thẳng thừng thế chứ.”
Hạ Tri Thu khoanh tay trước ngực, giữ tư thế cảnh giác: “Cô nói xem, xã hội bây giờ có phải càng ngày càng tệ không? Ngay cả cùng giới với nhau cũng không hoàn toàn tin tưởng được nữa rồi. Cô là phụ nữ mà lại bị phụ nữ trêu ghẹo, quá là loạn rồi.”
Khương Cẩm Niên nhướng mày, dọa anh ta: “Anh đừng có cười trên nỗi khổ của người khác, biết đâu ngày nào đó sẽ đến lượt anh bị đàn ông trêu ghẹo.”
Cô cố ý hạ giọng.
Nhưng Cao Đông Sơn đi ngang qua vừa hay lại nghe thấy.
Cao Đông Sơn không hề ngạc nhiên, vui vẻ ngồi yên xem trâu bò đánh nhau. Nhưng anh ta vô tình đưa một tay ra, đúng lúc Khương Cẩm Niên vừa khéo gọi một câu “Trợ lý Hạ”. Hạ Tri Thu quay người lại, tay của Cao Đông Sơn theo quán tính vỗ một cái vào đùi Hạ Tri Thu.
Anh ta vội vàng lùi xa ba bước, giơ cánh tay lên, lòng bàn tay giơ cao quá đầu, như một phần tử cực đoan đang diện kiến thủ lĩnh: “Tôi không cố ý chạm vào anh đâu, anh Thu.”
Hạ Tri Thu nhếch môi cười, mắng: “Cậu mà cố ý thì tiêu đời rồi, Tiểu Cao.”
Mấy người xung quanh đều cười.
Cách đó không xa, Đỗ Lan Vi hơi thất thần.
La Hạm hỏi cô ta: “Em quen Khương Cẩm Niên à?”
“À?” Đỗ Lan Vi nói lấp lửng, “Em không quen, hôm nay mới gặp lần đầu.”
Cô ta đã nói dối.
Cô ta đã sớm biết tên Khương Cẩm Niên từ lâu.
Vài ngày sau, mẹ của Đỗ Lan Vi gọi cô ta về nhà.
Cô ta không gội đầu cũng không trang điểm, tóc mái rủ xuống, chải ngược ra sau, buộc thành một cái đuôi ngựa cực kỳ chặt, để lộ mái tóc mỏng mềm và một đường chân tóc hơi thấp. Cô ta còn cố tình chọn đôi khuyên tai vòng lớn màu vàng đỏ, mặc chiếc áo khoác da thùng thình màu xanh neon. Mẹ cô ta mở cửa nhìn thấy con gái, mắt tối sầm lại, suýt ngất xỉu.
Đỗ Lan Vi cười toe toét: “Mẹ.”
Mẹ Đỗ mặt nặng mày nhẹ, lấy dép lê, bảo cô ta vào nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cô ta đã nhìn thấy Phó Thừa Lâm.
Là Phó Thừa Lâm.
Phó Thừa Lâm.
Năm đó, sau khi bố mẹ Phó Thừa Lâm ly hôn, bố anh kết hôn với một người phụ nữ khác, chính là mẹ của Đỗ Lan Vi. Nói cách khác, họ là một gia đình mới. Phó Thừa Lâm trên danh nghĩa là anh trai của Đỗ Lan Vi, nhưng hai người không hề có chút huyết thống nào, quan hệ riêng tư bằng không. Ông bà nội Phó Thừa Lâm cũng rất kiêng kỵ chuyện này, càng ghét cô con dâu mới, người đã bỏ chồng cũ để gả vào nhà họ Phó… Vì vậy, bề ngoài họ ít khi nhắc đến chuyện riêng của con trai, bên trong thì đã cắt đứt hầu hết các mối quan hệ, cả hai bên đều rơi vào tình huống khó xử.
Ban đầu, khi Đỗ Lan Vi đến nhà mẹ và dượng, mười phần thì tám chín lần ăn mặc lộng lẫy.
Sau đó, cô ta quen biết Phó Thừa Lâm.
Anh có năng lực xuất chúng, bình tĩnh và từng trải, cả hành động và lời nói đều phóng khoáng. Ở bên anh càng lâu sẽ càng lún sâu, kết quả chắc chắn là không thể dứt ra được.
Đỗ Lan Vi tiên đoán được vực sâu phía trước, từng mạnh dạn thăm dò anh: “Anh có nhận ra bên cạnh mình có một cô gái rất có thiện cảm với anh không?”
Anh hiểu.
Nhưng anh chỉ hờ hững đáp một câu hai nghĩa: “Tôi không có hứng thú.”
Nói xong, anh giả nhân giả nghĩa nâng ly với cô ta.
Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng lại như một con dao sắc bén.
Đỗ Lan Vi da mặt mỏng, ngay lập tức từ bỏ ý định.
Mẹ cô ta còn phát hiện ra một chút manh mối, tìm mọi cách tác hợp hai người, thân lại càng thêm thân. Đỗ Lan Vi thề chết không chịu, mỗi lần về thăm mẹ, đều ăn diện theo một phong cách mà mẹ cô ta không muốn thấy nhất. Đỗ Lan Vi vốn thiên vị bố mình, mẹ cô ta luôn nghi ngờ con gái cố ý chọc tức mình, thậm chí Đỗ Lan Vi chỉ nói một câu “Ở Anh có Thái tử Charles…”, mẹ cô ta cũng nghi ngờ, con gái muốn lấy ví dụ về Charles và Camilla để ám chỉ mình.
Bầu không khí trong gia đình vô cùng kỳ quái.
Phó Thừa Lâm lấy cớ từ chối, không muốn xuất hiện.
Nhưng bố anh gọi điện nói: “Mấy tháng rồi không gặp con, về đi. Bà nội con nói con chuẩn bị kết hôn rồi. Thừa Lâm, con nói cho bố biết kế hoạch cụ thể đi, để bố thông báo cho họ hàng bạn bè.”
Ngày mà bố anh chọn, tình cờ lại là ngày mùng 3 tháng 11.
Đó là sinh nhật của mẹ Phó Thừa Lâm.
Anh cảm thấy châm biếm sâu sắc.
Nhưng anh vẫn đến.
Trong bữa ăn, anh chính thức đề cập: “Ông nội đang dạy con quản lý khách sạn, bảo con phải thành thạo trong vòng ba năm. Sau đó, con sẽ kết hôn với Khương Cẩm Niên, xin mọi người đừng gây áp lực cho cô ấy, cô ấy đã làm rất nhiều vì con rồi.”
Bố anh cười nói: “Bố đã bao giờ gây áp lực cho con đâu?”
Đúng vậy, ông gần như không quan tâm đến con trai.
Phó Thừa Lâm rót rượu cho ông.
Bố anh lại hỏi: “Việc làm ăn của con với Trịnh Cửu Quân có ổn không?”
“Công ty Grus niêm yết cửa sau, con đã tìm được công ty vỏ bọc của họ rồi,” Phó Thừa Lâm dường như không kiêng dè, nói thẳng, “Gần đây khá ổn, lợi nhuận vẫn duy trì ổn định.”
Bố anh trầm ngâm gật đầu. Ông do dự cầm ly rượu, khuyến khích con trai: “Sự nghiệp ổn định, gia đình cũng ổn định. Tất cả đều là tin vui. Khương Cẩm Niên cũng là một đứa trẻ tốt, rất hợp với con.”
