[Cẩm Niên] Chương 55

Chương 55: Đi công tác (3)

Chuyển ngữ: @motquadao


Tối nay thang máy bị chập điện, dẫn đến xảy ra sự cố.

Bảo vệ trực đêm uống rượu say mèm ngủ quên, không hề để ý đến tình trạng thang máy. May mà có người gọi điện báo cảnh sát. Đội cứu hỏa đã đến kịp thời, giải cứu Khương Cẩm Niên và Cao Đông Sơn trong vòng 10 phút. Khương Cẩm Niên đã ngồi xổm dưới đất một lúc lâu, đầu óc hỗn loạn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Sau khi mọi người tản đi, cô mới theo Phó Thừa Lâm về phòng.

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, cô đã nghiêng người về phía trước tựa vào lưng anh.

“Sao anh lại đến đây?” cô hỏi.

Anh trả lời: “Anh lo cho em.”

Khương Cẩm Niên lẩm bẩm: “Lo gì chứ? Em lớn rồi mà.”

Phó Thừa Lâm cởi một cúc áo sơ mi như thể cuối cùng cũng được thả lỏng. Anh nửa tựa vào tường, giọng điệu trầm khàn: “Ba giờ sáng đêm qua, người lăn lộn trên giường không ngủ được có phải em không hả cô Khương?” Hai chữ cô Khương cuối cùng anh nói rất nghiêm túc.

Anh còn đưa tay giữ lấy vai cô, cúi sát lại gần, tư thế thân mật như đang thì thầm bên tai.

Cô gật đầu, sửa sai: “Hôm nay em không làm việc quên ăn quên ngủ, em ăn uống rất đàng hoàng, em đang thay đổi từ từ mà.”

Cô lại không kìm được hỏi anh đã giải quyết bữa tối thế nào, mấy giờ bay từ Bắc Kinh sang, công việc bên đó đã giải quyết xong chưa? Anh kiên nhẫn trả lời từng câu một. Nhờ vậy mà Khương Cẩm Niên sắp xếp lại được mạch thời gian.

Phó Thừa Lâm hạ cánh xuống thành phố này lúc mười một giờ đêm, mười hai giờ lái xe đến khách sạn. Anh gọi điện cho Khương Cẩm Niên mãi không được, điện thoại của Cao Đông Sơn cũng không ai nghe máy… Sau đó, Phó Thừa Lâm phát hiện một chiếc thang máy ngừng hoạt động. Dò theo dấu vết, quả nhiên anh đã tìm thấy Khương Cẩm Niên và Cao Đông Sơn.

Vì chuyện này, anh không hài lòng với cơ sở vật chất và dịch vụ của khách sạn, tự nhận xét trong lòng: “Chỗ này cần được kiểm tra lại.”

Khương Cẩm Niên đã chui vào chăn.

Cô mệt quá rồi.

Cô hạ giọng, nhẹ nhàng như đang thì thầm: “Phó Thừa Lâm?”

Phó Thừa Lâm đưa tay vuốt tóc cô như đang vuốt ve một con thú nhỏ hoang dã.

Cô nói: “Đến bây giờ em vẫn còn thấy mơ hồ lắm.”

“Vậy thì ngủ một giấc đi,” anh đề nghị, “Em cần nghỉ ngơi rồi.”

Khương Cẩm Niên mở mắt, nhìn anh chằm chằm: “Đến khi em tỉnh dậy, liệu anh có lặng lẽ bỏ đi không đó?”

“Đợi đến mai em thức dậy,” anh đan tay mình vào tay cô, “Anh sẽ hôn em như thế này này…” Nụ hôn của anh rơi xuống môi cô, mới đầu thì kiềm chế và dè dặt, chừng mực và trấn an, sau đó không hiểu sao lại trở nên quấn quýt, ái muội và mê hoặc.

Khương Cẩm Niên luồn tay vào cổ áo anh, bàn tay cứ thế chu du chẳng có mục đích. Anh dừng lại tất cả những thân mật mà mình chủ động, cởi áo ngoài, tháo thắt lưng để Khương Cẩm Niên tự do phiêu du trên cơ thể mình. Cô áp trán vào hõm cổ anh, bàn tay vuốt ve dọc lồng ngực anh sờ soạng một lúc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ rưỡi sáng, chuông báo thức vang lên inh ỏi.

Tiếng ồn phát ra từ điện thoại của Khương Cẩm Niên.

Cô đã đổi nhạc chuông thành tiếng trống trận kèm theo tiếng hò “hây dô hây dô”. Cô ôm gối bò dậy khỏi giường, vừa hay chạm phải ánh mắt phức tạp của Phó Thừa Lâm. Anh pha một ly cà phê, cầm trên tay, hai mắt ẩn hiện tia máu.

Chắc chắn anh đã không ngủ ngon.

Khương Cẩm Niên cúi đầu ủ rũ.

Để bù đắp cho anh, Khương Cẩm Niên cầm điện thoại lên tìm kiếm trên bản đồ. Thành phố này chỉ có một khách sạn Sơn Vân, mới khai trương năm ngoái, cách đây không xa. Cô lén nhìn giá một đêm của một phòng đôi tiêu chuẩn, tim đau thắt lại nhưng vẫn chốt đặt phòng.

Kiếm tiền! Đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Có tiền rồi cô sẽ chi lên người Phó Thừa Lâm. Rồi một ngày nào đó, cô cũng có thể nuôi được anh.

Cảm xúc trào dâng, mục tiêu sự nghiệp còn xa vời vợi.


Sáng nay, Khương Cẩm Niên đã hẹn gặp thư ký hội đồng quản trị của công ty Khởi Lai.

Cô mang theo tài liệu, trân trọng từng phút từng giây, có mặt đúng giờ.

Cao Đông Sơn đi cùng cô. Phó Thừa Lâm thì đợi cô ở dưới tầng. Anh không phải là đồng nghiệp của Khương Cẩm Niên, không thể đi cùng cô lên lầu.

Theo lý mà nói, đáng lẽ Phó Thừa Lâm phải rất bận rộn, không thể phân thân ra được, nhưng anh không chỉ đến thành phố này mà còn đi cùng Khương Cẩm Niên cả một buổi sáng. Cô cảm thấy rất mãn nguyện.

Còn trong mắt Cao Đông Sơn, người đàn ông tên Phó Thừa Lâm này có chút đáng sợ.

Khoảng sáu, bảy giờ sáng nay, Cao Đông Sơn chuẩn bị xong xuôi rồi đi ăn sáng. Anh ta đi qua hành lang, nghe thấy Phó Thừa Lâm đang thảo luận với vài quản lý khách sạn về sự cố thang máy đêm qua. Thái độ của Phó Thừa Lâm rất gay gắt, hoàn toàn không có ý định bỏ qua. Quản lý khách sạn cố gắng lấp liếm nhưng anh hiểu rõ về ngành này hơn họ nhiều.

Cao Đông Sơn lắc đầu thở dài.

Anh ta cảm thấy nếu họ đã bình an vô sự, không gặp nguy hiểm thì không nên truy cứu nữa, nên để lại cho người ta chút đường lui. Việc kinh doanh ở các thành phố nhỏ ven biển thế này cũng không dễ dàng gì.

Anh ta còn hỏi Khương Cẩm Niên: “Phó Thừa Lâm đến đây làm việc à?”

Khương Cẩm Niên bắt tay với thư ký hội đồng quản trị, khẽ trả lời: “Tôi không rõ, anh tự hỏi anh ấy đi.”

Thư ký hội đồng quản trị không nghe thấy Khương Cẩm Niên và Cao Đông Sơn nói gì, chỉ cười nói: “Giám đốc La gần đây có khỏe không? Hôm kia nhận được email của Giám đốc La, cô ấy nói công ty chúng tôi là một trong những doanh nghiệp trong lĩnh vực sản xuất mà cô ấy coi trọng nhất.”

Thư ký hội đồng quản trị khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, dáng vóc phong độ, phong thái chững chạc. Anh ta mở cửa phòng họp, thong thả đi một vòng, chào hỏi vài đồng nghiệp rồi mới ngồi xuống.

Anh ta thành thạo khuấy động bầu không khí, giới thiệu khách quý: “Đây là cô Khương Cẩm Niên của Quỹ Kim Hành. Cô Khương là trợ lý của Quản lý La, tuổi trẻ tài cao. Còn đây là…”

Anh ta lật giấy, đọc to dòng chữ đen trên nền trắng: “Là anh Cao Đông Sơn. Đông Sơn, tên anh hay quá, “Đông Sơn tái khởi” mà, không sợ thất bại.”

Anh ta lướt qua tài liệu, mở một chai nước suối.

Trong phòng họp yên tĩnh không tiếng động.

Khương Cẩm Niên ngồi thẳng dậy, chuyển sang chủ đề khác: “Giám đốc La nói không sai, quý công ty là một trong những doanh nghiệp sản xuất mà chúng tôi coi trọng nhất. Những năm trước, các linh kiện thủy lực cao cấp đều phải nhập khẩu, nhưng giờ đây, nhờ sự phát triển và đổi mới của quý công ty, chúng tôi có thể tìm thấy hy vọng phát triển ngành sản xuất linh kiện và các phụ tùng liên quan…”

Một vị quản lý cấp cao ngắt lời: “Thôi, bỏ qua mấy lời khách sáo đi. Rất cảm ơn hai vị nhưng không nói dối gì mọi người, chúng tôi thực sự rất bận. Tối nay còn phải chạy đi mấy chỗ nữa, các vị xem lịch trình của tôi này, kín mít hết cả rồi.”

Ông ta vừa nói vừa xoay bút.

Ánh mắt dừng lại trên người Khương Cẩm Niên đầy do dự.

Khương Cẩm Niên hiểu, là do cô chưa đủ khí chất.

Tuổi tác, trải nghiệm và kinh nghiệm làm việc của cô đều chưa đạt đến trình độ đó.

Cao Đông Sơn đứng ra hòa giải: “Giám đốc Trần, chúng tôi đang thể hiện sự thành ý. Tôi biết anh bận rộn, vậy chúng ta bỏ qua phần râu ria nhé… Tháng nào cũng có một công ty quản lý quỹ đến khảo sát, chúng tôi không phải là khách hiếm, anh cũng không cần đuổi khách.”

Shhh, mùi thuốc súng nồng nàn khắp căn phòng.

Khương Cẩm Niên ôm trán.

Giám đốc Trần lộ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn cười nói: “Được, vậy thì bắt đầu đi.”

Ông ta đặt điện thoại lên bàn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình. Thực ra, như Cao Đông Sơn đã nói, tháng nào cũng có công ty tới khảo sát, đây cũng không phải chuyện gì lạ nữa. Mà số tài sản quỹ mà La Hạm quản lý cũng không phải là một con số quá lớn.

Khương Cẩm Niên nhanh chóng bắt đầu quá trình khảo sát, đưa ra một loạt câu hỏi.

Một vài hiện trạng thực tế mà cô tìm hiểu được tối qua cũng được cô bóc tách và lồng ghép vào câu hỏi, mục tiêu khảo sát chỉ có một, đó là “dùng thông tin đã có để khai thác thêm thông tin”. Thời buổi này, dù là tài chính hay internet, ngành nghề nào cũng ưu tiên thông tin lên đầu.

Cuộc họp kéo dài.

Thư ký hội đồng quản trị tổng kết: “Lợi nhuận gộp của chúng tôi năm nào cũng tăng so với cùng kỳ năm trước.”

Khương Cẩm Niên trả lời: “Vâng, ai cũng thấy được điều này.”

Cô chuyển sang hỏi: “Dây chuyền sản xuất tự động sẽ dần thay thế lao động thủ công, anh có đồng ý với nhận định này không?”

Thư ký hội đồng quản trị trầm ngâm một lát rồi cười: “Chúng tôi đang trong quá trình chuyển đổi. Gần đây công ty đã thực hiện một đợt cắt giảm nhân sự… Công nhân biết mệt mỏi nhưng máy móc thì không. Hơn nữa máy móc có độ chính xác cao, khách hàng đều rất sẵn lòng hợp tác.”

Khương Cẩm Niên tiếp lời tán thưởng.

Phải mãi đến gần buổi trưa, cô mới rời khỏi phòng họp.

Thư ký hội đồng quản trị lặng lẽ uống nước.

Một nhân viên bên cạnh quan sát sắc mặt, muốn hùa theo tâm trạng của lãnh đạo, nửa đùa nửa thật nhận xét: “Cố tình bắt chước phong cách của La Hạm, hai cô cậu trẻ này chẳng có chính kiến gì cả.”

Thư ký hội đồng quản trị cười mà không nói gì.

Khương Cẩm Niên đã đi xa.

Cô không ngừng nhớ lại các dữ liệu và thông tin đã có, bước nhanh xuống cầu thang. Cao Đông Sơn ở lại tòa nhà văn phòng, nhìn theo bóng lưng Khương Cẩm Niên rời đi.

Chiều hôm ấy trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang.

Không khí ẩm hơn so với hôm qua, bụi mịn cũng ít lại. Khương Cẩm Niên đi vòng quanh nhà máy khảo sát, Phó Thừa Lâm đứng một bên nói cười vui vẻ với vài nữ nhân viên.

Các cô gái mang theo khay cơm, đang chuẩn bị đến căn tin lấy cơm.

Tiếng đũa chạm vào khay lốc phát ra những tiếng kêu leng keng.

Khương Cẩm Niên không thể tập trung được. Cô vội chạy về phía Phó Thừa Lâm, kéo anh đi ra ngoài, dò hỏi: “Anh nói gì với họ mà vui vẻ thế?”

Phó Thừa Lâm dừng bước: “Họ hỏi anh làm gì, anh trả lời là mình đang đợi người.”

Khương Cẩm Niên được đà lấn tới: “Lần sau anh phải nói là anh đang đợi vợ.”

Phó Thừa Lâm gật đầu: “Được.”

Dừng một chút, anh lại hỏi: “Em không yêu cầu công ty này cử người dẫn em đi tham quan nhà máy hả?”

Anh đại khái đã đoán được câu trả lời.

Quả nhiên, Khương Cẩm Niên đáp: “Em không.”

Cô cúi đầu: “Các công ty niêm yết hy vọng các công ty quỹ có thể định giá cao cho họ, các công ty quỹ thì lại hy vọng cổ phiếu mua vào đều có thể tăng trưởng ổn định…”

Phó Thừa Lâm ngắt lời: “Thị trường không thể thỏa mãn kỳ vọng của tất cả mọi người.”

Khương Cẩm Niên hoàn toàn đồng tình.

Chiều hôm đó, cô kết thúc tất cả các hoạt động đã lên kế hoạch từ sớm, xách vali đến nhận phòng tại khách sạn Sơn Vân, bắt đầu viết bản báo cáo khảo sát kết hợp đầu tiên cho chuyến công tác này.

Bàn phím laptop kêu lách cách dưới tay cô.

Phó Thừa Lâm nhận xét: “Tốc độ đánh máy ngày càng nhanh rồi này.”

Thật kỳ lạ, hôm nay anh khá nhàn rỗi. Khương Cẩm Niên đang dốc sức viết báo cáo, anh lại thong thả ngồi bên cạnh cô gọt trái cây, lúc thì đút cho cô một miếng, lúc lại tự mình ăn một miếng.

Khương Cẩm Niên không rời mắt khỏi màn hình máy tính, vu vơ hỏi anh: “Anh đang nghỉ phép hả Phó tổng?”

Phó Thừa Lâm dựa vào ghế sô pha, đáp: “Em đã thanh toán tiền phòng rồi thì anh cũng nên bù đắp cho em ở những khía cạnh khác chứ.”



Hết chương 55

Bình luận về bài viết này