Chương 79: Nói xấu sau lưng
Chuyển ngữ: @motquadao
Trên đời này, chẳng ai lại thấy sếp mình đẹp trai cả.
Đặc biệt là Văn Đàn.
Mấy năm trước Chu Kế Quang đã nhắm vào cô đủ đường, sau khi ký hợp đồng với Hoàn Vũ, anh ta lại càng hay mỉa mai cạnh khóe.
Có thể nói, Văn Đàn chưa bao giờ coi anh ta là một người đàn ông bình thường, trong mắt cô, Chu Kế Quang là một nhà tư bản chỉ biết đến lợi nhuận, dĩ nhiên cô cũng không thể nhìn ra bất kỳ sức hút nào từ anh ta.
Văn Đàn cười gượng hai tiếng: “Chắc cũng hơi hơi.”
Lâm Sơ Dao lại quay đầu nhìn, cười ngây ngô: “Chẳng phải rất đẹp trai sao, nhìn là thấy có cảm giác an toàn rồi.”
Ở phía bên kia, Chu Kế Quang dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngước lên nhìn về phía bên này.
Lâm Sơ Dao lập tức nghiêm mặt, giả vờ như không có chuyện gì mà đưa tay vuốt lại tóc.
Chu Kế Quang nheo mắt lại, hai người kia đang nói xấu gì về anh ta vậy.
Lâm Sơ Dao là con gái của dì Minh Trạc, nhỏ hơn họ vài tuổi. Vì là con gái nên vòng bạn bè cũng khác.
Lần cuối cùng Chu Kế Quang gặp cô ấy là hai ba năm trước, vào ngày khai trương câu lạc bộ của Quan Trì.
Anh ta không biết nhiều về Lâm Sơ Dao, chỉ biết cô nàng là một tiểu thư thích ăn chơi, tiêu tiền như nước.
Nhà họ Minh rất giàu, mẹ Lâm Sơ Dao là Minh Xu cũng là một người phụ nữ quyền lực, số tiền kiếm được mỗi ngày nhiều hơn rất nhiều số tiền mà cô ấy tiêu, Lâm Sơ Dao thực sự không cần làm gì cả, tiền tiêu mấy đời cũng không hết.
Chu Kế Quang và cô ấy là hai thái cực, niềm vui của Chu Kế Quang là kiếm tiền, Hoàn Vũ cũng ngày càng lớn mạnh dưới tay anh ta.
Bản thân Chu Kế Quang không có ý kiến gì với Lâm Sơ Dao, nhưng anh ta cực kỳ bất mãn với Văn Đàn. Nghĩ đến một người điềm tĩnh và tự chủ như Minh Trạc, không chớp mắt đã chi bốn mươi triệu vì cô, còn không cho anh ta hé một lời là anh ta lại thấy bực mình.
Chu Kế Quang và Minh Trạc lớn lên cùng nhau, Minh Trạc là người xuất sắc nhất trong nhóm bọn họ, đầu óc giỏi giang, gia thế cũng tốt.
Theo anh ta, Minh Trạc nên tìm một cô gái dịu dàng, tri thức, thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, chứ không phải một nữ diễn viên như Văn Đàn, người có thể phải dùng chuyện tình cảm để tạo nhiệt, miệng thì nói năng vớ vẩn mà còn dính đầy scandal.
Nghe nói Lâm Sơ Dao là bạn thân của Văn Đàn, anh ta ít nhiều cũng thấy không vừa mắt.
Điều này dẫn đến việc, Chu Kế Quang cảm thấy, hai người họ đi cùng nhau, vẻ mặt lại kỳ lạ như vậy thì chắc chắn là đang nói xấu anh ta rồi.
Chu Kế Quang và Từ Thu muốn xem quá trình quay phim nên buổi chiều đã cùng đoàn phim khởi hành.
Lâm Sơ Dao vượt núi vượt sông đến đây, hai ngày này không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại còn đang trong kỳ kinh nguyệt nên Văn Đàn không cho cô ấy đi, bảo cô ấy ở lại lều nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Sơ Dao đâu phải là người có thể ngồi yên, đợi Văn Đàn và mọi người đi, cô nàng cũng không ngủ được.
Cô nàng nằm chơi điện thoại mà Chu Kế Quang mua cho cô nàng trước khi vào sa mạc một lúc, chơi đến mức đau cả đầu, bèn trở mình ngồi dậy.
Bên ngoài trời đã hơi tối, trong đoàn phim vẫn còn vài nhân viên phụ trách hậu cần.
Lâm Sơ Dao đi loanh quanh vô định, ban đầu muốn xuống ốc đảo bên dưới xem, nhưng cô nàng vừa đi được vài bước thì hai chiếc xe việt dã đã chạy qua trước mặt.
Lúc đầu cô ấy còn tưởng là xe của đoàn phim nên không để ý lắm.
Nhưng hai giây sau, chiếc xe đã đi được một đoạn lại đột nhiên lùi lại, dừng ngay trước mặt cô ấy.
Lâm Sơ Dao có chút tò mò, còn nghiêng người về phía trước một chút, muốn nhìn rõ xem người bên trong là ai.
Ngay sau đó, cửa sổ xe hạ xuống.
Minh Trạc nghiêng đầu, gương mặt lạnh lùng tuấn tú, cứ thế nhìn cô nàng.
“Á á á!”
Lâm Sơ Dao co chân bỏ chạy.
Minh Trạc giơ tay, kéo cổ áo cô nàng lại, chỉ nói hai từ ngắn gọn: “Lên xe.”
Tại khu vực trại của đoàn địa chất.
Sau khi buổi họp kết thúc, Minh Trạc là người đầu tiên bước ra ngoài.
Hứa Linh Nguyệt đang sắp xếp tài liệu trước mặt, lại nhìn về phía góc lều đang được vén lên.
Cô ta khẽ hỏi Trần Ngôn Chu: “Cô gái kia là ai vậy? Sao lại đi về cùng mọi người?”
Trần Ngôn Chu cũng ngơ ngác: “Tôi không biết, lúc đi qua đoàn phim, thầy Minh bảo cô ấy lên xe, nhưng sau khi lên xe, cô ấy không nói một lời nào, nhìn vẻ mặt có vẻ rất sợ thầy Minh.”
Hứa Linh Nguyệt gật đầu đầy suy tư, lại nhìn ra ngoài.
Lâm Sơ Dao không phải là không dám nói lời nào, mà là não bộ của cô nàng đang hoạt động hết công suất, suy nghĩ xem nên nói gì để xoay chuyển tình thế, cứu mình khỏi nguy nan.
Ngoài lều, trời đã hoàn toàn tối, chỉ có vài chiếc đèn cắm trại tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng.
Lâm Sơ Dao đứng đó buồn chán đá cát, thấy Minh Trạc đi ra, cô nàng lập tức đứng thẳng người: “Anh họ.”
Minh Trạc đút một tay vào túi quần, giọng nói không chút gợn sóng: “Đến khi nào vậy?”
“Em… vừa mới đến hôm nay.”
“Trường cho nghỉ rồi à?”
Chỉ một câu nói nhẹ như bay của Minh Trạc mà đã khiến Lâm Sơ Dao cảm thấy toát hết cả mồ hôi lưng.
Lâm Sơ Dao không dám trả lời thẳng là mình trốn học đến, chỉ có thể dùng khổ nhục kế, oà lên khóc: “Anh họ ơi anh không biết đâu, em bị lừa ở sân bay, tất cả đồ đạc và giấy tờ tùy thân của em đều bị cướp mất rồi…”
Minh Trạc im lặng nhìn cô ấy, không biết có tin hay không.
Lâm Sơ Dao khóc nấc, vừa khóc vừa lau nước mắt như thật: “Em nói thật đấy, anh không tin có thể hỏi anh Kế Quang, nếu không có anh ấy, có khi anh đã không gặp lại được cô em họ thông minh đáng yêu, xinh đẹp động lòng người của anh nữa rồi.”
Minh Trạc: “…”
“Em mà ngoan ngoãn đi học đàng hoàng ở trường thì đã không có vấn đề gì rồi.”
Lâm Sơ Dao lập tức khóc lớn hơn, cô nàng thực sự cảm thấy tủi thân khi gặp được người thân ở nơi khỉ ho cò gáy này. Cô nàng nức nở: “Làm gì có người anh họ nào như anh, em ra nông nỗi này mà anh cũng không an ủi em một câu, anh là đồ không có trái tim, uổng công em cập nhật tình hình của Văn Đàn cho anh…”
“Thôi được rồi.” Minh Trạc bị làm ồn đến đau đầu, đưa tay day sống mũi, “Ở đây chơi hai ngày rồi về sớm đi, đừng để bố mẹ và bà lo lắng.”
Lâm Sơ Dao nghe vậy là biết anh họ sẽ không vạch trần cô ấy.
Cô nàng cảm động không thôi, ôm chầm lấy anh, sụt sịt làm nũng: “Anh họ tốt quá đi mất.”
Minh Trạc nhẹ nhàng vỗ hai cái vào vai cô, giọng nói cũng dịu lại: “Lần sau ra ngoài thì cẩn thận hơn một chút, đừng để đến cả người cũng mất luôn.”
Lâm Sơ Dao hừ một tiếng, rời khỏi vòng tay anh: “Em không ngốc đến thế đâu, lần này chỉ là… ngoài ý muốn thôi, sẽ không có lần sau đâu!”
Minh Trạc thu tay lại, không buồn nói thêm.
Cách đó không xa, Hứa Linh Nguyệt đứng trong lều, nhìn thấy cảnh này, hai tay siết chặt điện thoại.
Mặc dù cô ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng…
Hứa Linh Nguyệt cúi đầu nhìn bức ảnh trên điện thoại, mím môi.
Lúc này, giọng của Đinh Giai từ phía sau truyền đến: “Nguyệt Nguyệt, cậu đang nhìn gì vậy?”
Hứa Linh Nguyệt vội vàng tắt màn hình: “Không… không có gì đâu.”
Đinh Giai đi tới, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Minh Trạc và Lâm Sơ Dao rời đi, cô ta bĩu môi nói: “Mấy cô diễn viên vô danh đó thật là trơ trẽn, hết người này đến người khác đến tìm thầy Minh. Tớ nói thật nhé Nguyệt Nguyệt, cậu quá rụt rè và nhút nhát, nếu cậu bạo dạn hơn, có khi hai người đã có con rồi ấy chứ.”
———
