Chương 77: Tận hưởng
Chuyển ngữ: @motquadao
Suốt ba mươi năm cuộc đời, Minh Trạc không hề sống một cách rập khuôn, thậm chí đối với bố, anh còn bị coi là một đứa ngỗ nghịch.
Trong mắt người khác, anh là người điềm tĩnh, lý trí, tự chủ và giữ khuôn phép. Tuổi đời còn trẻ nhưng đã đạt được những thành tựu mà nhiều người cả đời cũng không thể với tới.
Xung quanh Minh Trạc chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng của một cô gái nào. Ngày ngày, anh hoặc là cắm rễ trong viện nghiên cứu địa chất, hoặc là đi khảo sát ngoài thực địa.
Trong mắt anh dường như chỉ có những con số phức tạp và các loại máy móc tinh vi, ngoài ra không có chỗ cho bất cứ thứ gì khác. Bởi vậy mà anh luôn toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách, hoàn toàn không mang theo chút dục vọng trần thế nào.
Chuyện tình yêu nam nữ không nằm trong kế hoạch của anh. Và anh cũng chưa từng rơi vào tình cảnh như bây giờ. Một luồng khí nóng bức bối nghẹn lại trong cơ thể, không thể giải tỏa.
Thế nhưng Văn Đàn lại nhìn anh đầy mong đợi, đôi mắt long lanh ướt át như đang âm thầm mời gọi.
Cổ họng Minh Trạc khô khốc, có một khoảnh khắc anh gần như đã đồng ý với yêu cầu của cô.
Hai giây sau, anh đưa tay che mắt cô lại. Giọng anh khàn khàn, vẫn là mấy từ đó: “Không được.”
Văn Đàn ngượng ngùng “À” một tiếng: “Suýt nữa thì em quên, thầy Minh là chính nhân quân tử, không làm mấy chuyện trao đổi như này.”
Anh nhẫn nại bảo: “Văn Đàn, đừng kích anh.”
“…”
Văn Đàn bỗng nhớ lại cái lần anh bất ngờ xuất hiện bên suối nước nóng.
Cô từ từ kéo tay anh xuống: “Em biết rồi, thầy Minh cao quý thanh liêm, giữ gìn phẩm hạnh, danh thơm lưu truyền muôn đời.”
Minh Trạc nhìn cô, dường như bị cô làm cho hết cách, giọng anh có chút bất lực: “Nhất định phải sờ sao?”
Văn Đàn thấy tia hy vọng lại lóe lên, cô đưa ngón tay ra: “Một phút… à không, một chút, một chút thôi cũng được.”
Minh Trạc quay mặt sang một bên, dùng một tay kéo khóa áo khoác xuống.
Bên trong anh còn mặc một chiếc áo thun ngắn tay.
Một tay Minh Trạc vén vạt áo lên, tay còn lại cầm tay Văn Đàn đặt lên người mình.
Khoảnh khắc đầu ngón tay Văn Đàn chạm vào làn da anh, cảm giác nóng bỏng khiến cô lập tức rụt tay lại.
Minh Trạc giữ chặt cổ tay cô lại, tránh để tay cô chạm lung tung. Yết hầu anh không ngừng lên xuống, giọng nói trầm khàn đến nghẹt thở: “Không sờ nữa à?”
“Có… có sờ.”
Mặc dù Văn Đàn hơi lắp bắp, nhưng cô vẫn dũng cảm áp lòng bàn tay lên bụng anh, vành tai đỏ ửng.
Cảm giác vẫn giống như khi sờ qua lớp áo, rất rắn chắc.
Từng múi, từng múi rõ nét dưới đầu ngón tay.
Đây là điều táo bạo nhất mà Văn Đàn từng làm, ngoại trừ việc ngâm mình trong suối nước nóng giữa sa mạc hoang vắng.
Người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới trước, và người dũng cảm hơn nữa sẽ tận hưởng… cơ bụng của bạn trai trước.
Văn Đàn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để bản thân không trông như một đứa chưa trải qua sự đời, chỉ là hơi thở của cô dường như cũng nóng lên theo nhiệt độ cơ thể anh.
Cô ổn định lại tinh thần, đè nén trái tim đang đập loạn xạ, vừa định di chuyển tay thì đã bị anh kéo ra.
Văn Đàn ngây người “hả?” một tiếng, rõ ràng vẫn chưa thấy đã.
Giọng Minh Trạc càng thêm căng, cực kỳ nghiêm túc: “Em nói là chỉ một chút thôi.”
Lúc Văn Đàn rụt tay về, ánh mắt cô vô tình liếc xuống dưới.
Dù đang bị bao trùm bởi bóng tối, cô vẫn có thể nhìn thấy ở vị trí dưới eo vài tấc nơi cô vừa chạm vào đã sóng cuộn biển gầm.
Đầu óc Văn Đàn trống rỗng, cả người vừa nóng vừa tê dại, hơi thở cũng trở nên run rẩy.
Thảo nào lúc nãy Minh Trạc không cho cô sờ.
Văn Đàn nắm chặt vạt áo, giả vờ thoải mái: “Vậy em…”
Trước khi cô kịp nói ra, Minh Trạc đã kéo khóa áo của cô lên tận cổ, che kín nửa dưới khuôn mặt.
Hơi thở anh nặng nề, sự nhẫn nhịn đã đạt đến cực điểm: “Để sau nhé.”
Đôi mắt Văn Đàn ướt át long lanh, khẽ “vâng” một tiếng.
Trên đường trở về, bước chân của Văn Đàn cứ như lơ lửng.
Cô co bàn tay phải lại, trân trọng đặt trước ngực, dường như vẫn còn đang hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi.
Vừa vào lều, Văn Văn nhìn cô, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Chị Văn Đàn, chị bị gãy tay ạ?”
Văn Đàn: “…”
Cô ho một tiếng, hạ tay xuống: “Không.”
Văn Văn nói: “À, vậy chị ăn nho đi, em vừa rửa xong.”
Văn Đàn nhìn đĩa nho tươi ngon bên cạnh, thắc mắc: “Hôm nay đoàn phim có tiếp tế à?”
“Không ạ, là thầy Minh mang đến lúc chị đi tắm đó.”
Văn Đàn cho một quả nho vào miệng, ngọt lịm và mọng nước.
Khi khóe môi cô cong lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt đầy tò mò của Văn Văn.
Văn Văn tiến lại gần hơn một chút: “Chị Văn Đàn này…”
Văn Đàn liền nhét hai quả nho vào miệng cô bé, dịu dàng nói: “Hôm qua em đã thèm chảy nước miếng rồi còn gì, ăn nhiều vào nhé.”
Nửa đêm, Văn Đàn không hề buồn ngủ.
Cô mở điện thoại ra nhìn vào cái ảnh đại diện bình lặng của mình rồi bấm vào đổi.
Văn Đàn chọn cả buổi trong thư viện ảnh, cuối cùng chọn một bức tự sướng chụp ở chân núi tuyết Namcha Barwa.
Đó là lúc Minh Trạc đi lấy huy hiệu lưu niệm cho cô.
Văn Đàn vừa đổi xong, tin nhắn của Lâm Sơ Dao đã gửi tới.
Lâm Sơ Dao:【Cậu quay ở sa mạc thế nào rồi, đã quen chưa?】
Văn Đàn:【Đã quen rùi, ok lắm.】
Văn Đàn:【Phong cảnh ở đây đẹp lắm đó.】
Lâm Sơ Dao:【Đừng lừa tớ, tớ học ít thật nhưng cũng biết sa mạc khắc nghiệt lắm mà?】
Văn Đàn gửi tất cả những bức ảnh đã chụp mấy ngày qua cho cô ấy.
Văn Đàn:【Đúng là khô thật, nhưng làm tốt các biện pháp bảo vệ là được.】
Lâm Sơ Dao:【Cũng ổn nhỉ. Khi nào cậu về thế, tớ chán chết rồi đây này.】
Văn Đàn:【Chắc còn phải một hai tháng nữa.】
Văn Đàn:【Lúc tớ về chắc cậu cũng vừa nghỉ đông, khi đó chúng mình có thể đi chơi.】
Lâm Sơ Dao:【OK!!!】
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Sơ Dao lướt xem những bức ảnh Văn Đàn gửi, càng xem càng thấy đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, cô nàng gần như đã đi khắp thế giới, chỉ duy nhất chưa từng đến sa mạc.
Lâm Sơ Dao xưa nay là người thuộc trường phái hành động, nói làm là làm, nói đi là đi, ngay lập tức đặt vé máy bay, chuẩn bị lên đường.
Chưa đầy hai ngày sau, Lâm Sơ Dao đã hạ cánh xuống vùng đất Tây Bắc.
Vừa đẩy vali ra khỏi sân bay, cô ấy đã bị vài người vây quanh.
“Người đẹp, thuê xe không? Nhà tôi xe nào cũng có.”
“Người đẹp, tham gia tour du lịch không, bên tôi tour nhóm bốn người, cam kết không phát sinh chi phí.”
“Người đẹp muốn đi đâu thế? Chúng tôi có thể giúp chị lên lịch trình.”
Lâm Sơ Dao từ chối từng người, đẩy vali đi ra ngoài.
Đến gần nhà vệ sinh, bụng cô hơi khó chịu.
Một bác gái ngồi gần đó thấy vậy, tiến lại gần: “Cô bé, có phải cháu muốn đi vệ sinh không? Cháu đi đi, bác giúp cháu trông hành lý cho.”
Người ấy trông hiền lành, Lâm Sơ Dao thấy bà cũng đang xách đồ, có vẻ vừa xuống máy bay, lại thêm việc bụng thực sự khó chịu quá, cô khom lưng nói: “Vậy làm phiền bác rồi, cháu ra nhanh thôi ạ.”
“Cứ đi đi, bác đợi.”
Lâm Sơ Dao đeo túi xách lên, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Chuyến đi này của cô ấy quá tùy hứng, hoàn toàn quên khuấy hôm nay là ngày đầu của kỳ kinh nguyệt.
Khi Lâm Sơ Dao đi ra, bác gái ấy vẫn đang ngồi đó, kéo vali của cô, gương mặt đầy hiền từ: “Cô bé, thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”
———
