Chương 76: Cơ bụng
Chuyển ngữ: @motquadao
Trong khu trại của đội địa chất, mọi người ngồi quanh một bàn đầy ắp đồ ăn, bụng đều đói cồn cào nhưng mấy lần định cầm đũa lên rồi lại đặt xuống.
Trần Ngôn Chu vén lều bước vào: “Sao mọi người chưa ăn thế?”
Hứa Linh Nguyệt đang ngồi bên trong, đứng dậy đáp: “Thầy Minh vẫn chưa về ạ.”
“Thầy Minh bảo cứ ăn đi, không cần đợi anh ấy đâu.” Trần Ngôn Chu nói, rồi quay sang một thành viên trong đoàn: “Anh Năm, anh không nói với mọi người à?”
Người được gọi là anh Năm cười hiền, có chút ngượng ngùng, lí nhí đáp:: “Có nói…”
Đinh Giai thấy vậy vội vàng cắt lời: “Thôi cứ đợi thầy Minh ăn chung đi, anh ấy là người vất vả nhất mà.”
Nghe cô ta nói thế, những người khác cũng không tiện nói gì thêm.
Trần Ngôn Chu lại ngồi xuống: “Thật sự đừng đợi nữa, thầy Minh nói với em rồi, anh ấy không chắc sẽ về ăn mọi người cứ ăn đi.”
Nói rồi, cậu ta cầm đũa lên, bắt đầu điểm danh: “Anh Năm, anh Lỗi, đừng ngồi nữa, ăn thôi.”
Hứa Linh Nguyệt mím môi: “Vậy mọi người ăn trước đi, nếu lát nữa thầy Minh về, em sẽ nấu sau cho anh ấy.”
Những người khác nghe cô ta nói xong câu này, nhao nhao như trút được một gánh nặng, bắt đầu dùng bữa.
Trần Ngôn Chu vừa ăn được vài miếng cơm, Hứa Linh Nguyệt đã ngồi bên cạnh: “Thầy Minh có nói với anh là anh ấy đi đâu không?”
Cô ta ngừng một lát rồi hỏi thêm: “Có phải đến đoàn phim kia không?”
Trần Ngôn Chu vô tư đáp: “Anh ấy không nói, nhưng chắc là vậy. Trời tối thế này rồi, anh ấy không thể nào quay lại hiện trường khảo sát được.”
Sau khi ăn xong, Hứa Linh Nguyệt dọn dẹp bát đũa: “Hôm nay ai cũng vất vả rồi. Mọi người cứ đi nghỉ đi, phần còn lại cứ để em và Giai Giai lo.”
Các thành viên khác trong đoàn địa chất đã phải ăn cát sa mạc cả ngày nay, hơn nữa ở lại trại nấu cơm cũng là một phần công việc nên họ không khách sáo từ chối mà rời đi.
Đợi mọi người đi hết, Đinh Giai vừa cho rác vào túi, vừa lẩm bẩm: “Thật là… cậu mất cả ngày trời làm một bàn đồ ăn, vậy mà thầy Minh lại không đụng đến một miếng nào.”
Nói xong, cô ta có chút bực mình: “Tớ thấy hồn vía anh ấy bị cô diễn viên kia hút hết mất rồi.”
Hứa Linh Nguyệt ngăn cô ta lại: “Giai Giai, đừng nói vậy.”
Đinh Giai quay đầu lại: “Cậu không thấy uất ức à, cô diễn viên kia có gì hơn cậu đâu, chẳng qua là có hào quang ngôi sao thôi. Hơn nữa, tớ vừa nghe họ kể chuyện, hôm qua Trần Ngôn Chu xin chụp ảnh cùng, cô ta vui vẻ đồng ý ngay.”
“Với chúng ta thì chảnh chọe, nhưng lại tỏ ra xởi lởi với đàn ông. Đấy không phải là đong đưa với trai thì là gì? Tớ thực sự không hiểu tại sao thầy Minh lại ưu ái cô ta đến vậy.”
Hứa Linh Nguyệt im lặng hai giây: “Tớ ra ngoài một lát.”
Cô ta đi vào lều của Trần Ngôn Chu và Minh Trạc, hỏi một câu lấy lệ: “Thầy Minh vẫn chưa về sao?”
Trần Ngôn Chu cắn một miếng táo, ngẩng đầu lên đáp: “Chưa, cô tìm anh ấy có việc gì không?”
Hứa Linh Nguyệt cười: “Em sợ anh ấy về thấy đói thôi.”
“À, không sao đâu.” Trần Ngôn Chu nói: “Nếu anh ấy đói thì ăn mì gói là được, ở đây còn có lương khô mà.”
Hứa Linh Nguyệt từ từ ngồi xuống đối diện cậu ta: “Thầy Minh đi tìm Văn Đàn rồi nhỉ.”
Trần Ngôn Chu cũng không nghĩ nhiều: “Chắc vậy, hình như trong đoàn phim, anh ấy chỉ quen mỗi Văn Đàn.”
“Vậy có phải… họ đang hẹn hò không?”
Trần Ngôn Chu nghe vậy, hai mắt trợn tròn: “Làm sao có thể chứ, quan hệ của thầy Minh với Văn Đàn cũng bình thường thôi. Với lại, hôm qua xe tiếp tế của chúng ta đến, tôi qua tìm Văn Đàn, thầy Minh tiện thể bảo tôi mang cho cô ấy một giỏ hoa quả nhưng cô ấy còn không nhận cơ mà.”
Hứa Linh Nguyệt không nói gì.
Trần Ngôn Chu cũng biết giáo sư Triệu trước đây từng muốn mai mối Minh Trạc và Hứa Linh Nguyệt, cậu ta nuốt miếng táo: “Cô cứ yên tâm, thầy Minh nhiều lắm cũng chỉ là huấn luyện viên leo núi của Văn Đàn thôi, họ không thể ở bên nhau được đâu.”
“Hơn nữa, bạn trai cũ của Văn Đàn cũng là một ngôi sao lớn, nếu cô ấy yêu nữa, chắc chắn cũng sẽ tìm người trong giới thôi, làm sao có tiếng nói chung với chúng ta được chứ.”
Hứa Linh Nguyệt thăm dò hỏi: “Hình như anh rất hiểu cô ấy.”
Trần Ngôn Chu gật đầu: “Cũng tạm, bạn gái tôi là fan của cô ấy, trước đây có nghe nói qua một vài chuyện.”
“Vậy cô ấy… vì sao lại chia tay với bạn trai cũ thế?”
Nhân viên phụ trách cho ngựa ăn của đoàn phim sau khi trò chuyện một lúc với người hướng dẫn cưỡi ngựa, thấy mấy con ngựa đã ăn gần xong thì dắt chúng về.
Tiếng trò chuyện của hai người họ càng lúc càng xa dần rồi biến mất trong màn đêm.
Văn Đàn bị đè vào thân cây, đầu ngẩng lên, môi lưỡi là một hơi thở không thuộc về mình.
Cô bám vào vai Minh Trạc, siết chặt áo anh.
Xung quanh không còn ai, Minh Trạc ngậm lấy môi cô, có vẻ như nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
Không biết là do xung quanh quá tĩnh lặng hay nụ hôn của họ thực sự quá cuồng nhiệt, Văn Đàn thậm chí còn nghe thấy tiếng nước quyện vào nhau.
Trong cơn mơ màng, cô vô thức rên khẽ một tiếng.
Minh Trạc hơi khựng lại, rồi từ từ lùi ra.
Văn Đàn bị hôn đến ngẩn người, ngước mắt nhìn anh, đuôi mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt sinh lý.
Minh Trạc đưa tay lau khô. Giọng anh trầm khàn, từ tốn: “Cũng muộn rồi, em nên về thôi.”
Văn Đàn muốn ở lại với anh thêm một lúc, cổ họng cô có chút khô ngứa: “Bọn em… chiều mai mới quay, quay cảnh đêm, hôm nay có thể ngủ muộn một chút.”
Đôi mắt Minh Trạc như ẩn một lớp sương mờ, im lặng nhìn cô.
Tư thế này của Văn Đàn có chút không thoải mái, vừa định nhúc nhích, cô lại nhớ đến lời anh nói đêm qua nên không dám động đậy.
Cô khẽ hỏi: “Vậy có phải… anh cũng phải về rồi không?”
“Về cũng không ngủ được.”
“Anh vẫn chưa chưa làm xong việc hả?”
Lồng ngực Minh Trạc rung lên hai nhịp, hình như anh đang cười.
Anh kéo Văn Đàn trở lại vòng tay, thong thả nói: “Còn bận nhớ bạn gái nữa.”
Văn Đàn sững sờ hai giây, rồi vòng tay ôm lấy eo anh, khóe môi cong lên: “Đây là câu thả thính mà thầy Minh đã chuẩn bị à.”
“Gần như vậy.”
Văn Đàn học theo những gì anh đã nói trước đó, nghiêm túc bảo: “Em không muốn chỉ nói suông thôi đâu.”
“Hả?”
Văn Đàn ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh, háo hức: “Em có thể sờ cơ bụng không?”
Minh Trạc: “…”
Từ ngày mai Văn Đàn bắt đầu quay cảnh đêm, ít nhất là cả tuần.
Như vậy, lịch trình của họ sẽ hoàn toàn lệch nhau.
Khi cô bắt đầu đi quay thì cũng là lúc anh kết thúc công việc, quay trở về trại.
Khi cô hoàn thành cảnh quay, trở về đoàn phim thì anh lại bắt đầu làm việc.
Mặc dù khoảng cách không xa, nhưng một cách kỳ lạ lại tạo ra sự chênh lệch múi giờ như thể yêu xa vậy.
Văn Đàn sẽ không được gặp anh trong vài ngày nên muốn lưu lại chút kỷ niệm.
Giọng Minh Trạc hơi căng, dứt khoát từ chối : “Không được.”
Cô quả thực chưa hình dung được tình huống bây giờ như nào mà còn đưa ra yêu cầu như vậy.
Càng bị từ chối, Văn Đàn lại càng hăng, tiếp tục thuyết phục: “Bạn gái của anh ngày mai sẽ đi sâu hơn vào sa mạc để quay phim, có thể phải quay cả chục ngày nửa tháng, đến mặt anh cũng không gặp được, anh không chịu đáp ứng chút yêu cầu nhỏ nhoi này của em sao?”
Cô dừng lại hai giây, thử mặc cả: “Cùng lắm thì… em cũng cho anh sờ nhé.”
———
