Chương 51: Nghi ngờ

Chuyển ngữ: @motquadao
Cánh cửa khép lại phát ra tiếng động nhỏ nhẹ.
Trực giác của Khương Cẩm Niên cho rằng có người đang nghe lén cuộc nói chuyện của cô và La Hạm.
Cô vòng qua cửa phụ, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng của Phó Thừa Lâm.
Cô gọi lớn: “Phó Thừa Lâm? Anh Phó!”
Bước chân anh chậm rãi, nhưng không hề dừng lại. Anh thậm chí không có dấu hiệu dừng lại. Đêm nay mưa phùn bay bay, lúc nãy anh đứng trên ban công một lúc nên tóc hơi ướt nhưng bộ vest thì không dính nước, vẫn thẳng tắp và lịch lãm.
Khương Cẩm Niên bất đắc dĩ, mang giày cao gót nhọn như trải qua muôn vàn khó khăn mà chạy về phía anh.
Cô lấy chiếc khăn tay mang theo bên mình ra. Thời nay ít người còn dùng khăn tay, Khương Cẩm Niên là một trong những người hiếm hoi. Cô nắm chặt chiếc khăn, lau những giọt nước mưa dính trên người anh… Cô dùng sức nắm khiến móng tay in hằn lên lòng bàn tay.
Phó Thừa Lâm nắm lấy cổ tay cô từ phía dưới.
Khương Cẩm Niên nói: “Anh lại giận rồi à?”
Chữ “lại” đó mang hàm ý rất sâu xa nhưng giọng điệu lại vô cùng tùy tiện.
Phó Thừa Lâm cười khẽ, giọng cười cực kỳ mệt mỏi: “Tạm thời không có thời gian để giận em.”
Câu trả lời của anh khiến Khương Cẩm Niên nhớ lại cuộc trò chuyện vài phút trước. Cô lờ mờ nhận ra cách nói dứt khoát, quyết đoán ấy có thể không được đàn ông thích. Phó Thừa Lâm chắc chắn thích nghe cô nói: “Chồng ơi, em muốn sinh con cho anh, mình sinh thật nhiều con được không?”
Nhưng làm sao có thể cân bằng được giữa sự nghiệp và gia đình đây?
Khương Cẩm Niên cho rằng bây giờ nói đến chuyện này còn quá sớm.
Cô vẫn luôn tin rằng đầu tư cho bản thân mới là một là khoản đầu tư siêu lợi nhuận nhất.
Chuyện này không hề sai. Khương Cẩm Niên kìm nén tâm trạng nôn nóng của mình, cẩn thận dò hỏi Phó Thừa Lâm: “Anh nghe thấy em và La Hạm…”
Phó Thừa Lâm nhìn cô một lúc, rồi nhượng bộ đáp: “Em để bụng hả? Anh có thể quên hết những gì đã nghe. Bình thường anh cũng không nghe lén người khác nói chuyện.” Nói tới đây, anh nhìn sang chỗ khác, thần thái bình thản như mặt hồ sâu thẳm không gợn sóng.
Khương Cẩm Niên trào phúng: “Tại sao lại phải quên? Anh không đồng ý với quan điểm của em, anh nghe lén em nói chuyện với người khác, nhưng người có lỗi lại là em ư?”
Phó Thừa Lâm bước sang một bên, dáng người anh tuấn, lại đứng ở khoảng cách xa nên càng tạo ra một khoảng cách rõ rệt.
Khương Cẩm Niên lười chạy theo anh, cười nói: “Nếu anh nghĩ phụ nữ phải sinh con, phải là người giúp đàn ông nối dõi tông đường thì em cũng không còn gì để nói nữa. Đàn ông không giới hạn trong công việc, xã hội này đứng về phía các anh. Vừa hay chính sách hiện tại đã mở cửa cho sinh con thứ hai rồi đó, chúc anh con cái đầy đàn.”
“Em có thể đừng tranh cãi nữa được không?” Phó Thừa Lâm nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào một căn phòng gần đó.
Cửa sổ hé mở, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.
Ngoài trời mưa rơi lất phất. Cô ngồi nghiêng trên mép bàn, tà váy rũ xuống, dáng vẻ quyến rũ mị hoặc.
Cô thật sự không còn như trước nữa. Đôi khi Phó Thừa Lâm cảm thấy cô vẫn là cô gái ngây thơ ngày nào, nhưng có lúc lại cho rằng cô rất tự tin vào nhan sắc và biết tận dụng lợi thế để nắm bắt tâm lý đàn ông. Anh tỉnh táo đánh giá Khương Cẩm Niên, ngón tay lướt trên gương mặt cô, như một tín đồ nghiên cứu bức tượng tôn kính.
Khương Cẩm Niên gắt gỏng gạt tay anh ra.
Anh nói: “Nếu em đã nghiêm túc như vậy thì chúng ta thẳng thắn với nhau về chuyện này nhé. Em nói em không chấp nhận việc có con ngoài kế hoạch, theo cách hiểu của anh thì ý em là, nếu em lỡ may mang thai mà không thích thì sẽ bỏ con đúng không? Vậy anh cũng sẽ nói thật nhé. Lòng tự tôn của của em cao một cách quá đáng, địa vị chưa tới nhưng đã nghĩ tới việc mình phải hy sinh thế nào. Đúng là tư tưởng lớn thật.”
Nước mắt trào lên khóe mắt, Khương Cẩm Niên thẫn thờ nhìn anh.
Cô muốn khóc nhưng không dám, vẻ mặt ấy vừa tội nghiệp vừa chật vật. Thật kỳ lạ, vì sao mỗi lần đối mặt với anh, bao nhiêu kinh nghiệm và trải nghiệm mấy năm qua đều trở nên vô nghĩa? Anh chỉ cần vài câu là đã có thể làm cảm xúc cô xáo động, khiến cô vui, cô buồn, rồi mơ hồ, thậm chí là suy sụp.
Cô cố chấp nghiến răng, không chịu thua, giận dỗi nói lời cay đắng: “Đúng rồi đó, ý em chính là vậy. Em chỉ ngủ với anh nhưng không có ý định muốn giúp anh nuôi con, chuyện đó sẽ phá hủy sự nghiệp của em.”
Cô túm lấy cà vạt anh, quấn quanh ngón tay: “Em khuyên anh đừng nghĩ mình quan trọng quá. Từ khi tụi mình gặp lại đến giờ, người chủ động luôn luôn là anh…”
Phó Thừa Lâm thu lại nụ cười, gật đầu đồng ý: “Thế nên em đừng từ chối.”
Khương Cẩm Niên cúi đầu, im lặng rơi nước mắt. Cô giữ tốc độ nói đều đều: “Anh vẫn khốn kiếp như năm xưa.”
Phó Thừa Lâm tiếp lời cô: “Anh vốn không phải người tốt.”
Anh rút mấy tờ giấy, yên lặng lau nước mắt cho cô. Cục diện này khiến anh cảm thấy vô cùng đau đầu. Khương Cẩm Niên vẫn tránh né anh, lạnh mặt nhìn anh đứng đó.
Đúng lúc này, Đàm Thiên Khải gõ cửa phòng rồi đẩy cửa bước vào: “Trợ lý Khương, có nhân viên trong công ty đang tìm cô, La Hạm nói cô ở đây…”
Đàm Thiên Khải là giám đốc quỹ nổi bật của công ty.
Có vẻ cũng là một trong số những vận đào hoa của La Hạm.
Sự xuất hiện của anh ta khá vô duyên.
Phó Thừa Lâm hơi suy tư, nhớ lại giọng nói của Đàm Thiên Khải. Anh nhớ trước đây Đàm Thiên Khải từng hỏi chuyện tình cảm của Khương Cẩm Niên có suôn sẻ hay không. Giờ thì hay rồi, cảnh tượng không suôn sẻ ấy đã bị Đàm Thiên Khải chứng kiến tận mắt.
Đàm Thiên Khải lại gọi một tiếng: “Trợ lý Khương?”
Khương Cẩm Niên đáp: “Tôi đến ngay.”
Cô đẩy Phó Thừa Lâm ra nhưng không cách nào đẩy anh đi được. Anh đứng yên không nhúc nhích, cố ý chắn đường cô.
Đàm Thiên Khải không biết mối quan hệ giữa Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm. Anh ta tưởng cô đang bị người đàn ông quấy rối. Mà anh ta là đồng nghiệp của Khương Cẩm Niên, dù là vì La Hạm, về tình hay về lý thì cũng nên giúp Khương Cẩm Niên một tay.
Đàm Thiên Khải nói: “Anh Phó, mong anh… cùng ra ngoài với chúng tôi.”
Phó Thừa Lâm bắt đầu quan sát anh ta. Đàm Thiên Khải đeo kính gọng, dáng vẻ điển trai và lịch lãm, trông có vẻ giống hình mẫu “công tử bột” trong tiểu thuyết. Anh ta rất phù hợp làm công việc văn phòng, tạo cho người ta cảm giác đây là một người chăm chỉ, tận tâm và hết mình vì công việc.
Sự can thiệp của Đàm Thiên Khải có chút tác dụng.
Phó Thừa Lâm muốn giữ thể diện cho Khương Cẩm Niên, giải thích: “Chào anh, tôi là Phó Thừa Lâm, bạn trai của Khương Cẩm Niên.” Anh bắt tay với Đàm Thiên Khải, cười nói: “Xin hỏi anh là?”
Đàm Thiên Khải giới thiệu ngắn gọn.
Anh ta dẫn Khương Cẩm Niên ra ngoài, đi về phía nơi đồng nghiệp đang tập trung. Khương Cẩm Niên không ngoảnh đầu nhìn Phó Thừa Lâm lần nào, cũng không nói gì liên quan đến Phó Thừa Lâm… Cuối cùng Đàm Thiên Khải mới nhận ra, Phó Thừa Lâm và Khương Cẩm Niên đang bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Ngay cả La Hạm cũng nhận thấy sự bất thường của Khương Cẩm Niên.
Chị hỏi: “Phó tổng đâu?”
Khương Cẩm Niên trả lời: “Anh ấy có việc.”
La Hạm thở dài: “Không qua chào em một câu à?”
“Chào rồi ạ,” Khương Cẩm Niên nói dối, “Em bảo anh ấy đi nghe điện thoại.”
Một lời nói dối vụng về.
Khương Cẩm Niên không tập trung, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ánh lên tia nước. Cô chắc chắn vừa khóc, không rõ là vì sao. Nhưng thật ra nếu suy nghĩ kỹ một chút cũng đoán ra. Khi Khương Cẩm Niên đuổi theo Phó Thừa Lâm, La Hạm đứng ở phía bên kia hành lang, chứng kiến cuộc cãi vã của hai vợ chồng trẻ.
La Hạm thầm nghĩ: “Sở hữu được báu vật vô giá thì dễ nhưng khó mà tìm được một người đàn ông chân thành.”
Cả đêm nay, bất kỳ ai đến gần Khương Cẩm Niên, cô đều ngước nhìn họ thật kỹ.
Không phải anh.
Vẫn không phải anh.
Có nhiều người đàn ông tới làm quen.
Còn anh thì đã rời đi từ trước.
Phó Thừa Lâm đang ngồi trên xe uống thuốc. Anh mở nắp bình giữ nhiệt, gối cổ lên ghế, dựa lưng về phía sau. Người bạn thân nhất cũng chính là bạn học cùng lớp Lương Tung ngồi ngay cạnh anh. Lương Tung cau mày khuyên nhủ: “Việc lên sàn thất bại không nghiêm trọng lắm đâu. Tôi biết một ông sếp đã thử bốn lần, thất bại cả bốn. Chỉ cần nhờ vả cánh truyền thông không thổi bùng sự việc thì người dân bình thường chẳng ai biết khách sạn Sơn Vân gặp chuyện gì ở Hồng Kông đâu.”
“Không liên quan đến chuyện lên sàn,” Phó Thừa Lâm đặt bình giữa nhiệt xuống, thản nhiên nói, “Các mảng khác của khách sạn vẫn hoạt động bình thường. Giữ được rừng xanh thì không lo thiếu củi.”
Dù anh không rõ ai là người đang đứng sau giật dây.
Cái xấu xa ngu ngốc khiến người ta càng thêm phẫn nộ trong cơn bực bội.
Còn cái xấu xa thông minh lại khiến người ta trong lúc ngẫm nghĩ phát hiện ra điều ghê tởm.
Lương Tung không biết gì về chuyện nội bộ. Anh ấy chống tay trên đầu gối, cúi người nói đầy chân thành: “Chuyến công tác Bắc Kinh lần này của tôi chỉ kéo dài ba ngày. Tôi tranh thủ gặp cậu là vì muốn nói với cậu một câu: Thư giãn đi, đừng ép mình quá. Cậu chỉ còn cách một bước nữa là thành bậc thầy đầu tư.”
Thường ngày, lúc nói chuyện với Phó Thừa Lâm, Phó Thừa Lâm còn hay trêu đùa, tìm niềm vui trong câu chuyện. Nhưng hôm nay Phó Thừa Lâm rõ ràng chán nản, giọng điệu và biểu cảm của anh khiến người ta cảm giác như anh đã già hơn ba bốn chục tuổi.
Phó Thừa Lâm còn nói: “Tháng Một năm nay, cổ phiếu tụt đáy. Khủng hoảng tài chính năm 2008, tôi trắng tay…”
Thực ra anh muốn nói, anh không phải bậc thầy đầu tư mà chỉ là người bình thường vật lộn trên thị trường, đam mê quản trị rủi ro. Thời thế luôn biến động không ngừng, các nhà cái thay phiên nhau xuất hiện; anh dùng những cảm giác hưng phấn từ thắng lợi và thất bại để tự thôi miên bản thân, tìm thấy niềm vui từ đó.
Nhưng Lương Tung lại bắt sai trọng điểm: “Cậu bắt đầu chơi chứng khoán từ năm 2008 cơ á?”
Lương Tung tự xoa đầu gối mình, tự nói: “Cậu có nói với gia đình về việc trắng tay không?”
“Không,” Phó Thừa Lâm đáp, “Nửa năm liền không xin tiền sinh hoạt.”
Lương Tung thở dài: “Thế mà cậu còn còn đưa hết tiền thưởng thi đấu cho Khương Cẩm Niên.”
Phó Thừa Lâm ngẫm nghĩ: “Tôi thích ra vẻ bảnh bao trước mặt cô ấy.”
Lương Tung nói: “Vậy là có ý với cô ấy rồi còn gì.”
Phó Thừa Lâm phủ nhận: “Không phải.”
“Vậy giờ cậu theo đuổi được cô ấy rồi, là muốn qua đường thôi à?”
“Không hề.”
“Tôi không hiểu nổi cậu.”
“Tôi cũng không hiểu mình.”
Lương Tung bỏ cuộc, ngừng tranh luận hỏi: “Sao hôm nay lại uống thuốc, Khương Cẩm Niên làm cậu bực à?”
Phó Thừa Lâm tránh né vấn đề này, không nói nửa lời. Lương Tung chân thành bày tỏ: “Là đàn ông đã có gia đình, tôi nói thật… Vẫn có những cặp đôi không hề cãi nhau lấy nửa lời, nhưng tỉ lệ cực kỳ, cực kỳ hiếm. Đàn ông và phụ nữ không cùng một khuôn mẫu, cách suy nghĩ khác nhau, cấu trúc não cũng khác nhau… Thế nên quan trọng nhất là gì? Đó là hợp tính hợp nết”
Phó Thừa Lâm đáp: “Tính cô ấy hơi tệ một chút. Tất nhiên, tính tôi còn tệ hơn, cô ấy hợp với tôi.”
Anh vừa nói, vừa lấy ra một hộp nhẫn.
“Định cầu hôn hả?” Lương Tung hỏi.
“Hộp nhẫn gia truyền nhà tôi,” Phó Thừa Lâm giới thiệu, “Có thể cô ấy đã thấy rồi.”
