[Tai tiếng] Chương 70

Chương 70: Người trong lòng

Chuyển ngữ: @motquadao


Khi ngâm mình vào suối nước nóng, cuối cùng Văn Đàn cũng cảm thấy mình như được sống lại. Máu trong người như bắt đầu lưu thông trở lại, kinh mạch cũng dần dần giãn ra.

Hai phút sau, Văn Đàn lại tiếp tục lên tiếng: “Thầy Minh, ban nãy em chỉ đùa với anh thôi. Tại em căng thẳng quá nên muốn nói gì đó để giảm bớt sự lúng túng. Em biết anh là chính nhân quân tử.”

Giọng Minh Trạc khàn hẳn đi: “Sao em biết?”

“Quân tử luận việc không luận tâm.”

Minh Trạc bật cười không thành tiếng. Anh không đáp lại.

Văn Đàn lại nói: “Thầy Minh, hôm nay em thật sự nghĩ mình sẽ chết ở đây rồi.”

“Không đâu.”

“Vì tai họa thường sống lâu ạ?”

“Ai nói em là tai họa?”

Văn Đàn trả lời: “Nhiều người lắm, cả Chu tổng nữa, anh ta nghĩ em chính là một khối u ác tính.”

Minh Trạc đáp: “Đừng để ý đến cậu ta.”

Thỉnh thoảng Văn Đàn lại lấy tay vỗ nhẹ lên mặt nước, giọng cô nhẹ nhàng: “Thật ra lúc bị ngựa đưa đến đây, em đã rất sợ. Em sợ không ai tìm ra mình, cũng sợ sẽ chết đói ở đây. Nhưng mà… ”

Cô đổi giọng: “Chỉ cần nghĩ đến người trong lòng em là một vị anh hùng cái thế, nhất định anh ấy sẽ lái xe địa hình đến cứu em là em chẳng còn gì để sợ nữa.”

Minh Trạc: “…”

Văn Đàn không biết là do mình vừa thoát chết nên phấn chấn quá mức, hay là bị Văn Văn lây nhiễm mà đến cả câu đó cũng dám nói ra miệng.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới gọi: “Thầy Minh.”

“Ừ.”

Giọng nói đó vang ngay bên tai cô.

Da đầu Văn Đàn tê rần rần, cô lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn.

Minh Trạc đang tựa lưng vào bờ suối nước nóng, anh vẫn quay lưng về phía cô.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô, anh từ từ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh đã nói rồi, anh không phải là chính nhân quân tử.”

Hai vai Văn Đàn theo phản xạ trùng xuống, may mà cô vẫn còn mặc một lớp cuối cùng.

Hai tai cô cũng đỏ bừng, lông mi run nhẹ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh… đi đứng chẳng có tiếng động gì cả.”

Khóe môi Minh Trạc hơi cong lên, anh quay đầu nhìn về sa mạc phía trước: “Đỡ hơn chút rồi phải không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

“Vậy ngâm thêm lát nữa.”

Văn Đàn từ từ dựa lưng vào thành suối nước nóng.

Cô không nói thêm gì nữa, xung quanh lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng gió cũng nghe rõ.

Xa xa, mặt trời dần dần lặn xuống núi.

Giọng Minh Trạc vang lên: “Có thể về rồi.”

“À, vâng.”

Cô lén lút liếc nhìn anh, thấy anh đã đứng dậy đi ra sau tảng đá lớn.

Trong suốt quá trình đó, anh không hề quay đầu nhìn trộm cô một lần nào.

Văn Đàn bước ra khỏi nước, cô lạnh đến mức rùng mình nhưng lại vừa vặn thấy một chiếc khăn đặt bên cạnh.

Cô khẽ cong môi, lau qua người rồi mặc lại quần áo.

Văn Đàn chỉnh lại tóc, cầm khăn bước ra.

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, thân hình cao lớn lạnh lùng.

Văn Đàn đi đến bên cạnh anh: “Thầy Minh, em xong rồi.”

Minh Trạc bước lên phía trước: “Đi thôi.”

Văn Đàn nhìn xe địa hình, rồi lại nhìn con ngựa bên cạnh: “Em cưỡi ngựa đi theo anh nhé.”

Minh Trạc mở cửa xe, lấy ra một chiếc jacket đưa cho cô: “Em không sợ bị ngã lần nữa à?”

Văn Đàn nhận lấy, mặc vào người: “Nhưng cũng không thể bỏ nó lại đây như vậy được.”

Minh Trạc đưa ra quyết định: “Để xe lại đây rồi mai quay lại lấy.”

Văn Đàn ngạc nhiên hỏi: “Mai có tìm được không ạ?”

“Trên xe có hệ thống định vị vệ tinh, nếu không có gì bất trắc thì chắc chắn sẽ tìm được.”

Minh Trạc đi đến bên con ngựa, vỗ vỗ vào bờm nó: “Chắc là vì đói quá nên nó mới phát cáu rồi lao ra khỏi đoàn làm phim.”

Văn Đàn “à” lên, đúng là cô thấy lạ khi con ngựa bỗng dưng phát cuồng.

Cô kể: “Huấn luyện viên cưỡi ngựa của đoàn phim bọn em bị bệnh phải nhập viện, nhưng chắc cũng phải có người cho nó ăn. Có thể là gặp trục trặc ở khâu nào đó.”

Minh Trạc đưa tay về phía cô: “Lên nào.”

Văn Đàn lập tức nhớ lại đêm ở làng Tác Tùng, nhất thời đứng im không nhúc nhích.

Minh Trạc khẽ cong môi, thong thả nói: “Em nghĩ nhiều như vậy mà sao không nghĩ đến việc người trong lòng em sẽ cưỡi ngựa đưa em về.”

Cả người Văn Đàn đỏ như tôm luộc, cô ôm chặt áo lướt qua anh, tự mình đạp vào bàn đạp leo lên ngựa, lí nhí đáp: “Em chưa từng nghĩ đến.”

Một giây sau, Minh Trạc đã ngồi phía sau cô.

Anh cầm chắc dây cương: “Ngồi vững nhé.”

Con ngựa nhấc chân trước, hí lên một tiếng, rồi lập tức lao đi như bay.

Văn Đàn theo quán tính ngã người ra sau, vai cô tựa vào lồng ngực anh.

Cô nở nụ cười thật tươi, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.

*

Tại lều chính của đoàn phim, hai chiếc xe ra ngoài tìm Văn Đàn đều quay về tay không.

Văn Văn khóc đến tan nát cõi lòng, sắc mặt Lưu Triết cũng tái xanh.

Một diễn viên nói: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, để đội cứu hộ trợ giúp.”

Cũng có ý kiến trái chiều: “Sa mạc mênh mông thế này, đội cứu hộ chưa chắc đã tìm được.”

“Vậy giờ phải làm sao, cứ để kệ như thế này ư?”

“Tôi đâu có nói kệ, chỉ là… ”

“Được rồi.” Lưu Triết lạnh giọng, “Tiếp tục cử tất cả các xe trong đoàn ra ngoài tìm, nếu trong vòng hai tiếng nữa vẫn không có tin tức gì của Văn Đàn thì chúng ta báo cảnh sát.”

Nếu báo cảnh sát mà tìm được thì còn may mắn, chứ nếu không, không chỉ bộ phim này tiêu đời, mà sự nghiệp của ông cũng đi tong.

Văn Đàn không phải là một diễn viên vô danh mà là người đang được Hoàn Vũ lăng xê mạnh tay. Gần đây cô còn rất nổi bật tại liên hoan phim, nếu cô xảy ra chuyện vì sự lơ là của đoàn phim, chuyện này sẽ gây bão dư luận mất.

Đúng lúc mọi người đang tập hợp xe chuẩn bị xuất phát, bỗng có người phát hiện ra điều gì: “Hình như tôi nghe thấy tiếng vó ngựa!”

“Tôi cũng nghe thấy, nhìn bên kia kìa!”

Một giây sau, một thân ảnh hiện ra từ trong bóng tối.

Con ngựa đã đưa Văn Đàn đi không những quay lại mà còn chở thêm một người đàn ông xa lạ, thân hình cao ráo ngồi phía sau lưng cô. Tay anh nắm lấy dây cương, khí thế điềm tĩnh, thuần thục điêu luyện.

Trần Ngôn Chu và nhóm nghiên cứu viên vẫn chưa rời đi, thấy cảnh này thì trợn tròn mắt: “Ôi mẹ ơi, thầy Minh đẹp trai quá!”

Một nam nhân viên khác cũng xuýt xoa: “Trước giờ chưa từng nghe nói thầy Minh biết cưỡi ngựa, đỉnh thật đấy.”

Trần Ngôn Chu hãnh diện nói: “Thầy Minh không chỉ biết cưỡi ngựa, còn biết leo núi nữa cơ.”

Cậu ta vốn định khoe thầy Minh là huấn luyện viên leo núi của Văn Đàn nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Chuyện nhỏ nhặt như vậy, đối với thầy Minh, không đáng nhắc đến.

Hứa Linh Nguyệt nhìn cảnh tượng này, sắc mặt hơi trầm xuống.

Đinh Giai đứng bên cạnh nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, rõ ràng là thầy Minh thông thạo địa hình nơi này hơn họ. Mà dù gì cũng là mạng người, anh ấy đâu thể không cứu.”

Hứa Linh Nguyệt gượng cười, không nói gì.

Phía bên kia, Văn Đàn đã được Minh Trạc đỡ xuống ngựa.

Văn Văn lập tức nhào đến, ôm chầm lấy cô bật khóc nức nở: “Chị Văn Đàn, cuối cùng chị cũng về rồi, em còn tưởng là không bao giờ gặp lại chị nữa!”

Văn Đàn cười vỗ vỗ lưng cô bé: “Ngoan, đừng khóc nữa, chị không sao mà.”

Văn Văn khóc vô cùng thương tâm, đến mức không thể ngừng lại.

Nhân viên nữ của đoàn làm phim không chịu nổi cảnh tượng này, tiến tới kéo cô bé ra.

Lưu Triết cũng nhanh chóng bước tới. Ông nhìn Văn Đàn, cuối cùng thở phào một hơi, nặng nề gật đầu: “Không sao là tốt rồi, làm cô sợ hãi rồi.”

Hết chương 70

* Dông dài: Tuần sau mình có việc bận, xin phép cả nhà được nghỉ một tuần ạ.

Bình luận về bài viết này