[Tai tiếng] Chương 68

Chương 68: Bạn bè

Chuyển ngữ: @motquadao


Nam diễn viên đóng vai cậu thiếu niên trong phim vừa mới hoàn thành xong bộ phim trước đó, hiện đang trên đường đến, dự kiến mất thêm hai ngày nữa mới tới nơi.

Phân cảnh thảm sát trong thị trấn đã quay xong, hiện tại đoàn phim chuẩn bị quay phần Dương Phỉ đấu trí và tự cứu mình giữa sa mạc với nhóm cướp.

Chỉ là, huấn luyện viên cưỡi ngựa mà đoàn phim mời tới hôm qua vừa vào sa mạc đã bị sốc nhiệt, sáng sớm nay phải đưa đi bệnh viện.

Tuy các diễn viên đã được huấn luyện cưỡi ngựa trước khi vào sa mạc, nhưng dù sao cũng không phải dân chuyên, một khi trong lúc quay xảy ra sự cố khiến diễn viên bị thương nghiêm trọng thì chẳng ai có thể chịu trách nhiệm nổi.

Thế nên vừa mở mắt ra là Lưu Triết đã bắt đầu lo lắng. Huấn luyện viên kia là do ông đưa từ Giang Thành đến, mà nơi này là sa mạc Tây Bắc, chim bay còn không thèm đậu, muốn tìm được người chuyên nghiệp thì gần như là không thể.

Ông đã bảo xe chở người vào viện nếu dọc đường có gặp ai thì hỏi thử xem trong vùng có người dân nào biết cưỡi ngựa không thì tạm thời nhờ họ cũng được.

Vì vậy, Lưu Triết bảo Văn Đàn cứ đi trang điểm chuẩn bị trước, nếu đến hai giờ chiều mà bên kia vẫn chưa có tin tức thì sẽ không chờ nữa mà quay luôn.

Chuyện này cũng tùy thuộc vào vận may, xác suất ngựa điên là có, nhưng thật ra cũng không cao đến thế.

Khi Văn Đàn trang điểm và làm tóc xong thì đã là mười giờ sáng.

Người trong gương tết tóc thành những bím nhỏ mang phong cách dân tộc, toàn thân phủ đầy bụi bặm xám xịt, chỉ có đôi mắt cực kì sáng ngời và kiên cường, tràn đầy sức sống mãnh liệt.

Đây chính là tạo hình của Dương Phỉ.

*

Một giờ trưa, đoàn xe của đội địa chất quay trở lại từ bên ngoài.

Trần Ngôn Chu áp mặt lên cửa sổ nhìn ra ngoài, cảm khái: “Ôi, bọn họ còn chưa bắt đầu quay kìa, sướng ghê. Bọn mình sáu giờ sáng đã xuất phát, lúc đó họ còn chưa dậy, giờ bọn mình tan làm rồi mà họ còn chưa bắt đầu làm việc nữa.”

Minh Trạc lái xe, đưa mắt quét một vòng trong đám đông nhưng không thấy bóng dáng Văn Đàn đâu.

Khi họ về đến lều quân dụng, Hứa Linh Nguyệt lập tức chạy ra đón: “Hôm nay mọi người về sớm thế?”

Một thành viên trong đội phủi lớp bụi trên người: “Đừng nhắc nữa, đang làm thì bất ngờ gặp bão cát, không khảo sát tiếp được.”

“Cũng tốt, vậy hôm nay nghỉ ngơi thoải mái đi.”

Nơi họ dựng trại mỗi ngày chỉ cần hai người ở lại trông coi, Hứa Linh Nguyệt và mấy người thỉnh thoảng cũng đi theo làm thực địa học hỏi, thỉnh thoảng thì thay phiên nhau ở lại.

Sau khi hoàn thành báo cáo công việc trong ngày, một cô gái tên là Đinh Giai nói: “Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, bên kia có đoàn phim quay mà, chúng ta sang đó xem thử đi.”

Có người bảo: “Không hay lắm đâu, người ta cũng đang làm việc mà.”

Đinh Giai nói: “Công việc của họ trông khá nhàn nhã, chúng ta chỉ đứng xem thôi mà. Ngày thường ở sa mạc thật sự rất buồn chán, coi như thư giãn một chút. Chúng ta chỉ đứng gần đó, không làm phiền họ thì chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Ngoài Minh Trạc ra thì những người còn lại chưa ai từng thấy cảnh quay phim trực tiếp nên có vài người tỏ ra háo hức muốn đi xem thử cho biết.

Cũng có người chẳng hứng thú, chỉ muốn ở lại trại nghỉ ngơi.

Hứa Linh Nguyệt đang sắp xếp tài liệu, thấy thế thì hỏi người đối diện: “Thầy Minh, anh có đi không ạ?”

Giọng Minh Trạc không lạnh không nhạt: “Mọi người cứ đi đi.”

Nói rồi, anh nghiêng đầu dặn Trần Ngôn Chu: “Đừng làm phiền người ta, nếu họ không đồng ý cho xem thì tuyệt đối không được gây rắc rối, phải lập tức quay về.”

Trần Ngôn Chu cũng muốn đi xem nên vội gật đầu: “Em rõ rồi.”

Minh Trạc đứng dậy rời khỏi lều vải.

Hứa Linh Nguyệt vừa định đi theo anh thì bị Đinh Giai kéo tay: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Thật ra trong lòng Hứa Linh Nguyệt cũng tò mò, muốn xem cô gái nói chuyện với Minh Trạc hôm qua trông như thế nào.

Tổng cộng có năm người đi, hai cô gái và ba chàng trai, trong đó có cả Trần Ngôn Chu.

Lúc này đoàn phim đang chuẩn bị quay. Văn Đàn cũng vừa ra khỏi lều, đứng một bên đọc kịch bản, chờ đến lượt mình.

Đây là sa mạc, ngoài đội địa chất ra thì gần như không có ai khác trong khu vực này.

Vì vậy, đoàn phim cũng không bố trí người canh gác hay kiểm soát hiện trường, ai nấy đều bận rộn với việc của mình.

Trần Ngôn Chu và mấy người kia cứ thế thoải mái bước vào, tò mò quan sát khắp nơi.

Khi đi ngang qua sau lưng Văn Đàn, Trần Ngôn Chu cảm thấy cô có chút quen mắt.

Mặt cô lấm lem, gần như không nhận ra diện mạo vốn có.

Trần Ngôn Chu dè dặt gọi: “Văn Đàn?”

Cậu ta vừa cất tiếng, Hứa Linh Nguyệt và mấy người còn lại cũng dừng lại.

Văn Đàn theo phản xạ quay đầu lại, nhưng mấy người trước mặt dường như không phải người trong đoàn phim.

Cô nhìn chàng trai vẻ mặt háo hức, lịch sự gật đầu: “Anh là…”

Trần Ngôn Chu thấy đúng là cô, cực kì mừng rỡ: “Bạn gái tôi là fan của cô! Thầy Minh còn từng xin ảnh có chữ ký của cô cho cô ấy nữa!”

“À.” Văn Đàn chợt nhớ ra, Minh Trạc từng nói là có đồng nghiệp muốn cầu hôn, “Là Thi Nhã phải không?”

“Đúng đúng đúng!” Trần Ngôn Chu không ngờ cô còn nhớ cả tên Thi Nhã, vui vẻ lấy điện thoại ra, “Tôi có thể chụp ảnh chung với cô không, để gửi cho cô ấy xem!”

Văn Đàn đáp: “Xin lỗi, trang phục và tạo hình của tôi hiện giờ chưa được công khai.”

Trần Ngôn Chu lúng túng cất điện thoại: “Vậy à, xin lỗi nhé.”

Văn Đàn cầm kịch bản: “Không sao, tôi còn ở đây một thời gian nữa, lúc nào quay xong rồi thay đồ thường ngày thì có thể chụp.”

Trần Ngôn Chu không ngờ cô lại dễ tính như vậy, nét mặt lập tức rạng rỡ trở lại.

Cậu ta còn chưa kịp cảm ơn thì giọng Hứa Linh Nguyệt đã vang lên: “Anh Tiểu Trần, đây là bạn anh à?”

“Không phải… nếu nói là bạn thì…” Trần Ngôn Chu nhìn Văn Đàn, ngập ngừng hỏi, “Cô với thầy Minh chắc cũng coi là bạn chứ?”

Lúc này, Văn Văn bước tới: “Chị Văn Đàn, đạo diễn gọi chị.”

Văn Đàn đáp lại một tiếng: “Ok.”

Cô nói với Trần Ngôn Chu: “Tôi đi quay trước đã, mọi người có thể đi dạo xung quanh nhưng đừng đến trước máy quay là được, không thì đạo diễn sẽ nổi giận đấy.”

Trần Ngôn Chu gật đầu liên tục: “Được, được, cảm ơn cô.”

Văn Đàn mỉm cười với cậu ta, rồi rảo bước rời đi.

Hứa Linh Nguyệt nhìn theo cô, khẽ mím môi.

Đợi Văn Đàn đi xa, Đinh Giai mới kéo Hứa Linh Nguyệt sang một bên thì thầm: “Không ngờ cô ấy quen thầy Minh thật.”

Hứa Linh Nguyệt kể: “Trước thầy Minh có đến cố vấn cho đoàn làm phim mà, chắc họ quen nhau khi đó.”

Đinh Giai đáp: “Dù sao thì tớ thấy cô ấy cũng chẳng xinh bằng cậu.”

Hứa Linh Nguyệt thu ánh mắt lại, mỉm cười: “Đừng nói bừa, người ta là diễn viên mà.”

“Diễn viên thì sao, tớ chưa từng nghe tên cô ấy, chắc là diễn viên hạng xoàng chẳng nổi tiếng gì. Đâu phải diễn viên nào cũng xinh, với lại da cậu trắng như vậy, phơi nắng cũng không đen, còn cô ấy thì vừa đen vừa sạm, sao mà so được với cậu.”

Nghe vậy, trong lòng Hứa Linh Nguyệt không khỏi thấy vui vẻ.

Lần này gặp Văn Đàn rồi, cô ta cuối cùng cũng có thể yên tâm. Văn Đàn với thầy Minh chắc cũng chỉ là bạn bè thôi.

Hết chương 68

Bình luận về bài viết này