Chương 67: Duyên phận
Chuyển ngữ: @motquadao
Khi gần đến phim trường của đoàn làm phim, Văn Đàn nói nhỏ: “Thầy Minh, anh cho em xuống ở đây là được rồi, em gọi trợ lý tới đón.”
Minh Trạc không nói gì, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
“Cảm …”
Câu nói quen miệng vừa định thốt ra, Văn Đàn lập tức nuốt lại.
Minh Trạc nhìn cô, khóe môi dường như khẽ cong lên: “Cảm gì cơ?”
Văn Đàn đứng bằng một chân, mặt không đổi sắc: “Ý em là, em sẽ bảo cô ấy mang cho em đôi giày khác.”
Sau đó, cô lại nói tiếp: “Thầy Minh về đi ạ, tạm biệt.”
Minh Trạc nói: “Em gửi tin nhắn cho trợ lý trước đi đã, khi nào cô ấy chắc chắn nhận được rồi anh đi.”
Văn Đàn nhớ ra anh từng nói là tín hiệu ở đây lúc có lúc không. Cô bèn lấy điện thoại ra. Quả nhiên, tín hiệu rất kém, tin nhắn gửi mãi không đi.
Cô nhón chân, cố gắng giơ cao điện thoại hơn.
Minh Trạc nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống: “Ở đây, có giơ cao cũng vô ích.”
Văn Đàn hơi nản lòng: “Vậy phải thế nào ạ?”
Minh Trạc xoay người ngồi xuống: “Hết cách rồi, đợi cô ấy nhận được thôi.”
Văn Đàn: “…”
Cô chỉnh lại tóc, ngồi xuống bên cạnh anh.
Văn Đàn ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao: “Thầy Minh, đêm nào ở đây cũng có thể nhìn thấy sao ạ?”
Ánh mắt Minh Trạc di chuyển sang khuôn mặt cô: “Chỉ đêm nay mới thấy được sao.”
Văn Đàn rất kinh ngạc vì sự may mắn của mình, cô quay sang kể: “Hôm em đến Namcha Barwa, vừa xuống máy bay là nhìn thấy đỉnh núi tuyết. Hôm rời đi còn thấy cả nhật chiếu kim sơn. Không ngờ đến bây giờ, tối đầu tiên em đến sa mạc cũng có thể… ”
Nói được nửa câu, cô bất ngờ chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Minh Trạc, trái tim Văn bỗng đập nhanh hơn, giọng nói cũng nhỏ dần: “…thấy được sao trời.”
Minh Trạc hỏi cô: “Sao ở đây và sao ở làng Tác Tùng, em thấy sao nơi nào đẹp hơn?”
Văn Đàn lại ngẩng đầu nhìn sao, cố giữ bình tĩnh: “Em thấy đẹp như nhau nhau… Còn thầy Minh thì sao?”
“Làng Tác Tùng.”
Văn Đàn tất nhiên không hỏi lý do. Ký ức về đêm hôm đó có chút khó nói.
Cô cúi đầu, trên khuôn mặt không giấu nổi ý cười.
Không biết qua bao lâu, giọng của Văn Văn vang lên từ phía sau: “Chị Văn Đàn?”
Văn Đàn quay lại, vẫy tay với cô bé.
Văn Văn xác nhận là cô rồi mới chạy tới.
Văn Đàn vừa định đứng dậy thì được ai đó đỡ lấy cánh tay.
Cô mượn lực đứng vững.
Văn Văn đặt đôi giày trước mặt Văn Đàn, khi thấy Minh Trạc thì ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Minh Trạc khẽ gật đầu chào cô bé, rồi nói với Văn Đàn: “Anh đi trước đây.”
Văn Đàn nhẹ nhàng “vâng” một tiếng: “Bye bye.”
Văn Văn nhìn theo bóng lưng của Minh Trạc, kéo tay áo Văn Đàn hỏi nhỏ: “Em không nhìn nhầm phải không chị, đó là anh chuyên gia địa chất siêu đẹp trai trong đoàn mình trước kia nhỉ?”
Văn Đàn đáp lại một tiếng, khom lưng xuống thay giày.
Cô xách theo chiếc giày lẻ kia đem về lều.
Đợi đến sáng mai, cô sẽ tìm cơ hội tìm nốt chiếc còn lại.
Dù cô không có ý định đi nữa nhưng cũng không thể vứt rác bừa bãi giữa sa mạc.
Văn Văn nhìn cô, vẻ mặt hóng hớt: “Chị Văn Đàn, sao hai người lại ở cùng nhau vậy? Mà sao chị lại mất một chiếc giày…”
Cô bé đang nói thì như nhớ ra điều gì,biểu cảm vừa như có gì muốn nói lại thôi, vừa như đã hiểu ra.
Văn Đàn vội nói: “Dừng trí tưởng tượng của em lại ngay! Chuyện là… có một con thằn lằn bất ngờ nhảy lên giày chị, chị sợ quá nên vung giày ra.”
Văn Văn nghi hoặc: “Sa mạc mà cũng có thằn lằn ạ?”
Văn Đàn bỗng thấy nhẹ nhõm, quả nhiên không chỉ mình cô không biết.
Cô hắng giọng, bắt chước Minh Trạc bắt đầu phổ cập kiến thức: “Dù sa mạc có khí hậu khắc nghiệt, nhưng vẫn có loài thằn lằn thích nghi được với môi trường này. Loài đó còn có tên khoa học là thằn lằn sa mạc.”
“Ồ, vậy sao hai người lại gặp nhau ạ?”
So với những kiến thức khô khan kia, Văn Văn vẫn thích tám chuyện hơn.
Văn Đàn xoa cổ, lấp lửng trả lời: “Thì… tình cờ gặp thôi.”
Văn Văn hiểu ngay: “Em biết rồi, đây là duyên phận do ông trời sắp đặt. Chí Tôn Bảo cũng rút kiếm của Tử Hà tiên tử ở sa mạc mà!” (*)
Văn Đàn: “…”
So sánh với gì không so, lại đi so với chuyện đó.
(*) Chí Tôn Bảo và Tử Hà Tiên Tử là hai nhân vật kinh điển trong loạt phim hài nổi tiếng của Hồng Kông – Đại Thoại Tây Du Ký bản 1995 của Châu Tinh Trì. Tình yêu giữa Chí Tôn Bảo và Tử Hà Tiên Tử là một trong những mối tình kinh điển, vừa hài vừa bi. Họ yêu nhau sâu sắc, nhưng không thể đến được với nhau vì số mệnh, vì trách nhiệm, vì “người ấy đến không đúng thời điểm”. Chí Tôn Bảo sau cùng phải buông bỏ tình yêu, để trở thành Tôn Ngộ Không, thực hiện thiên mệnh, dù trong lòng vẫn khắc khoải nhớ Tử Hà.
Tối hôm ấy, Văn Đàn nằm trên giường đơn nhớ lại mọi chuyện trong ngày, thấy vừa hoang đường vừa thấy kỳ diệu.
Gặp Minh Trạc ở Namcha Barwa đã là chuyện khó tin, cô chưa bao giờ ngờ rằng, ở nơi sa mạc rộng lớn thế này, nơi mà không có công trình hay cột mốc nào rõ ràng, đoàn phim lại chọn đúng điểm gần lều của họ.
Có lẽ đúng như Văn Văn nói, đây là duyên phận do ông trời sắp đặt.
Văn Đàn trở mình, nhìn qua mái lều trong suốt phía trên. Từng ngôi sao nối nhau, có lẽ vì đã sang đông, nên khung cảnh trước mắt có chút khác biệt, thật sự không hùng vĩ như ở làng Tác Tùng.
Nếu phải chọn bây giờ thì có lẽ… bầu trời sao ở làng Tác Tùng vẫn đẹp hơn.
Sa mạc rất yên tĩnh không một tạp âm, Văn Đàn thậm chí không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mở lều ra. Trước mắt cô là một biển cát vàng mênh mông.
Văn Văn vừa rửa mặt xong, thấy cô liền nói: “Chị Văn Đàn dậy rồi à.”
Văn Đàn khẽ gật đầu: “Ừ, chào buổi sáng.”
Ăn sáng xong, Văn Đàn bị đạo diễn gọi đi.
Đạo diễn tên Lưu Triết, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, khá nghiêm khắc. Với điều kiện khí hậu khắc nghiệt thế này, ông thường hay dễ nổi nóng.
Bộ phim này kể về một cô gái sống từ nhỏ tại một thị trấn nhỏ ở Tây Bắc, tên là Dương Phỉ. Một ngày nọ, thị trấn bị một nhóm cướp hung hãn tàn sát toàn bộ dân làng và đốt sạch nhà cửa, rồi mang theo Dương Phỉ vượt qua sa mạc để tìm kho báu trong truyền thuyết.
Trên đường đi, Dương Phỉ tìm cách tự cứu bản thân, đồng thời cứu được một thiếu niên bị bọn cướp nhốt trong bao kéo lê suốt chặng đường.
Hai người vừa trốn chạy, vừa tiêu diệt từng tên cướp lạc đàn.
Cuối cùng, để sống sót, Dương Phỉ dẫn cậu thiếu niên đến nơi tổ tiên cô đã bảo vệ qua nhiều thế hệ, cũng chính là nơi bọn cướp muốn tìm kho báu.
Khi đến đó, thủ lĩnh bọn cướp đột nhiên xuất hiện. Lúc này Dương Phỉ mới phát hiện ra thiếu niên kia thực ra là người của bọn chúng. Bọn cướp luôn tìm ra dấu vết vì cậu ra liên tục để lại ký hiệu.
Kết thúc câu chuyện, Dương Phỉ giết sạch bọn cướp, báo thù cho dân làng, rồi cưỡi ngựa biến mất giữa sa mạc.
Bộ phim tập trung khai thác quá trình trưởng thành của Dương Phỉ, đúng chuẩn nữ chính mạnh mẽ.
Lưu Triết là một trong những đạo diễn trung niên có tiếng.
Trước đó đã có không ít nữ diễn viên từ chối bộ phim này, không chỉ vì không muốn chịu khổ, mà còn vì đề tài quá kén người xem, khả năng cao khi ra rạp sẽ không đạt doanh thu như kỳ vọng.
Hơn nữa, quay phim ở sa mạc tức là sẽ không xuất hiện trước công chúng trong thời gian dài. Phần lớn diễn viên hiện nay, nhất là những người có độ hot cao đều phải duy trì hình ảnh liên tục.
Nói trắng ra, rất ít diễn viên chịu chấp nhận lùi lại, không nhận thêm công việc khác trong vài tháng chỉ để chuyên tâm quay một bộ phim.
Chính vì vậy, cơ hội mới đến tay Văn Đàn.
Hết chương 67
