Chương 62: Thảm đỏ
Chuyển ngữ: @motquadao
Bốn giờ chiều, buổi lễ thảm đỏ chính thức bắt đầu.
Thứ tự xuất hiện trên thảm đỏ cũng có quy tắc: những diễn viên không mấy tiếng tăm đi trước, càng đi sau thì càng là những ngôi sao lớn.
Theo lý mà nói, địa vị của Quý Tư Tư rõ ràng cao hơn Văn Đàn, dù là ở một liên hoan phim lớn thế này, cô ta cũng có thể được sắp xếp đi sau vài lượt.
Nhưng cô ta lại kéo quản lý sang một bên, lạnh mặt yêu cầu: “Em muốn đi trước Văn Đàn.”
Quản lý tháy khó hiểu: “Tại sao?”
Quý Tư Tư nhíu mày: “Chị không nhận ra à? Váy cô ta mặc là của Ethereal, nếu cô ta đi trước em thì sẽ trở thành nghệ sĩ đầu tiên trong nước mặc thiết kế mới của Ethereal sau hai năm đấy!”
“Không thể nào, sao Văn Đàn có thể mượn được váy của Ethereal được? Có khi em nhìn nhầm rồi.”
“Em không thể nhầm được.”
Quý Tư Tư theo dõi trang web chính thức của Ethereal mỗi ngày để giành lấy vị trí đại diện, chiếc váy Văn Đàn mặc nằm trong bộ sưu tập xuân hè năm sau của hãng.
Nghe xong, quản lý bật cười nhẹ nhõm: “Có lẽ là bên cô ta không mượn được trang phục cao cấp nên đánh liều kiếm một bộ độ fake để gây chú ý trên thảm đỏ.”
Việc bị mắng chửi đối với một người nghệ sĩ là hoàn toàn bình thường, nổi qua tai tiếng cũng là nổi tiếng, chỉ sợ chẳng ai thèm nhắc đến mới là toang thật.
Việc mặc hàng fake là điều tối kỵ trong giới thời trang, sau này sẽ bị các nhãn hàng đồng loạt cho vào danh sách đen. Nhưng Văn Đàn hiện tại cũng không còn gì để mất, cho nên cô mới nói với ekip kiểu “liều thì ăn nhiều”, sẵn sàng bỏ luôn cả tài nguyên thời trang chỉ để liều mạng giành lấy một lần lên top 1 hot search.
Quý Tư Tư bực bội: “Cô ta mặc hàng fake là chuyện chắc chắn, nhưng cho dù là hàng fake đi chăng nữa thì Ethereal vẫn sẽ bị cô ta ké fame, thế nên em chắc chắn phải đi thảm đỏ trước cô ta. Chị đi thông báo ngay đi.”
Quản lý gật đầu: “Chị biết rồi, giờ chị đi điều chỉnh với ban tổ chức ngay.”
Trên thảm đỏ lúc này chưa có tên tuổi lớn nào xuất hiện, bầu không khí tương đối ảm đạm. Quý Tư Tư bằng lòng đi thảm đỏ sớm, ban tổ chức tất nhiên vui như mở cờ, lập tức đồng ý.
*
Mạnh Trần An tranh thủ lúc người khác đến bắt chuyện với Quách Thụ, tiến lên kéo Văn Đàn ra một góc.
Văn Đàn không đổi sắc, rút cổ tay ra khỏi tay anh ta: “Thầy Mạnh có chuyện gì à?”
Ánh mắt Mạnh Trần An đầy phức tạp: “Tiểu Đàn, em thay đổi rồi.”
Văn Đàn thấy anh ta quá vô lý: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”
“Tuổi của đạo diễn Quách đủ để làm bố của em rồi đấy! Em…” Mạnh Trần An hạ giọng, chau mày, trông như thể đang rất đau lòng, “Vì nổi tiếng mà bất chấp thủ đoạn như vậy sao?”
Ánh mắt Văn Đàn lạnh đi: “Thầy Mạnh, căn cứ vào những lời này của anh, tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội vu khống.”
Mạnh Trần An tiếp lời: “Tôi biết em ở Hoàn Vũ sống không dễ dàng, nhưng em cũng không thể… Tiểu Đàn, chuyện này tôi có trách nhiệm, Hoàn Vũ ký với em, phần lớn vẫn là do tôi.”
“Nếu em đồng ý, tôi có thể cho em mượn tiền, không cần trả vội, em cứ hủy hợp đồng với Hoàn Vũ trước đã, rời khỏi đó. Sau này tôi có thể giúp em lấy được tài nguyên, em cũng không cần phải tự chà đạp bản thân như bây giờ.”
Dạo gần đây có tin đồn một nữ diễn viên vô danh nửa đêm gõ cửa phòng một đạo diễn nổi tiếng để trèo cao.
Dù tin đồn không nói rõ là ai, nhưng hôm nay thấy Văn Đàn thân thiết với đạo diễn Quách như vậy, đa phần mọi người đều ngầm hiểu.
Văn Đàn không giận, chỉ thấy buồn cười: “Thầy Mạnh hào phóng như thế, tôi còn tưởng anh định trả luôn tiền vi phạm hợp đồng cho tôi chứ.”
Sắc mặt Mạnh Trần An trầm xuống: “Tôi có thể trả thay, nhưng… em phải ký hợp đồng dài hạn với tôi.”
Giờ Văn Đàn đã có mối liên hệ với đạo diễn Quách, sau này sẽ không lo thiếu tài nguyên phim điện ảnh.
Mạnh Trần An không thể phủ nhận rằng anh ta thích Văn Đàn, thích ngoại hình và tính cách của cô. Nhưng so với chuyện tình cảm, anh ta thích chính mình hơn. Thiên hạ náo nhiệt cũng là vì lợi ích, anh ta muốn trèo cao cũng không có gì sai.
Kế hoạch ban đầu của anh ta là đưa Văn Đàn về công ty mình, vừa có thể chuyển hướng dư luận, vừa giữ cô bên cạnh, đợi đến khi cô bị bào mòn góc cạnh rồi sẽ nhận ra ở bên anh ta là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ Văn Đàn vì tài nguyên mà đánh đổi, trong giới giải trí đây không phải chuyện gì lạ, anh ta không hề cảm thấy ngạc nhiên. Dù trong lòng có chút biến hóa, nhưng anh ta phải thừa nhận, hôm nay Văn Đàn là người nổi bật nhất, cả là ngoại hình hay khí chất đều xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt
Sau thảm đỏ, độ nổi tiếng của cô chắc chắn sẽ bùng nổ.
Mạnh Trần An biết, đưa cô về công ty mình chỉ có lợi không có hại.
Anh ta lại nói: “Tiểu Đàn, tôi nhất định sẽ cho em điều kiện tốt nhất, tuyệt đối không để em phải chịu cảnh không có phim đóng như ở Hoàn Vũ…”
Đúng lúc đó, Quý Hồi thở hổn hển chạy đến bên cạnh Văn Đàn: “Xin lỗi, đường tắc quá. Có phải để cô chờ lâu rồi phải không?”
Quý Hồi vừa từ đoàn phim đến. Đạo diễn Đặng Văn Sơn cũng được mời đến liên hoan phim lần này, nhưng so với tham dự sự kiện, ông thích ở lại đoàn cãi nhau với Peter hơn.
Nhưng Quý Hồi thì cho rằng ông ấy sợ nhìn thấy Quách Thụ lại nhớ chuyện cũ rồi lên cơn đau tim, kết quả là bị Đặng Văn Sơn táng cho một trận
Văn Đàn nhìn về phía Quý Hồi, mỉm cười: “Không lâu đâu, tôi vừa đến thôi.”
Quý Hồi lúc này mới nhận ra người đứng đối diện là Mạnh Trần An, anh ta xoay người, chào hỏi: “Chào anh Trần An.”
Sắc mặt Mạnh Trần An không còn dễ coi như lúc nãy, gật đầu, vỗ vai Quý Hồi: “Dạo này thế nào? Quay phim thuận lợi không?”
Quý Hồi: “Cũng tạm ạ. Ngày nào không lăn tròn trên đất thì cũng là ngâm mình trong nước.”
“Cố gắng quay đi. Đợi khi nào phim ra mắt, anh nhất định bao rạp ủng hộ.”
“Cảm ơn anh Trần An, vậy bọn em đi trước nhé.”
Nói xong, Quý Hồi đưa tay ra, Văn Đàn khoác tay anh ta, môi khẽ cong lên, gật đầu chào Mạnh Trần An.
Trước khi rời đi, cô nhìn thấy rõ ánh mắt hoảng loạn của Mạnh Trần An.
Lúc này thảm đỏ đã tiến hành được một nửa, Văn Đàn và Quý Hồi cùng tiến vào khu chờ.
Quý Hồi hỏi nhỏ: “Vừa rồi… tôi có làm phiền hai người không?”
Văn Đàn đáp: “Không có.”
“Nếu không biết hai người từng công khai hẹn hò thì thật không thể tin hai người từng bên nhau. Ánh mắt cô nhìn ảnh còn không thâm tình bằng lúc cô nhìn thầy Minh đâu.”
Văn Đàn: “…”
Quý Hồi lại hỏi: “Cô thích thầy Minh đúng không?”
Văn Đàn hơi co tay: “Thấy… rõ ràng thế à?”
“Rõ như ban ngày luôn. Từ nhỏ tôi đã có một năng lực đặc biệt, mắt tinh như cú mèo, không một chuyện gì lọt qua được mắt tôi đâu.” Quý Hồi hắng giọng, sau đó nghiêm túc thừa nhận: “Nói đùa thôi. Thật ra là hôm đó tôi đi chạy bộ về thì nhìn thấy hai người đang hôn nhau.”
“…”
———
Hết chương 62
