Chương 57: Quà mừng
Chuyển ngữ: @motquadao
Hai tháng trước, nhóm khảo sát lên núi mang về mẫu đất và mẫu đá để đánh giá dữ liệu liên quan nhằm xác định tiềm năng tài nguyên khoáng sản và tính khả thi trong việc khai thác.
Tối hôm qua sau khi trở về Viện Nghiên cứu Địa chất, Minh Trạc vẫn đang họp bàn nghiên cứu và thảo luận liên tục.
Mãi đến chín giờ sáng, cuộc họp mới kết thúc.
Giáo sư Triệu gọi anh lại, thổi thổi nước trà trong bình giữ nhiệt rồi mới hỏi: “Việc cố vấn cho bên đoàn phim xong hết rồi à?”
Minh Trạc đáp: “Cơ bản là xong rồi ạ, mô phỏng hiện trường không có vấn đề gì. Đến lúc hậu kỳ có vấn đề gì thì họ sẽ liên hệ với em sau.”
Giáo sư Triệu gật đầu: “Dạo này em vất vả rồi. Đợi đánh giá dữ liệu xong, em nghỉ ngơi vài hôm rồi dẫn đội đi khảo sát Tây Bắc nhé. Nhiệm vụ lần này rất khó, để người khác đi thầy không yên tâm.”
“Vâng.”
Giáo sư Triệu vặn nắp bình giữ nhiệt lại, đứng dậy thở dài: “Lần này đi phải ít nhất ba tháng mới về được, em đồng ý dứt khoát thế, xem ra chuyện tình cảm vẫn chẳng có tiến triển gì ha.”
Minh Trạc uể oải đáp: “Nếu em không đồng ý thì có được miễn không cần đi không ạ?”
Giáo sư Triệu ưỡn thẳng lưng: “Được chứ, nếu em thực sự có gì rồi thì tôi đây dù có già cỡ nào cũng phải đích thân dẫn đội đi, để bà nội em khỏi phải ngày nào cũng gọi điện mắng tôi làm chậm trễ đại sự cả đời em.”
Minh Trạc cầm tài liệu lên: “Thầy chẳng mong bà em gọi điện mỗi ngày còn gì.”
“…” Mặt giáo sư Triệu đỏ ửng: “Thằng quỷ này, nói linh tinh cái gì đấy!”
Hồi còn trẻ, đúng là giáo sư Triệu từng thầm thương trộm nhớ bà nội Minh Trạc, nhưng bao nhiêu năm qua rồi, tuổi cũng gần đất xa trời, nhắc đến mấy chuyện yêu đương chỉ khiến người ta cười chê mà thôi.
Khóe môi Minh Trạc cong cong: “Vậy em đi đây, thầy làm việc đi ạ.”
Anh vừa về đến văn phòng, Trần Ngôn Chu đã đẩy cửa bước vào, ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy anh, Trần Ngôn Chu như tỉnh cả người: “Thầy Minh, anh về rồi!”
Minh Trạc đáp một tiếng: “Cậu xem qua tài liệu trên bàn đi, chiều nay họp.”
“Vâng vâng!”
Trần Ngôn Chu đặt cặp tài liệu xuống rồi ngồi xuống.
Minh Trạc cầm điện thoại lên, nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè lúc sáng của Văn Đàn.
Khóe môi anh khẽ cong, mở đoạn video cô gửi tối qua ra xem.
Cô đứng trước ống kính, nụ cười dịu dàng xinh đẹp.
“Thầy Minh?”
Giọng Trần Ngôn Chu vang lên bên cạnh.
Minh Trạc tắt màn hình điện thoại, nghiêng mắt nhìn cậu ta.
Trần Ngôn Chu hỏi: “Em muốn photo một bản tài liệu này để đánh dấu những chỗ quan trọng lại cho khỏi quên được không?.”
“Được.”
Trần Ngôn Chu đứng im một chỗ, biểu cảm đầy vẻ ngập ngừng.
Minh Trạc hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cuối cùng Trần Ngôn Chu lấy hết can đảm hỏi: “Thầy Minh, anh có xin được video chúc phúc của Văn Đàn không ạ?”
Trong đầu Minh Trạc hiện lên đôi mắt trong trẻo, quyến rũ của cô, gần như trong khoảnh khắc đã thay đổi quyết định, thong thả nhét điện thoại vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh: “Không.”
Trần Ngôn Chu cũng không thất vọng lắm, như đã đoán được trước.
Dù sao thì trong mắt Văn Đàn, thầy Minh chỉ là một huấn luyện viên leo núi, mối quan hệ cũng không đến mức thân thiết như vậy.
Minh Trạc khẽ ho một tiếng: “Bạn gái cậu còn thích gì nữa?”
“Ôi.” Trần Ngôn Chu quay lại an ủi anh: “Không sao đâu thầy Minh, anh đừng áy náy. Bạn gái em chắc chắn thích nhất con người em, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Chỉ cần em cầu hôn, cho dù không chuẩn bị gì, hiệu quả cũng sẽ cao gấp đôi, cô ấy chắc chắn vừa khóc vừa đồng ý, không do dự một giây.”
Minh Trạc nhìn cậu ta vài giây, im lặng vài giây rồi hỏi: “Cậu chắc không?”
Trần Ngôn Chu: “…”
“Thầy Minh, sao anh lại ra đòn chí mạng thế.”
Minh Trạc quay đầu: “Làm việc đi.”
Trần Ngôn Chu lập tức nghiêm túc lại, nhanh chóng vào trạng thái công việc.
Chiều họp xong, Minh Trạc ghé qua Giang Thủy Tiểu Tạ.
Bà nội Minh đang tỉa cây trong vườn, thấy Minh Trạc liền đưa kéo cho người giúp việc rồi nói: “Sao không báo trước một tiếng đã qua đây thế?”
Minh Trạc đáp: “Con muốn tạo bất ngờ cho bà mà.”
Bà nội Minh cười: “Con ấy à, suốt ngày chỉ biết dỗ bà vui. Bao giờ dẫn bạn gái về mới thực sự khiến bà bất ngờ đó.”
Minh Trạc nhướng mày, không nói gì.
Bà nội Minh đi phía trước:
“Nói đi, con là người bận rộn, không có chuyện thì sẽ không đến đây. Lần này tới tìm bà là có chuyện gì?”
Minh Trạc thong thả theo sau: “Con muốn hỏi bà một chuyện, nếu con gái được cầu hôn thì nhận được món quà gì sẽ vui vẻ ạ?”
Bước chân bà nội Minh khựng lại, tinh thần phấn chấn hẳn lên, quay ngoắt đầu lại: “Con định cầu hôn à?”
“Không phải con.” Minh Trạc giải thích, “Là đồng nghiệp ở Viện, con đồng ý giúp người ta mà không làm được.”
Bà nội Minh không tin lắm: “Con đâu phải kiểu người hứa mà không làm được.”
Minh Trạc cười cười: “Trên đời này có rất nhiều việc con không làm được.”
Bà nội nghĩ lại, đúng là thằng cháu này chưa có ý tứ gì với ai, cầu hôn gì chứ.
Bà dắt Minh Trạc vào một căn phòng trưng bày rát nhiều tranh thêu Tô Châu.
Bà nói: “Con chọn đi, tuy không phải đồ gì quý giá nhưng làm quà chúc cầu hôn cũng rất lịch sự.”
Bà nội Minh là người Tô Châu, rất thích tranh thêu Tô Châu, sưu tầm được không ít tác phẩm của các danh gia.
Minh Trạc nhìn mà hoa mắt chóng mặt: “Con đâu có mắt nhìn, bà chọn giúp con một bức là được rồi.”
Bà nội trừng mắt, Minh Trạc chọn đại cái nào mà chẳng được, thằng nhóc này lại còn bắt bà chọn, chẳng lẽ lại bảo bà chọn đồ đểu cho nó.
Bà nội đành đau lòng chọn một bức uyên ương hợp cảnh, cho vào hộp gỗ đàn rồi đưa cho anh, hai mắt nhắm lại: “Cầm đi cầm đi, đừng để bà đổi ý.”
Minh Trạc nhận lấy: “Con cảm ơn bà.”
Bà nội hừ một tiếng, đóng cửa lại: “Bao giờ con cũng cầu hôn, đừng nói một bức, cả căn phòng này bà cũng sẵn lòng cho con.”
Minh Trạc cầm hộp gỗ, ngừng lại vài giây rồi bảo: “Con có thích một cô gái.”
Nghe vậy, hai mắt bà nội sáng rực: “Thật không?”
Minh Trạc “dạ” một tiếng mới thong thả nói tiếp: “Nhưng bị Chu Kế Quang dọa chạy mất rồi bà ạ.”
*
Lúc này Chu Kế Quang đang ngồi trong phòng họp nghe báo cáo quý, liên tục hắt xì mấy cái.
Trực giác cho anh ta biết có ai đó đang nói xấu mình sau lưng.
Vừa ra khỏi phòng họp, anh ta đã nhận được điện thoại của bà nội nhà mình.
Bà nội Chu vừa mở miệng là mang hết vốn liếng ra mắng: “Thằng láo lếu kia, ngày nào bà cũng ăn chay niệm Phật, thế mà mày ra ngoài toàn làm mấy chuyện thất đức. Bảo sao Phật Tổ chẳng hiển linh, chẳng lắng nghe được nguyện vọng của bà, thì ra tất cả là do mày!”
Chu Kế Quang: “…”
Minh Trạc và Chu Kế Quang là bạn thân từ nhỏ, bà nội Minh và bà nội Chu cũng là bạn già nhiều năm. Sau khi biết cháu dâu tương lai mãi không thấy bóng dáng là do Chu Kế Quang gây họa, bà nội Minh lập tức gọi điện kể tội.
Bà nội Chu hét lên đầy khí thế: “Mày lập tức cút về đây cho bà!”
———
Hết chương 57
