[Tai tiếng] Chương 53

Chương 53: Tỉnh táo

Chuyển ngữ: @motquadao


Đèn trong phòng khách sạn vốn đã tối, sau khi Văn Đàn trở về cũng không điều chỉnh gì mà đi thẳng vào phòng tắm luôn.

Cả căn phòng chỉ bật một chiếc đèn treo tường nhỏ, ánh sáng lờ mờ.

Văn Đàn chậm rãi thu lại ánh mắt, cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhớ lại câu anh đã nói khi còn trên xe…

“Cháu thích người ít nói.”

Đặng Văn Sơn là người thẳng thắn: “Vậy thì đơn giản, tôi bảo con bé cháu tôi bớt nói lại là được.”

Ông ấy còn định nói thêm gì đó thì Từ Thu đã tiếp lời.

Văn Đàn ngồi đó, bàn tay nắm chặt, nhịp tim cô lúc đó còn nhanh hơn cả đêm ấy trên thảo nguyên.

Nhưng thực ra cảnh tượng lúc này cũng không khác hôm đó là bao.

Hơi thở của Văn Đàn có phần kiềm chế: “Thầy Minh tìm em có việc gì sao?”

Giọng Minh Trạc không nghe ra cảm xúc: “Đưa thuốc giải rượu cho em.”

“Em đã bảo trợ lý đi mua rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói gì thêm.

Văn Đàn vẫn đang nắm lấy cánh tay anh, nhiệt độ cơ thể người đàn ông truyền qua lớp áo sơ mi.

Vô cùng nóng bỏng, cũng cực kỳ săn chắc.

Ánh mắt hai người giao nhau, một sáng một tối, sự kiềm chế kéo căng đến cực điểm.

Trong không khí có thứ gì đó đang âm thầm ngưng tụ, lên men, rồi chực chờ bùng nổ.

Khoảnh khắc đó, Văn Đàn có cảm giác mình như một chiến sĩ quả cảm sẵn sàng chặt đứt tay mình để sinh tồn. Cho dù phải trả khoản tiền bồi thường khổng lồ cho Hoàn Vũ, cho dù sự nghiệp từ đây chấm dứt…

Cô vẫn bất chấp tất cả, kiễng chân lên, vừa định hôn anh thì trán đã bị ai đó chặn lại.

Minh Trạc nghiêng đầu, ngữ điệu hững hờ nhưng có chút khàn khàn: “Cô Văn này, tôi không phải AI, chức năng ‘xóa sạch’ không dùng được nhiều lần đâu.”

Văn Đàn: “…”

Cô từ từ lùi lại, vành tai đỏ bừng lên ngượng: “Em xin lỗi.”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân và trò chuyện không ngừng, chắc là mọi người vừa ăn uống xong trở về.

Văn Đàn càng tỉnh táo, trong lòng cô càng căng thẳng.

Đúng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên, giọng nói vui vẻ của Văn Văn vọng tới: “Chị Văn Đàn, em về rồi!”

Da đầu Văn Đàn tê dại cả đi. Cô nào dám mở cửa.

*

Về cảnh quay lở đất ngày mai, Đặng Văn Sơn vẫn còn vài chi tiết muốn xin ý kiến Minh Trạc nên đã cùng Chu Kế Quang tới phòng anh nhưng gõ mãi không ai mở cửa.

Chu Kế Quang cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, chưa bao lâu sau, anh ta nghe thấy trợ lý của Văn Đàn cũng đang bấm chuông.

Anh ta đi vài bước tới đó, tựa người vào góc hành lang lặng lẽ quan sát.

Văn Văn không nghe thấy tiếng trả lời của Văn Đàn, tưởng cô đã ngủ. Cô bé đang định rời đi thì bắt gặp Chu Kế Quang ở đằng xa, lắp bắp chào hỏi: “Chu… Chu tổng.”

Chu Kế Quang không đáp.

Văn Văn chào xong thì cứng nhắc bước đi như người máy.

Chu Kế Quang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín kia, ánh mắt như muốn đục một cái lỗ trên đó.

Chẳng bao lâu, Đặng Văn Sơn vỗ vai anh ta: “Thôi, chắc Minh Trạc ngủ rồi, mai lên phim trường tôi hỏi cậu ấy cũng được.”

Chu Kế Quang thu lại ánh mắt, “ừm” một tiếng: “Chú cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Văn Đàn ở trong phòng nghe thấy Văn Văn gọi hai tiếng “Chu tổng”, tim cô như nhảy lên tận cổ họng.

Bàn tay cô đang nắm cánh tay Minh Trạc bất giác siết chặt, làm nhăn cả áo sơ mi anh.

Khi cô đang căng thẳng theo dõi động tĩnh bên ngoài, Minh Trạc bỗng lên tiếng: “Cậu ta đã nói gì với em?”

Văn Đàn khựng lại một lúc rồi mới trả lời: “Cũng không có gì ạ… Chu tổng là sếp tôi, chỉ nói vài chuyện liên quan đến công việc thôi.”

Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, Minh Trạc mới đưa thuốc giải rượu cho cô: “Tôi đi đây.”

Văn Đàn cầm chặt túi thuốc trong tay: “Cảm ơn thầy Minh.”

Minh Trạc không đáp, xoay người rời đi.

Đến khi cánh cửa trước mắt đóng lại, Văn Đàn mới cảm thấy mình như được sống lại.

Cô đưa tay bật hết đèn trong phòng, cố gắng xua tan tất cả những cảm xúc tích tụ trong đêm nay.

Trước cám dỗ, cô thực sự không thể giữ mình.

May mà Minh Trạc tỉnh táo hơn cô.

Văn Đàn đi tới khu vực bàn ăn rót một ly nước, lấy thuốc giải rượu trong hộp ra uống rồi nằm vật xuống giường, trùm chăn ngủ vùi.

*

Minh Trạc trở về phòng, mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh. Anh uống cạn một chai mà máu trong người vẫn sôi sục.

Dù có làm cách nào cũng không thể xua đi được dáng hình mặc chiếc váy xanh ấy trong tâm trí.

Cổ họng anh ngứa ngáy, vươn tay định lấy thuốc lá mới nhớ ra đã hút hết cả hộp từ lúc ở hành lang.

Anh không nghiện thuốc, chỉ hút khi cần tỉnh táo hoặc muốn tập trung suy nghĩ.

Rất hiếm khi lại như bây giờ.

Minh Trạc lại mở tủ lạnh, thêm một chai nước lạnh nữa cạn sạch.

*

Sáng hôm sau, Văn Đàn đến phim trường.

Chuyên viên trang điểm vừa hóa trang cho cô vừa trầm trồ: “Em thật sự không dùng kem lót à? Da em đẹp quá, không thấy cả lỗ chân lông.”

Nghệ sĩ trong giới giải trí toàn dùng mỹ phẩm cao cấp, người sở hữu làn da đẹp không hiếm, nhưng có được làn da mịn màng căng bóng như Văn Đàn thì đúng là không nhiều.

Văn Văn ngồi bên cạnh vô cùng tự hào: “Chị Thu bảo cảnh quay này yêu cầu để mặt mộc nên sáng nay chị Văn Đàn không dùng cả dưỡng ẩm cơ bản luôn đấy.”

Chuyên viên trang điểm lại càng ghen tỵ.

Văn Đàn khẽ cười, uống một ngụm nước.

Trang điểm xong, chuyên viên trang điểm lại buộc cho cô kiểu tóc đuôi ngựa buộc thấp. Đây là một kiểu tóc cực kỳ kén mặt và phong cách ăn mặc. Vậy mà khi áp lên người Văn Đàn lại khiến cô toát lên vẻ lười biếng, trở nên vô cùng nổi bật.

Sau khi thay trang phục, Văn Đàn đến trường quay.

Đặng Văn Sơn nhìn diện mạo này của cô, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc nhưng vẫn chưa thật sự hài lòng. Ông cúi người nhặt ít bụi đất lên bôi thêm vào mặt cô rồi bảo Văn Văn kéo lỏng vài sợi tóc mai.

Đặng Văn Sơn vỗ tay gật đầu: “Đó, giờ mới giống người chạy nạn.”

Không lâu sau, Quý Hồi cũng đến, tạo hình của anh ta hôm nay không bẩn như hôm qua mà chỉ ngang với mức độ của Văn Đàn.

Đặng Văn Sơn nhìn trái phải: “Hai người đừng làm tôi thất vọng, cảnh cuối vụ sụp đất phải diễn một lần ăn ngay.”

Cảnh này rất khó quay, đoàn làm phim đã chuẩn bị trước từ lâu, nếu NG sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Quý Hồi cười rạng rỡ: “Chú yên tâm đi, chúng cháu chuyên nghiệp mà.”

Đặng Văn Sơn hừ hai tiếng, khoanh tay sau lưng: “Nói trước bước không qua.”

Quý Hồi nói đùa thì nói đùa, nhưng lúc vào vai thì vô cùng nghiêm túc.

Vì Đặng Văn Sơn muốn đợi ánh chiều tà để quay cảnh sinh ly tử biệt nên Peter sẽ quay những cảnh khác vào buổi sáng.

Đến khoảng bốn, năm giờ chiều, thời gian vừa đẹp, Đặng Văn Sơn cầm bộ đàm, ông không còn giữ dáng vẻ thoải mái như trước mà trở nên nghiêm túc: “Tất cả các bộ phận chuẩn bị.”

Văn Đàn hít sâu một hơi, bước vào vị trí.

Đây là cảnh quay là khi núi lửa phun trào, nam chính do Quý Hồi thủ vai cùng hai người bạn thân và cô bạn gái do Văn Đàn đóng chạy lên nơi cao hơn để thoát thân.

Nhưng nhân vật của Văn Đàn đã bị thương ở chân phải trong lúc chạy nạn từ trước, nên chạy được một nửa thì kiệt sức ngã xuống. Quý Hồi muốn quay lại kéo cô dậy, nhưng cô như linh cảm được điều gì đó, dồn sức đẩy anh ta ra.

Ngay giây sau, dưới chân Văn Đàn nứt ra một khe lớn, mặt đất tách làm đôi rồi nuốt chửng cô vào lòng đất.

Hết chương 53

Bình luận về bài viết này