Chương 51: Lãng phí
Chuyển ngữ: @motquadao
Thời tiết ở Giang Thành tháng Mười đã mang dáng vẻ của đầu thu, hai bên đường phủ đầy lá ngân hạnh rụng.
Bầu trời lúc sáu, bảy giờ mang sắc xanh xám nhàn nhạt, gần như hòa lẫn vào nửa thành phố bên kia.
Trời chưa tối hẳn, đèn đường cũng chưa thật sự sáng rõ.
Chiếc xe thương vụ dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa. Nơi này tuy không sang trọng bằng Lầu Ngoại Lầu, nhưng lại thanh tĩnh, không khí xung quanh cũng rất dễ chịu.
Trong phòng riêng, Chu Kế Quang cùng hai chuyên gia nước ngoài và đạo diễn Pete đã có mặt từ trước.
Minh Trạc được gọi sang ngồi bên phía họ, còn Văn Đàn thì được Từ Thu xếp chỗ ngồi bên cạnh Quý Hồi.
Vừa vào đến nơi, Đặng Văn Sơn đã tiếp tục đề tài tranh cãi chưa xong với Pete ở phim trường lúc ban ngày. Hai người khi thì nói tiếng Anh, lúc thì xổ tiếng Trung, có lúc còn trộn cả hai thứ tiếng với nhau.
Vừa sợ đối phương không hiểu, lại vừa sợ đối phương hiểu.
Tất cả mọi người trong phòng đều có vẻ đã quen với cảnh tượng này.
Quý Hồi nghiêng đầu, khẽ hỏi Văn Đàn: “Đạo diễn Quách không thế này đâu nhỉ?”
Văn Đàn cười một tiếng: “Đạo diễn Quách ở phim trường ít nói lắm.”
Nhưng mỗi khi mở miệng là toàn chửi người.
Cũng có thể là vì quay phim đề tài tình báo nên không khí tại trường cũng cần sự căng thẳng và nghiêm túc. Quách Thụ chú trọng đến chiều sâu cảm xúc và kiểm soát từng chi tiết một cách tỉ mỉ.
Nếu không khí ở phim trường quá vui vẻ thì không chỉ diễn viên mà ngay cả đạo diễn cũng khó mà nhập tâm được.
Quý Hồi lại nói: “Giải Kim Kê vài năm trước, phim hành động của đạo diễn Đặng từng thua bộ phim nghệ thuật của đạo diễn Quách. Ngoài miệng thì ông ấy nói không sao nhưng trong lòng thì vẫn canh cánh đấy.”
Một câu này vừa dứt đã chạm đúng từ khóa khiến Đặng Văn Sơn chú ý. Ông liếc qua, bực mình chất vấn: “Thằng nhóc kia, cậu lại đang nói xấu tôi gì đấy!”
Quý Hồi nâng ly rượu lên, cười chân thành: “Đâu có đâu có, cháu đang khen chú mà!”
Đặng Văn Sơn hừ một tiếng, rõ ràng không tin.
Ngay sau đó, ông chỉ vào Quý Hồi và Văn Đàn: “Hai đứa uống thêm chút rượu đi. Lát nữa về đừng ngủ vội, dành thời gian vun đắp tình cảm. Mai lên phim trường mà không khóc nổi là tôi đánh cho đấy.”
Cảnh quay ngày mai là một trong những cảnh tình cảm hiếm hoi của bộ phim.
Văn Đàn đóng vai một người bạn gái lâu năm, đang chuẩn bị kết hôn của Quý Hồi, trước cảnh sinh ly tử biệt bất ngờ nhất định phải bộc lộ cảm xúc thật mãnh liệt. Đây cũng là bước ngoặt trưởng thành của Quý Hồi trong lúc trốn chạy nên cách xử lý rất quan trọng.
So với anh ta, phần diễn của Văn Đàn đơn giản hơn một chút. Dù gì cô cũng chỉ quay được chưa đến hai cảnh là “ngủm củ tỏi”, trọng tâm là ở phản ứng của Quý Hồi sau cái chết của cô.
Quý Hồi buồn bã trả lời: “Chú muốn đánh cháu thì cần gì viện cớ.”
Câu nói đùa này không chỉ nhẹ nhàng hóa giải tình huống do Đặng Văn Sơn tạo ra, mà còn khiến không khí trong phòng thêm phần sôi động.
Đặng Văn Sơn cười: “Cái thằng nhóc này.”
Nhân lúc uống rượu, Chu Kế Quang kín đáo liếc người ngồi bên cạnh.
Vẻ mặt Minh Trạc vẫn như bình thường, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Chưa được bao lâu, chuông điện thoại của Minh Trạc vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
Chu Kế Quang nheo mắt nhìn về phía Văn Đàn. Cô không còn nhìn Minh Trạc một cách lộ liễu như trước nữa mà suốt buổi cúi đầu lặng lẽ. Chỉ khi Đặng Văn Sơn nhắc đến cô, cô mới ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, phản ứng vừa đủ.
*
Khi Minh Trạc ra ngoài, trời đang mưa.
Có một vài dữ liệu thực nghiệm mà Trần Ngôn Chu không dám chắc nên đang gọi hỏi anh để xác nhận.
Minh Trạc đứng dưới hành lang có mái che, bên cạnh là một ao nước nhỏ. Từng giọt mưa tí tách rơi xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng lan rộng.
Anh lặng lẽ nghe Trần Ngôn Chu trình bày, châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa ra câu trả lời.
Cuộc gọi kéo dài gần mười phút, cuối cùng Trần Ngôn Chu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn thầy Minh, xong cả rồi. Bao giờ thầy Minh về vậy?”
Minh Trạc đáp: “Vài hôm nữa.”
“Vâng vâng, vậy anh cứ lo việc trước, em…”
“Món quà lần trước cậu tặng, bạn gái cậu có thích không?”
Trần Ngôn Chu gật đầu lia lịa: “Thích lắm, cô ấy vui không tả nổi. Em cảm giác lúc đó mà cầu hôn, chắc cô ấy gật đầu ngay tại chỗ luôn!”
Minh Trạc tựa vào cột, dụi tắt điếu thuốc: “Cậu chuẩn bị quà cầu hôn chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Nhắc đến chuyện này, Trần Ngôn Chu có chút đau đầu. “Dạo này cứ tan làm là em lại lén hẹn gặp người tư vấn cầu hôn, cứ như gặp mặt bí mật vậy. Tiếp tục thế này chắc bạn gái em nghi ngờ em ngoại tình mất.”
Minh Trạc lười biếng đáp: “Cố lên.”
Trần Ngôn Chu chợt nhớ ra gì đó, càng ngày càng bạo gan kể: “Người tư vấn cầu hôn của em bảo có thể nhờ bạn bè người thân quay video chúc phúc. Ban đầu em thấy ý tưởng quá ngáo, nhưng…”
Cậu ấy thử dò hỏi: “Thầy Minh, anh có thể giúp em xin một đoạn video chúc phúc từ Văn Đàn được không? Bạn gái em mà thấy, kiểu gì cũng đồng ý cầu hôn luôn!”
Thật ra chính Trần Ngôn Chu cũng thấy yêu cầu này hơi quá đáng. Xin chữ ký thì còn đơn giản, chứ xin quay video thì nếu không phải bạn bè thân thiết chả ai lại đồng ý.
Hơn nữa, Văn Đàn lại là người nổi tiếng. Chuyện tốn thời gian, tốn sức thế này, chưa chắc người ta đã đồng ý.
Trần Ngôn Chu cũng không muốn làm khó Minh Trạc: “Nếu không được thì bỏ qua…”
“Khi nào cần?”
Trần Ngôn Chu ngẩn ra, lắp bắp: “Khi nào cũng được ạ, em không gấp lắm.”
Minh Trạc đáp: “Biết rồi, hai hôm nữa gửi cho cậu.”
Trần Ngôn Chu: “?”
Sao cậu ấy lại có cảm giác thầy Minh không hề thấy khó xử, ngược lại còn rất vui vẻ đồng ý thế nhỉ?
Rõ ràng khác hẳn lần xin chữ ký lần trước!
Minh Trạc cất điện thoại, vừa định quay vào thì Chu Kế Quang đã ra ngoài.
Chu Kế Quang thông báo: “Văn Đàn và Quý Hồi về rồi.”
Minh Trạc “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Chu Kế Quang châm một điếu thuốc, rít một hơi mới nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy là diễn viên, sẽ có những cảnh tình cảm với các nam diễn viên khác. Dĩ nhiên, cô ấy có thể không nhập tâm. Nhưng nếu vậy thì sẽ diễn không ra gì, bị khán giả chỉ trích thiếu chuyên nghiệp, rồi sớm bị thị trường đào thải.”
Minh Trạc hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Giới giải trí đa phần là yêu đương nội bộ, hiếm có người yêu đương ngoài ngành. Chính là vì tất cả mọi người trong giới đều hiểu rõ tính chất công việc này như thế nào.
Nên sẽ không ai quan tâm hôm nay người yêu quay cảnh hôn với ai, hay trong phim yêu đương sống chết với ai.
Chu Kế Quang nghiêm túc nói: “Tôi thấy Văn Đàn không hợp với cậu. Đừng tốn thời gian vào cô ta nữa. Nếu chỉ là yêu chơi qua đường thì không sao, nhưng…”
Minh Trạc thực sự không phải kiểu người yêu chơi qua đường.
Đó mới là điều khiến anh ta lo lắng.
Chuyện của Minh Cảnh đã khiến anh bất hòa với bố mình, không thể lại vì Văn Đàn mà thêm một chuyện rắc rối nữa.
Minh Trạc nhìn anh ta, giữa màn mưa dồn dập nhưng giọng anh vẫn trầm ổn chậm rãi: “Tôi không cảm thấy việc đi gặp người mình thích là đang lãng phí thời gian.”
Hết chương 51
