Chương 49: Rung động
Chuyển ngữ: @motquadao
Sau khi gặp Hướng Đông, Văn Đàn không khỏi lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở làng Tác Tùng.
Thời gian này cô vẫn chìm đắm trong câu chuyện của Tiểu Điệp, thật sự chưa từng nhớ lại chuyện cũ.
Thế nhưng lúc này, giống như một cánh cửa nào đó bị mở tung, nỗi nhớ tuôn trào như nước lũ.
Văn Văn ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Văn Đàn, chị sao thế ạ?”
Lúc này Văn Đàn mới nhận ra, nước mắt mình không biết đã rơi từ lúc nào.
Cô vội đưa tay lau nhanh: “Không sao, chỉ là chị… nhớ tới Tiểu Điệp, hơi luyến tiếc một chút.”
Văn Văn vốn thật thà, không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán: “Em cũng thấy vậy, cảm giác thời gian trôi nhanh quá, mong sớm được thấy chị Văn Đàn tỏa sáng trên màn ảnh!”
Câu nói không liên quan lắm của cô hoàn toàn kéo Văn Đàn ra khỏi cảm xúc đang chìm đắm.
Về đến nhà, Văn Văn lại bắt đầu một đợt thu dọn hành lý mới, cô bé chỉ vào đôi giày leo núi hỏi cô: “Chị Văn Đàn, cái này có cần mang theo không ạ?”
Văn Đàn: “…”
“Thôi, chắc không cần đâu.”
Tối đến, Văn Đàn nằm trên giường, lật xem từng tấm ảnh trong điện thoại.
Có vài bức ảnh phong cảnh thấp thoáng bóng dáng Minh Trạc.
Dáng người anh thẳng tắp, đường nét sắc sảo, dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến người ta rung động.
*
Sáng hôm sau, Văn Đàn đến phim trường mới phát hiện đây chính là bộ phim thảm họa mà Giải trí Hoàn Vũ đã chi một khoản tiền khổng lồ để đầu tư sản xuất.
Phim trường được dựng theo tỉ lệ thật, từng vết đổ nát, những vết nứt trên mặt đất đều vô cùng chân thực và gây ấn tượng mạnh.
Nhân viên đoàn phim dẫn Văn Đàn đến chỗ Từ Thu, chị đang ngồi trước màn hình giám sát theo dõi quay phim, quay đầu lại nói: “Em đến rồi à.”
Văn Đàn gật đầu chào: “Chị Thu.”
Từ Thu kể: “Hôm qua đạo diễn Quách gọi điện cho chị khen em mãi, xem ra ông ấy rất hài lòng.”
Quách Thụ vốn là người không hay khen người khác, nhất là không bao giờ khen trước mặt vì cho rằng làm vậy sẽ khiến diễn viên dễ tự mãn.
Thế mà hôm qua sau khi quay xong, ông đã gọi điện khen Văn Đàn với Từ Thu suốt nửa tiếng, thể hiện rõ ràng sự tán thưởng với cô.
Văn Đàn mỉm cười: “Là nhờ đạo diễn Quách dạy tốt ạ.”
Cô vừa dứt lời thì có người hét lên “Cắt!”, theo sau đó là tiếng cãi vã bằng tiếng Trung và tiếng nước ngoài.
Bộ phim đề tài thảm họa này không chỉ mời chuyên gia địa chất trong và ngoài nước mà còn có hai đạo diễn người Trung và nước ngoài cùng hợp tác. Vì phim thảm họa ở trong nước còn ít, kinh nghiệm của đạo diễn chưa đủ nên Chu Kế Quang đã quyết định chuẩn bị song song hai hướng.
Hai đạo diễn thường xuyên bất đồng ý kiến, lúc họp thì mỗi người nói một thứ tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng cuối cùng họ vẫn luôn tìm ra được phương án mà làm hài lòng đôi bên.
Văn Đàn cảm thấy khá mới lạ, quay đầu nhìn sang.
“Đừng để ý đến họ.” Từ Thu nhìn người đàn ông đang đi tới rồi nói, “Để chị giới thiệu một chút. Quý Hồi, đây là Văn Đàn.”
Văn Đàn thu lại ánh nhìn, nhìn người đàn ông mặt mũi lem luốc trước mặt, đưa tay ra: “Chào anh.”
Quý Hồi nhe răng cười để lộ hàm răng trắng, vội vàng lau bàn tay đầy bụi vào áo rồi mới bắt tay cô: “Chào cô, xin lỗi nhé, tôi bẩn quá.”
Văn Đàn cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Từ Thu nói: “Ngày mai Văn Đàn sẽ bắt đầu quay, vừa hay tối nay Chu tổng cũng sẽ tới, gọi cả hai đạo diễn cùng ăn tối, tiện làm quen luôn.”
Quý Hồi giơ hai ngón tay gõ nhẹ vào lông mày: “Không vấn đề, hai người cứ nói chuyện nhé, tôi qua nghe xem hai ông già kia lại đang cãi nhau cái gì.”
Chờ anh ta rời đi, Từ Thu dẫn Văn Đàn đi dạo một vòng quanh phim trường: “Vai của em lần này không nhiều đất diễn, là bạn gái của Quý Hồi, trong quá trình chạy trốn cùng cậu ta thì rơi vào khe đất mà chết.”
Văn Đàn nhẹ gật đầu: “Dạ.”
Từ Thu lại nói: “Bộ phim này yêu cầu để mặt mộc khi quay, em chịu được không?”
“Dạ được.”
Từ Thu “ừ” một tiếng, tiếp tục dặn dò: “Hiện giờ em chưa cần vội vàng phải xuất hiện trước mặt công chúng, cứ chậm lại một nhịp, đừng bận tâm người ngoài nói gì, yên tâm đóng phim. Có vài lời mời đại diện thương hiệu và show truyền hình tìm đến, chị đều từ chối cả rồi. Diễn viên thì điều quan trọng nhất là giữ được sự bí ẩn. Nếu muốn có cú lội ngược dòng đẹp thì phải vững vàng.”
Văn Đàn đáp: “Em hiểu ạ, cảm ơn chị Thu.”
“Chị đang bàn một vai nữ chính phim điện ảnh cho em, đợi quay xong phần này chắc sẽ có tin. À mà,” Từ Thu quay đầu lại nhìn cô, cười đầy ẩn ý, “đóng cặp với Quý Hồi em không vấn đề gì chứ?”
“Không có đâu ạ.”
Trước đây Văn Đàn từng đóng rất nhiều phim tình cảm ngọt ngào, bạn trai trong phim cũng phải năm sáu người.
Nhưng chưa bao lâu sau, Văn Đàn đã hiểu tại sao Từ Thu lại hỏi vậy.
Khi cùng Từ Thu lên tầng hai của bộ phận kỹ thuật, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Minh Trạc đang nói chuyện với một chuyên gia nước ngoài bên cạnh, tiếng Anh của anh lưu loát, ngữ âm trong trẻo và dễ nghe.
Đầu óc Văn Đàn trống rỗng, chẳng phải anh nói… không theo đoàn làm cố vấn sao?
Từ Thu ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi.”
Văn Đàn vội thu lại ánh nhìn, quay người đi xuống lầu.
Sau khi cô và Từ Thu rời đi, Minh Trạc cầm tài liệu trong tay, quay đầu nhìn về phía họ một chút.
Dạo quanh phim trường một vòng, Từ Thu đưa cô trở lại chỗ ban đầu: “Được rồi, em về nghỉ ngơi đi, mai sẽ bắt đầu quay. Nhân vật của em không có kịch bản, mai lúc quay đạo diễn sẽ trực tiếp nói với em cần phải diễn thế nào, em chuẩn bị xong thì đến là được.”
Chị lại nói: “À, tối nay có hẹn ăn tối cùng mọi người, em nhớ tới nhé. Thời gian và địa điểm chị sẽ nhắn sau.”
Văn Đàn đáp: “Dạ được ạ.”
Cô vừa về khách sạn làm thủ tục xong thì Lâm Sơ Dao gọi điện tới.
Lâm Sơ Dao hỏi: “Cậu đang làm gì đấy, ra ngoài đi dạo không?”
“Tớ vào đoàn rồi.”
“Không phải hôm qua cậu mới đóng máy sao?”
Văn Đàn bước vào thang máy: “Ừ, hôm nay lại vào đoàn mới rồi.”
Lâm Sơ Dao không khỏi có chút buồn bã: “Bạn iu à, cậu đúng là thật sự quyết tâm tập trung vào sự nghiệp rồi. Tớ thấy vui cho cậu mà nhìn lại bản thân thì vui không nổi.”
Văn Đàn cười: “Thôi nào, bộ phim này chắc quay không lâu đâu, mấy hôm nữa tớ về sẽ mời cậu đi ăn một bữa.”
“Được nhé, chờ cậu đó ~”
Văn Đàn cúp máy, nhìn con số đang tăng trên bảng hiển thị thang máy, chậm rãi thở ra một hơi.
Giờ cô chỉ có một nguyện vọng, đó chính là đừng ở cùng một tầng với Minh Trạc, cũng đừng vô tình chạm mặt anh.
Văn Đàn tự biết bản thân chẳng phải chính nhân quân tử gì, có thể giữ lời hứa hoàn toàn là vì đã ký hợp đồng, nếu không thì cùng lắm là vi phạm trả tiền đền bù thôi.
Cô chỉ là người phàm không phải bậc thánh hiền, không gặp Minh Trạc thì còn kiềm chế được một chút lý trí.
Chứ nếu ngày nào cũng gặp thì ai mà kháng cự nổi sức hút của mỹ nam cơ chứ?
Nhưng thực tế luôn chứng minh, càng sợ điều gì thì điều đó càng đến.
Văn Đàn vừa dọn dẹp xong trong phòng mình thì nhận được cuộc gọi từ Từ Thu bảo cô xuống lầu ngay.
Hôm qua Văn Văn ăn phải thứ gì đó không tốt, bị tiêu chảy suốt, cả người kiệt sức nên Văn Đàn bảo cô bé uống thuốc rồi nghỉ ngơi, không cần đi theo.
Văn Đàn rời phòng, đi về phía thang máy.
Cô vừa cất thẻ vào túi thì nghe thấy tiếng trò chuyện vang lên phía sau.
Cả người Văn Đàn cứng đờ, không lẽ… trùng hợp vậy sao?
———
Hết chương 49
