[Tai tiếng] Chương 46

Chương 46: Đào tạo

Chuyển ngữ: @motquadao


Minh Trạc cầm điện thoại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Biết rồi.”

Lâm Sơ Dao thay anh than thở: “Thấy chưa, đây chính là hậu quả vì anh không biết trân trọng quá khứ. Cơ hội chỉ nằm trong tay một số người, lỡ một lần là hối tiếc cả đời đấy nhé.”

“Xem ra dạo này em học triết học nghiêm túc đấy.”

“…Bye bye anh họ.”

Minh Trạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đôi mắt đen tĩnh lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

*

Hôm sau, Trần Ngôn Chu đến văn phòng thì thấy trên bàn có một phong thư. Cậu ấy vừa ngáp vừa mở ra: “Cái gì đây… aaaa! A~!”

Một chữ “A” mà kéo dài thành mấy tông khác nhau.

Trần Ngôn Chu phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên, suýt nữa đã nhào đến ôm Minh Trạc: “Thầy Minh, anh làm việc năng suất quá! Em cứ tưởng ít nhất cũng phải hai ngày cơ!”

Minh Trạc vẫn không biểu lộ cảm xúc: ”Giải quyết xong rồi thì lo làm việc cho tử tế vào.”

Trần Ngôn Chu liên tục gật đầu, nhưng lại “ủa” một tiếng: “Ơ sao lại có hai tấm? Vẫn là do thầy Minh quan hệ sâu rộng, bạn gái em chắc chắn sẽ rất vui…”

Minh Trạc khựng lại một chút, nâng mắt nói: “Một tấm là của tôi.”

Trần Ngôn Chu: “Hả?”

Minh Trạc đứng dậy, rút một tấm từ tay cậu, nghiêm túc nói: “Làm việc đi.”

Trần Ngôn Chu sung sướng ngồi xuống, món quà sinh nhật bất ngờ lần này chắc chắn sẽ khiến bạn gái vui mừng.

*

Ngày đầu tiên Văn Đàn vào đoàn phim, Từ Thu đi cùng cô.

Đạo diễn của phim “Trường Phong” tên là Quách Thụ, năm nay sáu mươi tuổi, từng quay không ít phim đề tài tình báo thời chiến, trong đó có hai phim đoạt giải, tiếng tăm lẫy lừng trong giới.

Những đạo diễn như vậy thường rất kiêu ngạo, yêu cầu cao cả về diễn viên lẫn góc quay.

Từ Thu dẫn Văn Đàn đến, mỉm cười cất lời: “Đạo diễn Quách, đây là Văn Đàn mà tôi từng nhắc đến với anh.”

Văn Đàn gật đầu chào: “Chào đạo diễn Quách.”

Quách Thụ chỉ liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục nói vào bộ đàm: “Cảnh vừa rồi quay lại lần nữa, ánh sáng đứng yên ở đó.”

Sắp xếp xong, ông mới quay lại: “Ngoại hình trông cũng ổn, đi thay đồ rồi trang điểm trước đi, tôi muốn xem hiệu quả thế nào.”

Trợ lý của Quách Thụ nói với Văn Đàn: “Cô theo tôi nhé.”

Văn Đàn gật đầu, theo cô ấy rời đi.

Sau khi họ đi xa, Quách Thụ mới nói với Từ Thu: “Tôi đã xem tư liệu của con bé rồi, trước giờ chỉ đóng vài web drama rẻ tiền, ngay cả phim truyền hình chiếu đài cũng chưa có. Sao lại đưa đến chỗ tôi vạy?”

Trong giới này có một “chuỗi thức ăn” ngầm: bên kịch nói coi thường bên điện ảnh, bên điện ảnh thấy bên truyền hình chướng mắt, bên truyền hình không để web drama vào mắt, còn web drama lại coi thường tiểu phẩm online.

Vì thế nên ai cũng muốn leo lên cao hơn.

Từ Thu vẫn giữ nụ cười: “Anh không thấy cô ấy có cấu trúc xương mặt rất tốt, vô cùng hợp với màn ảnh rộng sao?”

“Người có cấu trúc xương đẹp thì nhiều, nhưng diễn xuất phải đạt mới được.”

“Cứ thử trước xem sao đã. Dù sao Kế Quang cũng đã ký hợp đồng với cô ấy rồi, chẳng lẽ lại tự tát vào mặt mình?”

Chuyện Mạnh Trần An chấm dứt hợp đồng với Giải trí Hoàn Vũ thời gian trước ồn ào đến mức không ai là không biết.

Quách Thụ nói: “Được, vậy xem con bé thể hiện thế nào đã. Nếu có chút tiềm năng, tôi sẽ giúp đào tạo một chút. Còn nếu dở quá thì tôi cũng bó tay.”

*

Văn Đàn ngồi trước gương sau khi thay xong bộ sườn xám không tay.

Chuyên viên trang điểm hoàn thành lớp makeup rồi bắt đầu làm tóc.

Lúc Từ Thu đến, tạo hình đã gần hoàn thiện.

Văn Văn thấy chị, vội đứng dậy: “Chị Thu!”

Từ Thu liếc nhìn phía Văn Đàn, hỏi cô bé: “Em thấy thế nào?”

“Em thấy đẹp quá, suýt không nhận ra chị Văn Đàn luôn!”

Trong gương, Văn Đàn với lớp trang điểm mắt khói, môi đỏ thẫm, tóc xoăn cổ điển, tất cả đều là những phong cách cô chưa từng thử trước đây.

Từ Thu nói: “Diễn viên cần có tính biến hóa, phải “đóng gì ra nấy”, không thể cứ như mấy vai cũ của cô ấy trước kia, hình tượng rập khuôn, khán giả xem mà chẳng phân biệt nổi phim nào với phim nào.”

“Nhưng em có thể nhận ra mà! Mỗi vai chị Văn Đàn đóng đều cố gắng thể hiện sự khác biệt giữa các nhân vật.”

Từ Thu cười: “Cố gắng thôi chưa đủ. Người thích cô ấy, dù cô ấy có diễn dở cũng nói là hay. Người không thích, cho dù cô ấy có giải thích tỉ mỉ khác biệt ở đâu họ cũng không để tâm.”

Văn Văn khẽ gật đầu, thấy cũng đúng.

Chẳng mấy chốc, tóc của Văn Đàn cũng làm xong.

Cô cầm chiếc khăn choàng do chuyên viên trang điểm đưa, phủ lên vai.

Đúng lúc đó, Quách Thụ cũng đi vào.

Ông nhìn Văn Đàn, chỉ tay vào Văn Văn: “Cô hãy coi đây là sĩ quan cao cấp quân Nhật, diễn cảnh quyến rũ hắn.”

Văn Văn trợn tròn mắt: “Em á? Em không làm được đâu, cứ nhìn vào mắt người khác là em thấy buồn cười rồi…”

Quách Thụ nạt: “Không bảo cô diễn, ngồi đó thôi.”

Với Văn Đàn, đây là một thử thách lớn.

Không chỉ là đối mặt người quen dễ tạo cảm giác ngượng ngùng, mà Văn Văn hoàn toàn là người ngoài ngành, không thể diễn ăn ý, thậm chí còn dễ bật cười làm đứt mạch cảm xúc của cô.

Văn Đàn gật đầu: “Được ạ.”

Cô là diễn viên, đến chuyện này cũng không làm được thì chẳng khác gì tự đá đi chén cơm của mình.

Đây là buổi thử vai, không có thời gian chuẩn bị.

Văn Đàn lùi lại phía cửa, hít sâu vài hơi, sau đó kéo khăn choàng xuống, để lộ bờ vai.

Quách Thụ ngồi xuống, thay cô hô một tiếng: “Ba, hai, một, bắt đầu!”

Văn Đàn lập tức nở nụ cười tươi, lắc mông bước vào: “Ai da, trưởng quan~ Sao ngài đến mà không báo trước một tiếng?”

Vừa nói, cô vừa đặt tay lên vai Văn Văn, vuốt ve mấy cái đầy mờ ám.

Văn Văn có lẽ thấy hơi nhột, hơi co người lại, còn có vẻ muốn bật cười.

Văn Đàn lập tức nghiêng người, tựa vào lòng cô bé, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt ánh nước như làn nước mùa thu: “Trưởng quan, ngài chê Tiểu Điệp rồi sao?”

Văn Văn lắp bắp: “Không… không có…”

Văn Đàn cười, đưa tay khẽ nâng cằm cô bé lên: “Tiểu Điệp hát cho ngài nghe nhé? Ngài không phải rất thích nghe bài *Bao giờ quân trở lại” sao?”

Cô ngân nga vài câu, rồi đứng dậy rót chén trà đưa qua, giọng ngọt như mật, ánh mắt đưa tình: “Trưởng quan, ngài thấy có hay không?”

“Được rồi. Cắt!”

Quách Thụ đứng dậy, gãi gãi lông mày.

Văn Đàn tưởng mình diễn chưa tốt, theo phản xạ liếc nhìn Từ Thu, nín thở chờ đợi.

Từ Thu cho cô một ánh mắt trấn an.

Quách Thụ quay sang trợ lý: “Gọi biên kịch đến đây, sửa lại kịch bản một chút.”

Vai Tiểu Điệp mà Văn Đàn thể hiện không đơn thuần là một kẻ nịnh hót, mà còn là một người bị đẩy vào hoàn cảnh đó bởi số phận, bất đắc dĩ phải khuất phục, nhưng trong cốt cách vẫn còn lòng kiêu hãnh và sự không cam chịu. Chính vì thế mới có khát vọng phản kháng, muốn tự mình thoát khỏi nơi này.

Vì vậy, động cơ phản bội nam chính bỗng trở nên hợp lý hơn nhiều.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, kể từ lúc cô xuất hiện, Quách Thụ đã thấy có thể phát triển chiều sâu thêm cho nhân vật này.

Chờ trợ lý đi rồi, Quách Thụ mới nói với Văn Đàn một câu: “Diễn không tệ.”

Văn Đàn không kìm được nụ cười trên môi, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

Quách Thụ ho nhẹ một tiếng, vẫn theo phong cách “vừa đấm vừa xoa”: “Nhưng đừng vội mừng, cô có khả năng ứng biến đấy, nhưng dáng vẻ còn chưa đủ quyến rũ. Trông không giống một vũ nữ lớn lên trong chốn Thượng Hải phồn hoa, về phải luyện thêm.”

———

Hết chương 46

* Dông dài: Dạo này bận quá nên bắt đầu từ chương này mình chưa beta lại, có lẽ sẽ xuất hiện những sai sót. Vậy nên nếu có chỗ nào bất hợp lý hoặc đọc không thuận miệng thì các bạn góp ý và sửa lỗi cho mình với nhé. Cảm ơn cả nhà nhiều ạaaa

Bình luận về bài viết này