[Tai tiếng] Chương 44

Chương 44: Lựa chọn

Chuyển ngữ: @motquadao


Trong giới giải trí, chuyện nghệ sĩ “sập phòng” (*) vì yêu đương xảy ra như cơm bữa.

(*) Sập phòng: Sập phòng trong giới giải trí dùng để chỉ chuyện tình cảm của thần tượng bị tiết lộ

Nhẹ thì mất fan và mất chút danh tiếng, đợi sóng gió qua đi, nếu may mắn có được tác phẩm hay thì còn có thể cứu vãn.

Nhưng nếu không may, thì chỉ có ngày càng chìm dần vào quên lãng.

Ngoài ra, nếu bị dính vào mấy chuyện một chân đạp hai thuyền, ngủ với fan, tình một đêm, “mua rau răm”, hay vướng đến phạm trù đạo đức, pháp luật, thì gần như coi như bị cấm sóng ngầm.

Thông thường, trong hợp đồng nghệ sĩ đều có điều khoản không được yêu đương trong thời gian ký hợp đồng. Nhưng chỉ cần không dính phải mấy chuyện trên, yêu đương lén lút không bị phát hiện, hoặc fan hâm mộ không phản ứng gay gắt thì công ty cũng thường mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trường hợp của Văn Đàn thì đặc biệt hơn. Trước kia vì chuyện yêu đương với Mạnh Trần An, sự nghiệp của cô gần như giậm chân tại chỗ suốt ba năm.

Lần này Giải trí Hoàn Vũ ký với cô như chơi một canh bạc, tất nhiên không đời nào để cô quay lại vết xe đổ, càng không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng công ty.

Có lẽ còn thêm chút tư tâm ích kỷ của Chu Kế Quang, cho nên điều khoản “không được yêu đương” đối với cô là một yêu cầu bắt buộc.

Văn Đàn gật đầu: “Anh ấy đã đề cập rồi ạ.”

Hôm cô đến Giải trí Hoàn Vũ gặp Chu Kế Quang, trước khi rời đi, anh ta đã nói rõ ràng.

Muốn vào Hoàn Vũ thì phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình cảm.

Văn Đàn cuối cùng đã chọn sự nghiệp. Cô đến viện nghiên cứu để tạm biệt Minh Trạc, đến Namcha Barwa vốn là để tạm biệt chính mình, sau khi trở về sẽ đoạn tuyệt tình cảm, chuyên tâm làm việc, yêu công việc, lấy công việc làm bạn trai.

Ai ngờ ông trời lại trêu đùa cô như vậy.

Từ Thu lại hỏi: “Giới hạn của em đến mức nào?”

Văn Đàn hơi sững người.

Từ Thu vừa uống nước vừa bình thản nói: “Công ty trước của em muốn giữ gìn hình tượng, chắc chắn chưa từng để em đóng những vai có cảnh táo bạo. Nhưng phim điện ảnh khác phim truyền hình, rất chú trọng nghệ thuật góc máy. Nếu em không chịu cởi, không thể phá bỏ hình tượng cũ thì rất khó mà đoạt giải.”

Văn Đàn khẽ mím môi: “Chỉ cần cảnh quay và nội dung hợp lý thì yêu cầu đến đâu em cũng có thể chấp nhận. Nhưng nếu là …”

Từ Thu bật cười, biết cô đang lo lắng điều gì: “Bé ơi, chúng ta quay phim điện ảnh, chứ không phải phim cấp ba.”

“…”

Từ Thu lấy từ túi ra một quyển kịch bản đưa cho cô: “Đây là một bộ phim đề tài tình báo thời chiến đang quay, tên là “Trường Phong”. Trong phim có một vai vũ nữ, diễn viên trước vì lý do cá nhân không thể tham gia. Chị đã giới thiệu em với đạo diễn, em muốn thử không?”

Văn Đàn gần như không hề do dự mà gật đầu: “Muốn ạ.”

Từ lâu cô đã muốn thử sức với những vai diễn khác biệt rồi.

Từ Thu nói: “Bộ phim này xoay quanh một nam chính thâm nhập vào căn cứ địch lấy cắp thông tin tình báo rồi truyền tin thành công. Trong quá trình này, anh ta tiếp xúc với vài người phụ nữ, nhưng vai nữ trong phim đều không có nhiều đất diễn. Ai thể hiện xuất sắc hơn thì cơ hội càng rộng mở.”

Sau đó, chị nói tiếp: “Nếu em thấy không vấn đề gì thì ngày kia có thể vào đoàn. Mong là em không khiến chị thất vọng, đừng để bị ‘trả hàng’ ngay từ cảnh đầu tiên.”

*

Sau khi Từ Thu rời đi, Văn Văn thì thầm: “Chị Văn Đàn, sao em cứ có cảm giác chị sắp phất lên rồi ấy?”

Văn Đàn: “…”

Văn Văn tưởng cô không tin, vội nói: “Thật mà! Em cứ nghĩ Hoàn Vũ ký với chị chỉ để làm mất mặt Mạnh Thần An, mà mối quan hệ giữa chị với Hoàn Vũ trước giờ cũng chẳng vui vẻ gì. Em còn tưởng họ sẽ để chị ngồi không, chờ chị không chịu nổi thì tự hủy hợp đồng. Ai ngờ họ thật sự lên kế hoạch cho chị, lại còn cho chị đóng phim điện ảnh luôn!”

Văn Đàn đứng dậy, vỗ vai cô bé: “Đi thôi.”

*

Về đến nhà, Văn Đàn dành cả đêm để đọc kịch bản.

Nhân vật vũ nữ này là một cô gái bị bán đến chốn Thượng Hải phồn hoa (*) từ nhỏ, vì sinh tồn mà phải khom lưng lấy lòng các bậc quyền quý. Cô nắm giữ trong tay vật mà nam chính cần, đồng ý hợp tác với anh, với điều kiện anh phải đưa cô rời khỏi nơi đó.

(*) Từ gốc là “Thập Lý Dương Trường” (十里洋场): chỉ Thượng Hải thời Dân Quốc, nơi hoa lệ, tây hóa và phức tạp, gắn liền với hình ảnh kỹ nữ, quán bar, khiêu vũ, v.v.

Sau này, khi đối mặt với lời dụ dỗ của sĩ quan cao cấp Nhật Bản, cô không hề do dự bán đứng nam chính và thành công lên tàu đến Hồng Kông.

Tuy đó là kế hoạch được cô và nam chính bàn bạc từ trước để đánh lừa kẻ địch, nhưng phân cảnh cô phản bội nam chính phải diễn ra được cảm giác khiến người ta vừa hận vừa thương.

Nhân vật này khá phức tạp, đòi hỏi phải thể hiện được nhiều mặt nội tâm.

Văn Đàn xem xong kịch bản, lại mở các bộ phim cùng thể loại ra xem đi xem lại để tìm cảm giác.

Không biết từ lúc nào, trời bên ngoài đã sáng.

Điện thoại cô để đâu đó cứ rung liên hồi. Cô tìm một hồi mới thấy.

Là Lâm Sơ Dao gọi tới: “Bé yêu, về rồi hả?”

Văn Đàn bóp sống mũi: “Tớ về rồi.”

“Vậy tối nay đi ăn với tớ nhé?”

“Okay.”

Văn Đàn sắp vào đoàn, tiện mang quà về tặng cô ấy luôn.

Tối đó hai người hẹn nhau ăn lẩu. Văn Đàn vừa đẩy cửa phòng riêng đã thấy Lâm Sơ Dao vẫy tay chào rối rít.

Cô đi đến: Cậu trúng số à mà vui thế?

Lâm Sơ Dao kéo ghế cho cô: “Gặp cậu còn vui hơn trúng số ấy chứ.”

Văn Đàn cười, đưa túi quà trong tay cho cô ấy: “Tặng cậu này.”

Lâm Sơ Dao đưa tay nhận lấy, rồi lại xoay người đưa ngược lại cho cô một túi giấy to: “Vừa hay tớ cũng có quà cho cậu.”

Văn Đàn nhìn chiếc túi Hermes trước mặt, im lặng mấy giây: “Cậu làm chuyện gì trái với lương tâm hả?”

Lâm Sơ Dao ôm lấy tay cô: “Thì lần trước tớ lỡ miệng với thầy Minh nói ra chuyện cậu còn thích thầy ấy. Đây coi như quà chuộc lỗi của tớ.”

“Đó là chuyện cũ rồi mà, đâu đến mức phải tặng tớ một món quà lớn như này.”

Lâm Sơ Dao làm nũng: “Cậu nhận đi mà, tớ thật sự muốn tặng cậu đó. Mấy hôm nay ngủ không ngon, cậu nhận thì tớ mới yên lòng được.”

Văn Đàn thật sự không để chuyện kia trong lòng, nhưng thấy Lâm Sơ Dao như vậy thì đành nhận, sau này tìm dịp trả lại là được.

Cô nói: “Được, vậy tớ không khách sáo nhé.”

Lâm Sơ Dao lập tức cười rạng rỡ: “Chị em tốt!”

Ăn được nửa bữa, cô ấy lại không nhịn được hỏi: “Cậu với thầy Minh rốt cuộc là sao thế?”

Văn Đàn vừa nhúng hai miếng thịt bò, bình thản đáp: “Không có gì cả, kết thúc rồi.”

“Hai người còn chưa bắt đầu mà sao đã kết thúc được vậy?”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Gặp gỡ thoáng qua mà, lúc chơi thì vui vẻ, kết thúc chuyến đi thì ai về nhà nấy, quay lại cuộc sống bình thường thôi.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Cô nàng cảm thấy mình đã truyền cho Văn Đàn một quan niệm sai lầm.

Lâm Sơ Dao ho nhẹ, bắt đầu dò hỏi: “Vậy, hay là… để tớ giới thiệu anh họ tớ cho cậu nhé? Anh ấy cũng rất đẹp trai, na ná thầy Minh, chắc chắn là gu của cậu.”

“Thôi đi, tớ đâu còn mặt mũi nào gặp anh họ cậu.” Văn Đàn lại nói, “Với lại tớ sắp vào đoàn làm phim mới rồi, từ giờ trở đi con tim này sẽ chỉ thuộc về công việc mà thôi.”

———

Hết chương 44

Bình luận về bài viết này