[Quay về] Chương 34

Chương 34: Yêu em vô bờ / Yêu anh vô bờ

Chuyển ngữ: @motquadao


Trước ngày thi đại học một hôm, Cố Nguyên bất ngờ xuất hiện sau hai tháng không gặp gỡ.

Giai đoạn nước rút, mẹ Kim Chiêu xin nghỉ làm để ở bên con gái tiếp sức mùa thi, vậy nên hai người họ không thể gặp nhau.

Kim Chiêu không mang điện thoại theo người. Buổi chiều, Phương Đường bỗng thần thần bí bí ghé sát đầu vào vai cô, yên lặng nhìn cô giải đề.

Kim Chiêu biết cô nàng có chuyện muốn nói. Cô dừng bút quay đầu lại hỏi nhỏ: “Có chuyện gì thế?”

Phương Đường mím môi, thì thầm hỏi: “Cậu có muốn gặp anh Nguyên không?”

Không ngờ cô ấy lại hỏi thế, Kim Chiêu nhất thời không nói gì, vô thức siết chặt cây bút trên tay, một luồng cảm xúc nóng hổi cuộn trào trong lồng ngực, như sắp dâng lên nơi khóe mắt.

Cô cúi đầu, tim như nhói lên một chút, kéo theo dạ dày cũng khó chịu, đau âm ỉ.

Nhịp tim dồn dập, cô nuốt nước bọt, khẽ trả lời:“Muốn.”

“Tối nay anh Nguyên cũng muốn gặp cậu…” – Phương Đường thăm dò, muốn xem ý Kim Chiêu thế nào.

Kim Chiêu nghĩ tới tình trạng hiện tại thì không khỏi chau mày, phiền muộn giãi bày: “Nhưng mẹ tớ mang cơm tối đến, tan học còn đến đón tớ nữa…”

Phương Đường cảnh giác liếc về phía cửa sau lớp học, hạ giọng: “Cậu trốn tiết cuối đi. Cậu có để ý không, mỗi tiết tự học cuối thầy chủ nhiệm chỉ lượn một vòng rồi đi luôn, cái ông nghiện rượu đó…”

Kim Chiêu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Được. Tớ không có điện thoại, cậu hẹn anh ấy giúp tớ.”

Tiết tự học cuối cùng, sau khi thầy chủ nhiệm đã kiểm tra lớp xong, Phương Đường nhìn qua cửa sổ. Quả nhiên thấy ông thầy rảo bước trên con đường quen thuộc về khu giáo viên.

Chắc chắn thầy đã rời khỏi, Phương Đường nháy mắt ra hiệu, Kim Chiêu liền cầm túi vải đã chuẩn bị từ trước, trốn ra bằng cửa sau.

Trống lồng ngực như nhảy loạn, cô nhanh chóng xuống cầu thang, vội vã bước về phía cổng trường, đưa tờ giấy xin phép do Phương Đường chuẩn bị cho chú bảo vệ xem, thế là thành công rời khỏi trường.

Dưới bóng cây ngô đồng cao lớn thân quen, một chiếc xe quen thuộc đang đợi cô.

Kim Chiêu sốt sắng bước tới. Qua ô cửa xe, cô thấy gương mặt thân quen ấy. Cô mở cửa xe.

Cố Nguyên nhìn cô như nhìn một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi, không nhịn được cười thúc giục: “Lên xe đi.”

Kim Chiêu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn bước vào xe ngồi xuống.

Cửa xe đóng lại. Cố Nguyên kéo tay cô ôm chặt vào lòng.

“Tay em lạnh quá.” Cố Nguyên thì thầm, đặt bàn tay nhỏ bé của cô lên người mình. “Hồi hộp à?”

Mùi hương quen thuộc phảng phất, Kim Chiêu chẳng biết nói gì, chỉ ngơ ngác như đứa ngốc: “Lâu rồi mình không gặp nhau.”

“Ừm, lâu thật.” Cố Nguyên xoa đầu cô, đặt một nụ hôn nhẹ, nỉ non hỏi: “Nhớ anh không?”

“Nhớ, nằm mơ em cũng nhớ anh” Sống mũi Kim Chiêu cay cay.

Cố Nguyên đau lòng ôm chặt lấy cô: “Sau này tỉnh giấc, sẽ luôn thấy anh ở bên.”

“Sẽ rất nhanh thôi” Kim Chiêu ỷ lại, dụi mặt vào vai anh.

Cố Nguyên bế cô ngồi lên đùi, xoa nhẹ tay cô: “Không lạnh nữa rồi.”

Trong xe tối om, Kim Chiêu ngẩng đầu nhìn anh. Ánh đèn bên ngoài chiếu rọi lên gương mặt Cố Nguyên, tạo thành những mảng sáng mờ ảo. Cô đưa tay chạm vào anh.

Mềm mềm, ngứa ngứa, Cố Nguyên nắm lấy bàn tay đang phiêu du trên mặt mình, cúi đầu nhìn cô. Ánh sáng khiến đôi mắt nâu hổ phách của Kim Chiêu trong vắt như nước mùa thu.

Anh tiến lại gần, hôn lên đôi môi mềm mại.

Anh khẽ mút nhẹ môi dưới, dịu dàng liếm ướt rồi nhè nhẹ hút lấy. Cảm nhận được cô hé miệng, anh hôn sâu hơn một chút rồi rời ra.

So với những nụ hôn nồng cháy trước kia, nụ hôn này chỉ như gió thoảng mây trôi.

Kim Chiêu mở to mắt, ánh mắt mơ màng như ngập tràn ánh sao.

Cố Nguyên ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ, dùng môi khẽ cọ, trầm giọng thì thầm: “Thi xong rồi thì để anh tha hồ hành hạ em.”

Cả khoang xe ngập trong mùi hương của nỗi nhớ.

Kim Chiêu vuốt nhẹ bờ lưng rắn chắn của anh: “Kết thúc môn thi cuối cùng, anh đến đón em nhé.”

Cố Nguyên hơi sững người: “Mẹ em chắc chắn cũng tới.”

“Anh đến đón em nhé.” Kim Chiêu không hề bị lay động, giọng cô vô cùng kiên định.

“Được.”

Trong hai ngày thi đại học, Kim Chiêu toàn tâm toàn ý, nghiêm túc hoàn thành năm lớp 12 lần thứ hai của mình, đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho những năm tháng cấp ba.

Kết thúc môn thi cuối cùng, cô bước ra khỏi phòng thi, khuôn mặt không giấu được niềm vui. Cô bước nhanh xuống cầu thang, vô cùng khoan khoái.

Rời khỏi khu phòng học, cô nhìn về phía cổng trường.

Cô biết, mẹ đang chờ cô ở gần đó.

Cô vẫn dễ dàng tìm thấy Cố Nguyên giữa biển người đông đúc trước cổng trường.

Xung quanh chen chúc, có người cười vang trong cảm giác giải thoát, có người lại bật khóc vì nuối tiếc không cam lòng.

Tiếng ve cứ dai dẳng kêu trên những tán cây, ồn ào đến mức khiến lũ chim cũng chẳng buồn đậu xuống.

Nhưng trong mắt Kim Chiêu chỉ có gương mặt quen thuộc ấy. Cô khẽ mỉm cười.

Không do dự, không ngần ngại, cô sải bước về phía anh.

Hoàn toàn văn

Chương trước | Mục lục

Bình luận về bài viết này