[Quay về] Chương 32

Chương 32: Hoa đã nở

Chuyển ngữ: @motquadao


Sáng hôm sau, Cố Nguyên quỳ một gối bên chân Kim Chiêu, nhìn cô uống xong viên thuốc tránh thai khẩn cấp, trong lòng đầy áy náy và tự trách.

“Xin lỗi em… sau này anh sẽ không để em phải uống thuốc nữa.”

“Anh đứng lên đi, mau ngồi xuống đây.” Kim Chiêu đặt cốc nước xuống, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

“Anh xin lỗi…” Cố Nguyên lại tiếp tục xin lỗi, ngoài ba chữ này, anh thực sự không biết nên nói gì.

Tối qua bị thuốc làm mụ mẫm cả đầu óc, trong lòng chỉ còn lại dục vọng, hoàn toàn quên mất mọi lý trí.

“Nếu tối qua anh còn có thể nhớ đến việc tránh thai, thì bọn mình cũng không tính là thành công lắm.” Kim Chiêu đợi anh ngồi xuống rồi tựa đầu vào vai anh.

“Bọn em…” Cố Nguyên khẽ nheo mắt, ánh mắt thoáng hiện chút nguy hiểm khi nhớ lại chuyện tối qua. Anh nghĩ đến tin nhắn trong nhóm cứu viện sáng nay.

“Kế hoạch hỗ trợ hoàn thành viên mãn?” Anh cúi đầu hỏi Kim Chiêu.

“Chuyện đó…” Kim Chiêu có hơi chột dạ, mắt đảo đi chỗ khác.

“Hửm?” Cố Nguyên vươn tay, nhéo nhéo gò má mềm mịn hồng hồng của cô, mang theo vài phần uy hiếp.

“Chuyện đó… thôi thì anh tự xem đi.” Kim Chiêu đưa điện thoại cho anh, ánh mắt lén lút quan sát sắc mặt anh.

Cố Nguyên lướt lướt tin nhắn trong nhóm chat, mặt mỗi lúc một đen lại.

Kim Chiêu biết điều, thấy có điềm chẳng lành liền vội đứng dậy bước ra ban công, giữ khoảng cách an toàn.

Chưa được bao lâu, cô đã cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh vòng qua ôm lấy mình từ phía sau, giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng bỏng cọ vào tai cô: “Sao lại chạy?”

“Sợ anh giận xong đánh em…” Kim Chiêu ngại ngùng nói nhỏ.

“Anh giận gì chứ? Anh cảm ơn bọn em còn không hết nữa, đặc biệt là cảm ơn em đấy.” Cố Nguyên ôm chặt lấy cô hơn, thì thầm, “Lúc nãy ra ngoài, anh tiện tay mua áo mưa, để đêm nay anh cảm ơn em đàng hoàng nhé, hửm?”

Nghe âm mũi đầy gợi cảm của anh, tim Kim Chiêu khẽ run lên, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh, lí nhí phản đối: “Em không cần.”

Nhìn thấy cô trong nháy mắt biến thành một chú thỏ trắng nhỏ, Cố Nguyên không khỏi muốn tiếp tục trêu chọc cô: “Ơ? Sao lại không cần? Kế hoạch thành công rực rỡ như vậy, phải phát huy chứ.”

“Ơ kìa, đã thành công rồi mà.” Kim Chiêu dậm chân, vừa xấu hổ vừa nũng nịu phản bác.

Cố Nguyên nuông chiều cười, cùng cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Dưới lầu, cây hoa anh đào nở muộn lặng lẽ lớn lên từng ngày.

“Em còn nhớ gốc cây kia không?” Cố Nguyên cọ cọ vào má cô.

“Em đâu còn mất trí đâu, đương nhiên là nhớ rồi.” Kim Chiêu đưa tay vuốt nhẹ mặt anh, ánh mắt đầy dịu dàng.

Hai người không nói gì thêm, như cùng rơi vào một đoạn ký ức rất xa.

Hôm đó là một buổi đi chơi tập thể, nhóm Phương Đường đi trước ríu rít cười nói, còn Kim Chiêu và Cố Nguyên lững thững theo sau.

Gió mát lướt qua, mang theo hương hoa anh đào hai bên đường thoảng qua chóp mũi.

Kim Chiêu vô thức hít sâu một hơi, như muốn ôm trọn mùi hương đó vào lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn hàng anh đào hai bên hỏi Cố Nguyên: “Đây là hoa anh đào gì vậy anh, thơm qá?”

“Thì vẫn là hoa anh đào thôi.” Cố Nguyên nhướng mày, chẳng thấy có gì đặc biệt.

“Nhưng em thấy mấy cây hoa anh đào em từng gặp chẳng có mùi gì cả.” Kim Chiêu tò mò lại gần cây hoa, khẽ khàng hít hà.

“Đây là hoa anh đào Nhật Bản nở muộn, có mùi thơm.” Hoa Lạc Âm ở phía sau nghe tiếng Kim Chiêu thắc mắc liền quay lại giải thích.

“Cậu chưa từng đến đây à?” Phương Đường chớp mắt hỏi.

“Tớ mới chuyển đến Nam Thị năm lớp 10, bình thường chẳng ra ngoài mấy, mà cũng không đi ngang khu này.” Kim Chiêu dùng đầu ngón tay chạm vào cánh hoa mỏng manh, lại không kiềm được hít thêm một hơi.

Cố Nguyên đút tay vào túi quần, nhìn sống mũi cao thanh tú của cô chạm vào cánh hoa, thản nhiên nói: “Ngày mai anh sẽ bảo người trồng mấy cây trước cửanhà.”

“Đù, khoe mẽ quá đấy, chạy mau chạy mau!” Hoa Lạc Âm bĩu môi, kéo hai người bên cạnh nhanh chân bước đi.

“Ôi, anh khoa trương quá đi.” Ánh mắt Kim Chiêu long lanh bước lại bên anh, nhỏ nhẹ bảo.

Cố Nguyên vòng tay ôm vai cô: “Em cứ coi như anh đang góp phần bảo vệ môi trường đi.”

Kim Chiêu cúi đầu cười khẽ, rồi lại ngẩng lên, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Anh cúi xuống đi.”

Cố Nguyên không hiểu lắm, dịu dàng khom người ghé sát lại.

Kim Chiêu nâng hai tay giữ lấy đầu Cố Nguyên, khẽ nhón chân hôn nhẹ lên má anh.

Đường phố lúc rạng sáng khá thưa thớt nhưng vẫn có người qua lại. Có người đi ngang vô thức quay đầu nhìn hai người thân mật, cô gái nhỏ dịu dàng hôn lên má chàng trai cao lớn bảnh bao.

Cố Nguyên hơi nhướng mày đầy ngạc nhiên, thì ra cô chủ động, bá đạo, dứt khoát vậy luôn?

Kim Chiêu hôn xong liền vội vàng buông tay, ngoan ngoãn khoác tay anh, cúi đầu đi tiếp.

Cố Nguyên nhìn dáng vẻ như chẳng có chuyện gì của cô, bật cười trêu: “Anh vừa bị em chòng ghẹo đấy à?”

“Đúng rồi đó.” Kim Chiêu lí nhí trả lời, có chút ngượng ngùng, chẳng dám ngẩng đầu.

“Hoa đã nở rồi này.” Cố Nguyên ghé sát gần cô, khẽ thì thầm bên tai.

“Vốn hoa đã nở rồi mà…” Kim Chiêu khẽ lẩm bẩm.

Đâu có giống nhau, Cố Nguyên thoáng nhìn qua Kim Chiêu đang cúi đầu.

Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Kim Chiêu nhẹ giọng nỉ non: “Đâu có giống nhau.”

Câu nói ấy, y hệt tiếng lòng Cố Nguyên năm đó.

Cố Nguyên nghe xong, vui vẻ hôn nhẹ lên má cô: “Ừ, không giống.”

Hoa bên đường dù tỏa hương đến mấy cũng chưa tính là nở rộ, chỉ đến khi em hôn anh, muôn hoa mới thật sự khoe sắc thắm.

Hết chương 32

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này