[Quay về] Chương 29

Chương 29: Gà bay chó nhảy

Chuyển ngữ: @motquadao


Chiều thứ Năm Cố Nguyên không có tiết nên Kim Chiêu đến chỗ anh ăn cơm rồi nghỉ trưa.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên sofa, Cố Nguyên ngồi cách cô một khoảng rồi bật tivi, cực kì thân thiện nói: “Cùng xem Pháp luật hôm nay nhé?”

Kim Chiêu gác hai chân lên người anh, nghe anh nói vậy thì chấm hỏi đầy đâu: “Ủa? Đây chẳng phải thói quen của em sao?”

“Ờ… nên anh mới nghĩ xem mấy chương trình kiểu này cũng tốt.” Cố Nguyên nghiêm túc chỉnh chân cô lại cho đàng hoàng.

“Haizz… Thật tội nghiệp tiểu Cố…” Kim Chiêu dùng bắp chân cọ cọ vào chỗ nhạy cảm của anh.

“Em có ý gì hả!” Cố Nguyên thẹn quá hóa giận, nắm lấy cái chân đang nghịch ngợm kia.

“Thôi nào…” Kim Chiêu chuyển sang ngồi hẳn vào lòng Cố Nguyên làm nũng, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Anh đừng có mãi canh cánh trong lòng nữa mà, cứ để mọi thứ tự nhiên đi, nhìn anh cứ né tránh em suốt thôi.”

“Anh chỉ muốn giảm thiểu mấy tình huống ngượng ngùng thôi mà…” Cố Nguyên dụi đầu vào hõm cổ cô.

“Anh không muốn được ‘giải phóng’ à?” Kim Chiêu xoa đầu anh.

Cố Nguyên cười khổ: “Anh muốn chứ, nhưng cơ thể không chịu phối hợp…”

“Vậy mới tội nghiệp tiểu Cố ~” Kim Chiêu lại dùng mông cọ cọ vào “tiểu Cố”.

“Thôi thương anh một chút được không…” Cố Nguyên làm bộ đáng thương.

“Đến đây, cho anh món anh thích nhất.” Kim Chiêu vừa nói vừa kéo áo len lên, để lộ nội y ren màu rượu vang ôm trọn bầu ngực căng đầy.

“Màu rượu vang… sexy thật đấy.” Lâu lắm rồi tiên nữ nhỏ mới mặc nội y quyến rũ như vậy, Cố Nguyên nhìn không chớp mắt.

“Chỗ anh còn nội y của em không?” Kim Chiêu vừa vuốt ve vành tai anh vừa hỏi.

“Còn chứ, bộ nào anh cũng giữ.” Cố Nguyên nghĩ đến mấy món kỷ vật quý báu kia của mình, “Lúc trước anh vẫn ôm đi ngủ.”

“Ngoan quá, muốn em thưởng cho anh không?” Giọng Kim Chiêu mềm mại đầy dụ dỗ.

“Muốn.” Cố Nguyên vùi đầu vào ngực cô, lí nhí nói.

“Bắn vào đây được không anh…” Kim Chiêu luồn tay vào tóc anh, xoa nhẹ da đầu.

Cô vừa nói xong đã cảm nhận được có gì đó cứng rắn chạm vào mình.

Nghe mấy lời đó, tim Cố Nguyên tựa như bị mèo cào. Cô đúng là đã dùng đủ mọi chiêu thức để dụ dỗ anh.

Anh úp mặt vào ngực cô, nghĩ vài giây rồi nói: “Nhỡ không được thì sao…”

“Anh nghĩ tích cực lên được không?” Kim Chiêu hơi dùng sức nhéo tai anh kéo dậy, giả vờ giận dỗi kéo áo xuống, ngồi sang một bên.

Thấy cô giận, Cố Nguyên vội vàng bế cô ngồi lên đùi, hôn lên trán cô: “Chiêu Chiêu đừng giận anh mà.”

Kim Chiêu nhún vai, thờ ơ đáp: “Thôi vậy, thuận theo tự nhiên, cứ coi như em đang yêu đương đồng tính cũng được.”

“Chiêu Chiêu… cho anh thêm chút thời gian.” Cố Nguyên dịu giọng dỗ dành, “Anh yêu em nhất mà.”

“Hừ.” Kim Chiêu vòng tay ôm chặt, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

“Bây giờ em đang đi học lại, nên anh mới càng lo lắng chuyện học hành của em. Hôm nay mới là thứ Năm thôi, đang đi học thì đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa nhé? Tin anh đi, sẽ ổn thôi.” Cố Nguyên vừa nói vừa xoa hai má mềm mềm của cô.

“Ừm.” Kim Chiêu nắm lấy tay anh, giữ chặt.

“Anh còn chưa sốt ruột mà em đã lo sốt vó cả lên rồi. Hay là em sợ không được “tính phúc”?” Cố Nguyên trêu cô, cố ý nhấn mạnh chữ “tính” (*).

(*) Chữ tính này là tính trong tình dục.

“Không hề nha!” Kim Chiêu ngạo kiều nhìn anh chằm chằm.

Cố Nguyên cười xấu xa, bàn tay to lớn mò lên ngực Kim Chiêu: “Nhưng lời vừa rồi em nói phải phải giữ lời nhé. Sau này anh phải xuất quân ở đây.”

“Đồ lưu manh!” Kim Chiêu bật cười mắng yêu.

Buổi tối tan học về nhà, Kim Chiêu tắm xong rồi nằm trên giường xem điện thoại, “Nhóm hỗ trợ tình yêu cho anh Nguyên” đêm đến lại hoạt động vô cùng sôi nổi.

Hàn Sơn: Tôi hỏi bác sĩ tâm lý rồi, anh Nguyên bị ám ảnh vụ tai nạn mấy tháng trước dẫn đến bị rối loạn xuất t*nh. Cỏ vẻ là trong khoảng thời gian vừa rồi, trong tiềm thức anh Nguyên luôn cảm thấy tội lỗi và áy náy mỗi lần đưa quân ra trận, thành ra bây giờ hình thành phản xạ luôn rồi.

Hoa Lạc Âm: Nghe sâu sắc quá vậy?

Phương Đường: Vậy phải làm sao giờ?

Hàn Sơn: Chỉ cần để ông í giải phóng được một lần là xong.

Hoa Lạc Âm: Thiệt hông đó?

Phương Đường: Hỏi thật giả làm gì, thử một lần là biết

Hàn Sơn: Vậy nên tôi đã chuẩn bị một món đồ khiến anh Nguyên lập tức lửa tình dâng trào.

Hoa Lạc Âm: Thuốc kích dục hay gì má…

Hàn Sơn: Chứ sao, để ổng không nghĩ được thêm cái gì khác nữa.

Phương Đường: Đờ mờ, tui cũng muốn!

Hoa Lạc Âm: Chuẩn bị dư ra chút nha, tui cũng xin một viên!

Kim Chiêu: …Hai người định làm gì đấy?

Phương Đường: Hahahahahaha

Hoa Lạc Âm: Hehehehehe

Hàn Sơn: Mai là thứ Sáu đúng không? Tối mai rảnh em mang đến trường cho các chị.

Hoa Lạc Âm: Phương Đường nhớ để dành cho tui một viên~

Phương Đường: Biết rồi biết rồi.

Kim Chiêu: Cảm ơn nhiều nha.

Buổi tối hôm sau, sau giờ cơm tối, Phương Đường một mình ra cổng trường đón Hàn Sơn. Hai người phối hợp với nhau cứ như thể buôn lậu mai thúy, không ai nói một lời, chỉ trao đổi bằng ánh mắt lặng lẽ hoàn tất cuộc giao dịch bí mật. Xong xuôi, Phương Đường cất vỉ thuốc đi quay trở lại lớp học.

Mượn được cái kéo, Phương Đường cắt ra một viên đưa cho Kim Chiêu, thì thầm dặn dò: “Cậu cất kỹ vào… Thời điểm thích hợp thì cho anh Nguyên uống hết.”

“Ừm.” Mặt Kim Chiêu đỏ bừng, cẩn thận cất thuốc vào túi.

“Nhớ xong việc thì báo cáo kết quả nha~” Phương Đường tiếp tục nhỏ giọng dặn dò như đang bàn giao nhiệm vụ mật.

Kim Chiêu nhìn bộ dáng thích diễn sâu của cô bạn, dở khóc dở cười đồng ý: “Ừ ừ.”

“Nhưng mà, từ đầu tới cuối tụi mình chưa hỏi ý cậu… Cậu thật sự muốn không?” Phương Đường nắm lấy tay Kim Chiêu.

“Tớ muốn.” Kim Chiêu nhỏ giọng đáp.

“Vậy là tốt rồi, cố lên!”

Hết chương 29

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này