Chương 28: Cười trên nỗi đau của người khác
Chuyển ngữ: @motquadao
Trong giờ thể dục, Kim Chiêu và Phương Đường tụm đầu lại thì thầm với nhau.
Bỗng nhiên Phương Đường nhảy dựng lên giữa sân thể dục, kích động hét lên:
“Cái gì? Cậu nói anh Nguyên không cứng được á?!”
Kim Chiêu vội túm lấy cô ấy kéo lại, cảnh giác đảo mắt xung quanh: “Suỵt suỵt suỵt, nói nhỏ thôi!”
“Thật hay giả đấy… không giống phong cách của anh Nguyên tẹo nào, nhìn không ra đó.” Phương Đường ngồi bệt xuống đất, tiếp tục nhỏ giọng hóng hớt.
Kim Chiêu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng không thể không tâm sự: “Cũng không hẳn là không cứng được, mà là đang giữa chừng thì… đột nhiên lại mềm oặt.”
“Vờ lờ, trước giờ đâu có nghe thấy cậu đề cập tới vấn đề này, dạo này mới bị à?” Phương Đường thấy có chút hả hê, nội tâm đang cười thầm trên nỗi đau của người khác.
“Ừ, từ sau khi tớ nhớ lại mới bị, trước đó vẫn bình thường.” Kim Chiêu ấm ức dẩu môi.
“Chúng ta cần phải thảo luận…” Phương Đường đờ người ra một lát, rồi rút điện thoại ra loáy hoáy làm gì đó.
Chỉ vài phút sau, Kim Chiêu nhận được tin nhắn từ một nhóm chat mà Phương Đường vừa lập, chỉ có bốn người, cô ấy cố tình không add Cố Nguyên vào.
Nhìn tên nhóm mà Phương Đường vừa đổi, Kim Chiêu không kìm được khúc khích – “Nhóm hỗ trợ tình yêu cho anh Nguyên”.
Hoa Lạc Âm: Có chuyện gì hot, anh tôi làm gì mà phải hỗ trợ?
Hàn Sơn: Vụ gì vậy?
Phương Đường: Kể từ sau khi trải qua sự cố mất trí nhớ của tiểu tiên nữ, anh Nguyên nhà chúng ta có điều khó nói, giữa chừng thì mềm xèo, khóc vãi ò huhu~
Hàn Sơn: Gì cơ gì cơ? Giữa chừng thì mềm xèo là cái quần què gì…
Kim Chiêu: Chính là… Chính là chưa kịp làm xong thì đột nhiên xìu đi đó…
Hàn Sơn: À à đã hiểu, sao anh Nguyên yếu vậy.
Hoa Lạc Âm: Đờ mờ thật luôn? Tội nghiệp thật sự.
Phương Đường: Đó chính là lí do chúng ta phải thành lập tổ hỗ trợ tình yêu khẩn cấp, mọi người mau mau nghĩ cách giúp anh Nguyên.
Hoa Lạc Âm: Bàn tán chuyện này sau lưng ảnh, có thật sự ổn không vậy?
Hàn Sơn: Trong nhóm chat này chỉ có một mình tôi là đàn ông, có thật sự ổn không vậy?
Phương Đường: Chuyện khó nói lắm đó cả nhà ơi! Đây là vấn đề ảnh hưởng tới cả đời sống tính phúc của ảnh đó cả nhà ơi! Chúng ta phải âm thầm giúp anh ấy vượt qua cửa ải này nha cả nhà ơi~
Hàn Sơn, Hoa Lạc Âm: Ờ ờ, rõ rồi.
Kim Chiêu nhìn dòng tin nhắn hài hước trên màn hình mà không nhịn được bật cười, trong lòng thầm thắp cho Cố Nguyên một nén nhang: Xin lỗi anh yêu, nhưng chuyện này em thật sự không thể giữ trong lòng một mình được.
Phương Đường ôm lấy Kim Chiêu, ánh mắt đầy thương cảm: “Bọn tớ sẽ tích cực tìm cách giúp, phân tích từ mọi góc độ luôn.”
Còn ở phía bên kia, trong lớp học, Cố Nguyên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ ủ rũ. Thật ra chính bản thân anh cũng đang cực kì đau khổ. Thực ra vài tháng gần đây anh đã phát hiện ra, mỗi lần ham muốn trỗi dậy, anh sẽ để trí tưởng tượng tự do bay bổng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Kim Chiêu là sẽ lập tức liên tưởng đến tai nạn năm đó và tất cả những khúc mắc giữa hai người… thế là bên dưới không biết đã xìu xuống tự lúc nào.
Anh nghĩ rằng chỉ cần Kim Chiêu hồi phục lại là bản thân cũng sẽ ổn thôi, nên không quá để tâm, cứ tưởng chẳng có gì to tát. Ai ngờ đâu, kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
Cái rào cản tâm lý ấy dần dần biến thành một phản xạ sinh lý, cứ cứng lên xong lại xìu xuống rồi, thật sự là… mẹ nó chứ.
Sáng thứ Bảy tuần trước, hai người vẫn còn quấn quýt bên nhau ở nhà, chẳng ai ngờ lại gặp phải chuyện rối ren thế này.
Không những thế lại còn là sáng sớm thứ Bảy đầu tiên sau khi Kim Chiêu khôi phục trí nhớ, hai người cùng tỉnh giấc bên nhau.
Kim Chiêu bị đồng hồ sinh học của bản thân đúng giờ đánh thức, tự nhiên mở to mắt ra. Cô theo bản năng động đậy một chút khiến người bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Cố Nguyên mơ màng mở mắt nhìn cô, sau đó hai người nhìn nhau bật cười.
“Anh còn muốn ngủ tiếp không?” Kim Chiêu co chân phải đặt lên cơ bụng rắn chắc của anh, bàn tay nhỏ nhắn ngao du trên vai anh.
“Không ngủ nữa, nhưng nằm thêm lát đi, em lên đây.” Cố Nguyên nắm lấy đùi cô kéo nhẹ, khiến Kim Chiêu nằm gọn lên người anh, chiếc cổ trắng ngần áp sát ngay trước mặt.
Kim Chiêu nghịch nghịch vành tai anh, để mặc anh hôn lên cổ mình bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, dày đặc.
Cảm nhận được dục vọng buổi sớm của anh chọc vào phía dưới cửa mình, Kim Chiêu lắc nhẹ mông: “Ôi… Chỗ đó của anh lớn quá.”
“Ừm. Hai tay Cố Nguyên giữ chặt đùi cô ấn xuống, để cho nơi đó của cô trực tiếp áp sát vào hạ thể của mình. Anh cảm nhận được sự mềm mại của cô, khẽ cười đầy lưu manh.
Hoa huyệt của Kim Chiêu cảm nhận được sự cứng rắn nóng bỏng, nhanh chóng co thắt vài lần.
“Mấy tháng này anh có nhớ em không?” Kim Chiêu đỏ mặt hỏi anh.
“Nhớ.” Cố Nguyên biết cô hỏi phương diện nào.
“Vậy anh có tự giải quyết không đó?” Kim Chiêu khẽ cọ cọ thân dưới vào anh.
“Anh làm gì có tâm tư làm chuyện ấy, còn đang đợi em đến giúp anh đây nè.” Cố Nguyên cọ cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc.
“Anh ngoan quá vậy.” Kim Chiêu nhổm người dậy tự mình cởi quần nhỏ, sau đó quay sang kéo quần lót của anh xuống, để lộ ra khẩu đại bác nóng rực cứng rắn.
“Lâu rồi không gặp.” Kim Chiêu dịu dàng chào hỏi, tay cô cầm lấy nòng súng ép lên bụng Cố Nguyên rồi trực tiếp ngồi lên, để nơi kỳ quan huyền bí trần trụi của mình tiếp xúc với nó.
“Ưm…” Cố Nguyên nheo mắt rên lên một tiếng. Anh cảm nhận được rất rõ hai cánh hoa ướt át đang không ngừng run rẩy, lông tơ của cô cọ qua cọ lại khiến toàn thân anh ngứa ngáy.
“Anh cứng quá.” Mặt Kim Chiêu đỏ bừng, người cô đong đưa không ngừng chà xát lên tiểu Cố Nguyên, vì động tình mà dâm thủy bắt đầu ướt đẫm.
Phần đầu nấm càng lúc càng to lên lướt qua cửa động hồng hào. Lúc này như có một dòng điện chạy qua khiến toàn thân Kim Chiêu run lên. Cố Nguyên giữ chặt hông cô rồi hẩy thân dưới để cho nơi trơn ướt của cô cạ sát vào nơi nam tính của mình.
“Thoải mái không em?” Hơi thở nóng rực của Cố Nguyên phả trên đỉnh đầu cô.
“Ưm… a… thoải mái… ư ư…” Hoa huyệt của Kim Chiêu không ngừng co rút, để lại vô vàn mật ngọt trên nhục bổng của anh.
“Muốn anh mạnh hơn nữa không?” Một tay Cố Nguyên đặt trên thắt lưng Kim Chiêu, tay còn lại ra sức nhào nặn bờ mông đào căng tròn.
“Muốn…a…”
Hai cơ thể trần trụi kích tình quấn quýt lấy nhau, khuôn mặt đầy mồ hôi của Kim Chiêu cọ vào lồng ngực anh. Cô quay đầu đối diện với làn da anh, dùng lưỡi liếm liếm.
“Shh…” Cố Nguyên vỗ một cái vào cánh mông cô, cảm nhận được cô đang liếm láp trên cơ thể mình khiến anh càng hẩy mình hăng hơn.
“Ưm… a… Anh ơi… ưm…”
Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, da đầu Kim Chiêu tê dại cả đi, đầu óc cô trống rỗng, hai chân đột nhiên kẹp chặt lấy người bên dưới, tiểu huyệt bị anh cọ xát mạnh vài lần tiết ra một lượng lớn dâm thủy.
Phần thân dưới của cả hai người hoàn toàn ướt đẫm. Cổ Nguyên nắm lấy mông cô đẩy lên. Âm hộ của cô trượt dọc theo bụng anh, để lại những vệt nước. Anh lấy tay nâng cằm Kim Chiêu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ kia, hôn lên đôi môi đỏ mọng, mút mạnh lấy đầu lưỡi cô.
“Ưm…” Kim Chiêu nhiệt tình đáp lại, sau đó cô rời khỏi đôi môi anh, hai má đỏ bừng, “Để em giúp anh.”
“Ừm.” Cố Nguyên nhìn cơ thể cô trượt xuống, quỳ gối giữa hai chân mình.
Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy súng ống thô to không ngừng tuốt lên tuốt xuống, phía đầu nấm vì thế mà chảy ra chất lỏng trơn trượt.
Cố Nguyên nhìn theo động tác của Kim Chiêu, Tiểu Cố từ từ xìu xuống.
“Ơ? Anh còn chưa ra mà?” Tay Kim Chiêu vẫn đang cầm lấy gậy thịt đã mềm một nửa, vô cùng khó hiểu hỏi.
Nghe cô hỏi vậy, bên dưới của Cố Nguyên hoàn toàn mềm oặt đi.
Anh ôm mặt bằng cả hai tay, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Xin lỗi, cứ đến lúc thế này là anh lại nghĩ đến em, mà chỉ cần nghĩ đến em thì lại nhớ tới chuyện ngoài ý muốn mấy tháng trước…”
Kim Chiêu dâng lên một cảm giác thấu hiểu, cô chậm rãi dịch người sang ôm lấy anh, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về.
“Em biết mà Chuyện đã xảy ra với em như một vết cứa vô hình khắc sâu trong lòng cả hai đứa. Dù muốn quên cũng khó, nên thi thoảng anh nghĩ tới cũng không sao… Không sao đâu, rồi thời gian trôi qua, tất cả sẽ mờ nhạt dần thôi… Không sao đâu…”
“Anh xin lỗi.” Cố Nguyên ôm lấy cô, giọng khẽ khàng đầy bất lực.
“Sao phải xin lỗi em chứ… Không sao thật mà.” Kim Chiêu nhẹ nhàng vuốt gáy anh, dỗ dành.
“Haizz…” Cố Nguyên thở dài bất lực.
Nhìn người trong lòng như một chú chó to lớn vừa chịu đả kích, Kim Chiêu dở khóc dở cười, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Chúng mình đi tắm đi, ngoan, anh đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Cố Nguyên cúi đầu xuống giường, sau đó bế Kim Chiêu vào phòng tắm.
Kim Chiêu thầm thở dài, phải nhanh chóng giải thoát anh khỏi trạng thái “chay tịnh” đến mức chỉ còn biết dựa vào mộng tinh để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, anh còn trẻ như thế cơ mà.
Hết chương 28
Chương trước | Mục lục | Chương sau
