Chương 27: Tìm lại
Chuyển ngữ: @motquadao
Sáng nay bị anh trai tét mông dạy dỗ một trận, Phương Đường quyết định bỏ nhà ra đi, và nhà bà của Kim Chiêu trở thành chỗ ở tạm thời của cô nàng.
Sau khi tan học buổi tối, Kim Chiêu và Phương Đường đi bộ về nhà, Kim Chiêu có vẻ muốn nói gì đó, mím môi, cuối cùng vẫn quyết định mở lời: “Phương Đường.”
Phương Đường đang thầm nguyền rủa anh trai mình, mãi mới nhận ra người bên cạnh gọi mình: “Hả? Sao vậy?”
“Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa rồi tớ gặp một chàng trai, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tớ đã rất thích rồi…”
“Ừ… Hả?!” Phương Đường đang gật gù theo bản năng thì đột nhiên ngẩn ra, tròn mắt nhìn Kim Chiêu: “Nhanh vậy sao?!”
“Ừ, tớ cũng không hiểu sao, chỉ là lần đầu gặp gỡ đã thấy rất quen thuộc.” Kim Chiêu ngượng ngùng cười.
Thôi xong rồi thôi xong rồi, anh Nguyên tiêu đời rồi, tiểu tiên nữ sắp chạy theo người khác rồi. Phương Đường thấy đau đầu vô cùng.
“Tớ cảm thấy chúng tớ rất có duyên, sau đó lại tình cờ gặp lại nên tớ xin anh ấy phương thức liên lạc. Anh ấy rất lạnh lùng, không hay để ý tới tớ, nhưng cũng may là vẫn chịu đồng ý cùng tớ đi dạo.” Kim Chiêu chìm đắm trong hồi ức của mình, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt “bi thương” của Phương Đường.
“Đẹp trai không?” Phương Đường vô thức hỏi.
“Cực kì đẹp trai, đẹp như thần ấy.” Kim Chiêu nghĩ tới gương mặt của anh, không nhịn được cười một tiếng, sau đó nhìn Phương Đường bằng ánh mắt trong sáng: “Tên anh ấy là Cố Nguyên.”
Cố Nguyên? Cố Nguyên nào? Chẳng lẽ là… Cố Nguyên?
Phương Đường giật thót, vội vàng hỏi dò: “Ồ, trùng tên với Cố Nguyên trong Tiểu Thời Đại nè.”
“Không, là chữ “nguyên” trong “nguyên vẹn”.” Kim Chiêu nghiêm túc trả lời.
Phương Đường nhất thời không nói thành lời, chỉ nhìn Kim Chiêu với vẻ kinh ngạc, tim cũng không đau nữa, nhịp đập trở lại bình thường, thậm chí còn hơi vui mừng.
Kim Chiêu tưởng cô bạn đang ngạc nhiên vì biết mình có người trong lòng, nào ngờ cô ấy đang kinh ngạc vì sự kỳ diệu của duyên phận.
Lúc này, Phương Đường chỉ muốn lập tức vào nhóm bốn người để thông báo tin tức chấn động này, đồng thời lên án hành vi giấu đầu hở đuôi đáng hận của anh Nguyên, hành quyết công khai!
“Anh ấy không thích tớ, hôm cuối kỳ nghỉ tớ đã nói rất nhiều lời, nhưng anh ấy vẫn thờ ơ.” Kim Chiêu buồn bã kể về cái kết giữa hai người.
“Haizz…” Phương Đường nhất thời không biết đáp lại thế nào, trong lòng thấy thương thay cho anh Nguyên, thôi thì không hành quyết công khai nữa vậy.
Phải phản ứng sao đây?
Nên nghe theo trái tim rồi hết sự thật với Kim Chiêu? Hay nghe theo lý trí như tâm nguyện của anh Nguyên, để Kim Chiêu chuyên tâm hoàn thành việc học?
Phương Đường cắn môi, cuối cùng khó khăn mở lời, nhẫn tâm nói: “Kim Chiêu, nếu anh ta để cậu phải đoán xem anh ta có thích cậu hay không, thì tức là anh ta không thích cậu rồi.”
Xin lỗi nhé, Kim Chiêu. Phương Đường nói xong cũng muốn khóc.
“Ừm… Tớ biết mà, nên mới nói là anh ấy không thích tớ.” Kim Chiêu cố gắng gượng cười, giả vờ không sao: “Chỉ là một đoạn gặp gỡ bất ngờ, không sao đâu, thời gian sẽ khiến tớ quên anh ấy thôi.”
“Ừa.” Phương Đường đột nhiên nhớ đến Phương Cảnh, dù sáng nay cô ấy bị tét mông, nhưng cô ấy vẫn ngốc nghếch để lại một chiếc quần lót còn ẩm ướt trên giường anh trai.
Về đến nhà, Phương Đường vào phòng tắm tắm rửa trước, còn Kim Chiêu thì muốn ôn tập nốt mấy trang cuối môn địa lý.
Đây là lần ôn tập đầu tiên, theo trình tự chương, những phần cuối sách Kim Chiêu chưa từng đọc. Mở đến trang cuối, cô thấy một đoạn ghi chú ở trang trống. Là một tài khoản.
Tài khoản và mật khẩu Baidu Cloud.
Tại sao lại có tài khoản Baidu Cloud? Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng dùng thứ này.
Tò mò không biết “mình của trước khi mất trí nhớ” đã lưu gì bằng tài khoản này, Kim Chiêu tải app, thành công đăng nhập.
Chỉ có một thư mục không tên, cô bấm vào — là một đoạn video, được đặt tên là “Chị Hoa quay lén vạn tuế.”
Đây là video gì vậy?
Kim Chiêu bấm xem, đoạn video bắt đầu phát.
Cảnh quay bắt đầu với hình ảnh của mấy người vội vàng trên đường, sau đó lại vội vã dừng lại, thì thầm nói chuyện. Cô nghe thấy tiếng Phương Đường, Hoa Lạc Âm và một nam sinh nào đó cười nói.
Máy quay tiếp tục di chuyển về phía trước, giây tiếp theo, có hai người xuất hiện trong đoạn video.
Là cô và Cố Nguyên?
Kim Chiêu bất giác mở to mắt, nín thở xem tiếp, nhịp tim đập ngày lúc càng nhanh.
Trong video, Cố Nguyên vừa nắm cổ tay vừa cúi đầu nhìn cô. Không biết cô nói gì mà anh định quay đi. Cô lại kéo tay anh giữ lại, nói thêm vài câu, rồi Cố Nguyên ôm lấy cô, hôn lên môi cô.
Nhìn cảnh tượng xa lạ ấy, Kim Chiêu quên cả hô hấp, ngây ngốc nhìn hai người trong video ôm nhau, nói với nhau điều gì đó rất ngọt ngào mà cô không nghe rõ.
Tới khi video kết thúc, Kim Chiêu mới phát hiện nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt. Mọi nghi hoặc trong lòng lập tức tan biến.
Thì ra mình thực sự từng quen anh ấy, mình và anh ấy là người yêu của nhau.
Rất nhiều mảnh ký ức bỗng đồng loạt quay về, tràn vào bộ nhớ của Kim Chiêu, khiến đầu cô đau nhức.
Cô hoảng loạn cầm điện thoại, bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Alo.” Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Cố Nguyên…” Vừa thốt lên tên anh, Kim Chiêu đã khóc không thành tiếng.
Nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào ở đầu dây bên kia, Cố Nguyên dường như đã cảm nhận được gì đó, vành mắt anh đỏ hoe, run rẩy hỏi: “Sao vậy?”
“Em khó chịu quá… Cố Nguyên…” Kim Chiêu dùng sức che miệng lại, đầu óc rối bời, từng tiếng hít thở nặng nề gấp gáp phả qua điện thoại, “Anh… tại sao lại giấu em?”
Cố Nguyên nghe tiếng khóc đau thương bên kia, lòng đau như cắt: “Em đang ở đâu? Anh đến tìm em.”
Đại não trống rỗng, Kim Chiêu chỉ có thể bất lực nỉ non: “Tất cả mọi người đều giấu em…”
Một loạt hình ảnh đan xen ùa về trong cô, chỉ trong giây lát mà như thể lướt qua cả chục mảnh ký ức.
Đầu đau như muốn nổ tung, choáng váng cực độ, Kim Chiêu vừa nôn khan vừa yếu ớt ngã khỏi ghế, cơ thể ngã về phía trước, đổ rầm xuống sàn.
Hết chương 27
Chương trước | Mục lục | Chương sau
