Chương 26: Ngày thứ ba trở thành bạn bè
Chuyển ngữ: @motquadao
Hôm nay là ngày 7 tháng 10, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Anh biết hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của mình, liệu anh có chủ động hẹn mình không nhỉ?
Vì chờ đợi một kết quả, Kim Chiêu cố nhịn lòng không liên lạc trước, an tĩnh ở nhà đọc sách, nhưng lại chỉnh âm báo điện thoại lên mức to nhất.
Cô chờ rất lâu, rất lâu… thì ngay khi Kim Chiêu cảm thấy càng lúc càng thất vọng, thông báo điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Cố Nguyên.
“Tối nay còn muốn ra ngoài không? Không thì tôi đi với bạn.”
Cũng giống như cô, anh đã nhịn cả ngày, cuối cùng không chịu nổi mà gửi cho Kim Chiêu một tin nhắn — tin nhắn đã được chỉnh sửa nhiều lần, mà anh tự cho là ít thể hiện sự quan tâm nhất tới cô.
Kim Chiêu nhận được tin nhắn của anh thì vui mừng cực độ, lập tức trả lời: “Có chứ có chứ, cùng em ăn tối nhé!”
“Được, sáu giờ chiều nay tôi đón em.”
Lúc ăn cơm, Kim Chiêu không nhất định phải tự mình gọi món, cô không kén ăn nên món gì cũng được.
“Anh gọi toàn là món em thích đó,” cô nhìn từng đĩa thức ăn được mang ra, ngạc nhiên hỏi: “Khẩu vị chúng ta giống nhau vậy sao?”
Cố Nguyên nhướng mày, điềm nhiên đáp: “Trùng hợp thật.”
Kim Chiêu cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Ăn thôi~”
“Ừm.” Cố Nguyên lặng lẽ kéo đĩa nấm nướng cuối cùng về phía cô.
“Ăn xong em muốn mua trà sữa, vừa đi vừa uống rồi tản bộ về.” Kim Chiêu vừa ăn vừa đề nghị, tâm trạng cực tốt.
“Em uống gì? Hồng trà macchiato?” Cố Nguyên hiếm khi nói nhiều với cô như vậy.
“Không, em không thích trà đen macchiato, em mê nhất là lục trà sữa trân châu, chỉ thích mỗi loại đó thôi. Anh thì sao?”
“Hồng trà macchiato.” Cố Nguyên nói xong, nhìn cô đầy hàm ý.
Lần đầu cùng nhau uống trà sữa trong tiết thể dục, cô vì giận dỗi anh mà gọi hồng trà macchiato, sau đó sống chết cũng không chịu thừa nhận, cứ khăng khăng nói là thích thật. Giờ thì cô đã quên hết… ha ha ha. Cố Nguyên thầm đắc ý trong lòng.
Cả hai ăn xong, cầm trà sữa vừa đi vừa nói chuyện. Cố Nguyên vẫn mua loại mình thích, là lục trà sữa trân châu. Dưới ánh mắt nghi ngờ của tiểu tiên nữ, anh giải thích là mình muốn thử hương vị mới.
Đèn đường buổi tối chiếu ánh cam ấm áp lên hàng cây phong bên đường. Một cơn gió thu thổi qua, lá cây xào xạc, như gợi dậy bao cảm xúc trong lòng người.
Kim Chiêu nhìn đại lộ tĩnh mịch rợp bóng cây ngô đồng, lại quay sang nhìn Cố Nguyên bên cạnh, trong lòng trào dâng một cảm giác không nỡ, thứ cảm xúc cô đã chôn giấu nơi trái tim từ lâu.
Cô bỗng nhớ đến một cuốn sách.
“Anh đã đọc “Và những ngọn núi vang vọng” chưa?”
“Chưa.” Cố Nguyên suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Trong cuốn đó có một đoạn em rất thích, thích đến mức học thuộc từng chữ một. Để em đọc cho anh nghe nhé?”
“Được.”
“Ngay lần đầu gặp anh, em đã biết chúng ta không giống nhau. Em và anh, là hai thế giới khác biệt. Thế nên em muốn một điều mà em biết mình không bao giờ có được. Dù vậy, chúng ta vẫn cùng đi dạo vào mỗi buổi sáng, cùng nhau lái xe ngao du… Em nghĩ, có những điều em nói, anh hiểu. Em biết là anh hiểu.” Kim Chiêu vừa chậm rãi bước đi, vừa truyền cảm đọc hết đoạn văn.
Trôi chảy mà chân thành.
Cố Nguyên hiểu, nhưng anh phải giả vờ không hiểu, vì vậy anh chỉ lặng thinh.
Kim Chiêu thấy nét mặt anh bình thản, trái tim cô chùng xuống, ánh mắt đầy thất vọng.
Nhìn cổng khu dân cư cách đó không xa, Kim Chiêu đau lòng đến mức muốn khóc, nhưng chỉ có thể lặng lẽ đếm bước chân.
“Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trước kỳ nghỉ đông. Khi đi học rồi, em không thể dùng điện thoại, cũng không thể ra ngoài được nữa.” Kim Chiêu mím môi, cố giấu nỗi buồn.
“Chăm chỉ học tập nhé.” Cố Nguyên siết nhẹ tay, cuối cùng vẫn đưa tay xoa đầu cô.
“Anh có thể ôm em một cái không?” Kim Chiêu ngẩng đầu nhìn anh đầy mong đợi.
“Được.” Cố Nguyên cúi người ôm lấy cô một cái, rồi lập tức buông ra trước khi cô kịp phản ứng.
Kim Chiêu cúi đầu che giấu nỗi buồn, yên lặng nhìn giày anh, rồi lấy hết can đảm hỏi: “Chúng mình là gì của nhau hả anh?”
Trái tim Cố Nguyên giật thột. Trước khi cảm xúc dâng trào lên, anh vội đáp: “Là bạn.”
“Được.”
Kim Chiêu ngẩng đầu, cố kiềm chế cảm xúc, cố nặn ra nụ cười, rồi cụp mắt: “Em về đây.”
“Ừm.” Cố Nguyên mỉm cười, nhưng rồi phát hiện mình không cười nổi nữa.
“Sau khi đi học, em sẽ ít liên lạc hơn.”
Nói xong, Kim Chiêu thấy trái tim mình như bắt đầu rơi xuống vực thẳm.
“Ừm.” Cố Nguyên tiếp tục gật đầu, anh biết Kim Chiêu đang mong chờ điều gì, nhưng anh không thể cho cô.
“Nếu một ngày em quên anh, anh đừng trách em.”
Không có ai đón lấy trái tim ấy, nó nặng nề mà rơi xuống.
“Ừm.” Không sao, em đã từng quên anh một lần. Thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
“Em về đây, lần này thật sự về đó.”
Tan vỡ.
“Được.” Nếu không, anh sẽ luôn sợ em sẽ bỏ đi.
Kim Chiêu không nói thêm gì, mở to mắt, ép nước mắt quay ngược vào trong. Cô làm bộ thoải mái mà cười một tiếng, lặng lẽ quay lưng, chậm rãi trở về.
Một bước, hai bước…
Nước mắt cứ thế trào ra.
Hết chương 26
Chương trước | Mục lục | Chương sau
