Chương 25: Ngày thứ hai trở thành bạn bè
Chuyển ngữ: @motquadao
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Kim Chiêu nhắn tin bắt chuyện với Cố Nguyên: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Cố Nguyên mãi không trả lời. Kim Chiêu nghĩ chắc là anh đang bận. Tới ba giờ chiều, nhịn không nổi nữa, cô trực tiếp gọi điện cho anh.
Đợi một hồi điện thoại mới được kết nối:
“Alo.” Giọng Cố Nguyên khàn đặc. Anh bắt máy xong mới nhìn người gọi — là Kim Chiêu.
“Cố Nguyên…”
“Hôm nay tôi bận.” Nói xong, Cố Nguyên vội lấy tay che miệng cố nhịn cơn ho, nhưng không cách nào kìm lại được.
Lồng ngực anh run lên phập phồng từng cơn rồi bắt đầu ho dữ dội.
“Anh bị cảm à?” Nghe động tĩnh bên kia đầu máy, Kim Chiêu lo lắng hỏi.
Giọng Cố Nguyên càng khàn hơn, mơ hồ đáp: “Ừm, vậy nên không có thời gian.”
Kim Chiêu khẽ đề xuất: “Em muốn đến thăm anh.”
Tim Cố Nguyên khẽ nảy lên một cái, vội từ chối: “Không cần, tôi cúp máy đây.”
Kim Chiêu sớm đoán được anh sẽ từ chối nên lập tức đưa ra “kế sách” đã chuẩn bị sẵn: “Nếu anh không nói cho em biết anh đang ở đâu, em sẽ đến trường anh đợi. Khi nào anh chịu nói thì em mới đi.”
Một tràng dài như thế cô lại nói trơn tru liền mạch, Cố Nguyên cảm thấy đầu càng thêm đau, không ngờ cô nảy số nhanh như vậy.
Cố Nguyên ho khan vài tiếng rồi đáp lại: “Sẽ gửi qua WeChat cho em.”
“Dạ, bai bai Cố Nguyên, đợi em nhé.”
Kim CHiêu không thấy anh đáp lại, chỉ nghe được đầu dây bên kia thở dài một tiếng bất lực từ rồi cúp máy.
Cố Nguyên cố gắng rời giường, giấu mấy món nội y mà trước đây Kim Chiêu từng để lại vào tận đáy ngăn kéo, lấy một chiếc áo len cổ lọ trắng ra, khó nhọc mặc vào. Sau khi chắc chắn không còn đồ vật gì khả nghi mới yên tâm nằm lại lên giường.
Kim Chiêu lần theo địa chỉ đến biệt thự của Cố Nguyên. Cô đứng trước cửa, ngơ ngẩn nhìn căn biệt thự, trong đầu bất giác hiện lên cấu trúc bên trong, có chút mơ hồ nhưng rất chân thực.
Cô nhập mật khẩu cửa ra vào mà Cố Nguyên gửi, bước vào nhà. Lúc quay người đóng cửa, cô nhìn thấy cách đó không xa có một cây anh đào nở muộn. Gió thổi qua, cành cây lay động như đang vẫy tay chào cô.
Không hiểu sao cô khẽ cong môi nở nụ cười rạng rỡ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, thay giày.
Quay người nhìn quanh phòng, những mảnh ký ức vừa nãy như được ghép lại hoàn chỉnh. Kim Chiêu vừa di chuyển lên tầng hai vừa nhíu mày trầm tư, rõ ràng cô chưa từng đến đây cơ mà?
Tự nhiên dừng lại trước một cánh cửa, bản năng mách bảo cô rằng đó là phòng của Cố Nguyên.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ bước vào, thấy Cố Nguyên đang nằm bẹp trên giường.
Cùng lúc ấy, Cố Nguyên mở mắt nhìn cô đi lại gần, yếu ớt ho vài tiếng.
Không hiểu sao Kim Chiêu rất muốn bật cười. Tâm trạng cô đang rất tốt, hỏi anh: “Anh đã uống thuốc chưa?”
“Không cần uống.” Giọng Cố Nguyên khô khốc.
Kim Chiêu đưa tay sờ trán anh, nóng hừng hực.
“Anh sốt rồi. Trong nhà anh có thuốc không? Nếu không thì để em đi mua.”
Nghe cô nói định ra ngoài, Cố Nguyên vội nói: “Có.”
“Ở đâu vậy ạ?” Kim Chiêu nhìn phần tóc mái y như chủ nhân nó mềm xụp rủ trước trán anh.
“Trong ngăn tủ dưới phòng khách tầng một, tôi không nhớ chính xác là ngăn nào nữa.” Đầu Cố Nguyên đau như muốn vỡ ra, chỉ muốn nằm im, chẳng buồn nói.
“Dạ, để em tìm.” Nhìn anh yếu ớt mặc cho người ta “bắt nạt”, Kim Chiêu cuối cùng không nhịn được, đưa tay luồn vào mái tóc rối bời, vuốt tóc ngược lại về sau, sau đó còn không kiềm chế mà vò nhẹ. Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã đứng dậy quay người đi, khóe môi không giấu nổi ý cười.
Dễ chịu quá. Phần da đầu mà đầu ngón tay cô vừa chải qua vẫn như còn điện giật tê tê. Cố Nguyên hơi híp mắt, anh quyết định hôm nay không “cố gắng” phản kháng nữa.
Kim Chiêu tìm được thuốc, bưng theo một cốc nước trở lại. Vừa vào đã thấy Cố Nguyên đang đấm vào đầu mình vài cái, có vẻ đầu anh đau lắm.
“Anh uống thuốc đi.” Kim CHiêu đợi anh ngồi dậy, đưa thuốc và nước cho anh. Cô nhìn anh nuốt xong mới nói: “Uống thuốc xong rồi ngủ một lát là đỡ thôi.”
Cố Nguyên uống thuốc xong, đặt cốc nước sang một bên, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt: “Sao em lại đến?”
Kim Chiêu ngồi ở mép giường, dịu dàng đáp lại: “Vì chúng ta là bạn tốt mà.”
“Em về đi, sẽ lây đấy.” Cố Nguyên ra lệnh đuổi khách, anh không muốn cô tối muộn mới về nhà.
Kim Chiêu tháo dép, sau đó di chuyển đến cạnh đầu giường anh, ngồi xếp bằng: “Đợi anh ngủ rồi em sẽ về…”
Chưa nói hết câu, Kim Chiêu đã thấy anh lập tức nhắm mắt lại.
“Anh!” Kim Chiêu tức giận trợn mắt nhìn anh, rồi lại cười khi phát hiện khóe môi anh không nhịn được mà cong lên.
“Vậy anh ngủ đi, lát nữa em sẽ về.” Cô kéo chăn đắp cho anh, tiếp tục ngồi cạnh, vừa nhìn anh vừa lẩm bẩm: “Anh đẹp trai thật đấy…”
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô đã bị anh thu hút. Thứ lỗi cho cô, dù sao cô cũng là chỉ là một kẻ nông cạn si mê cái đẹp.
Thích anh, thật sự rất thích anh.
Cô vốn không phải người hay bộc lộ tình cảm, vậy mà không hiểu sao, cứ nghĩ đến anh là lại vội vàng muốn nói cho anh biết mình nhớ anh, mình thích anh.
Nhìn phản ứng của anh, có lẽ… họ thật sự chưa từng quen biết.
Biết đâu là do kiếp trước còn vương nợ duyên, nên đời này mới liếc mắt một cái đã va phải anh.
“Em thích anh.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, Kim Chiêu ngập ngừng. Lời muốn nói đến miệng thì lại không thành tiếng, chỉ còn khẩu hình.
Nói ra rồi, lại thấy bản thân ngốc nghếch. Mới quen mấy ngày mà đã như vậy, ngày nào cũng nghĩ về cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy.
Cô xấu hổ sờ mũi, chỉnh lại lớp váy ngắn của mình, tiếp tục nhìn người nào đó đang nhắm mắt.
Tay anh đặt tự nhiên bên người, qua lớp chăn cô vẫn cảm nhận được cánh tay anh chạm vào chân mình.
Cô lặng lẽ luồn tay vào chăn, từ tốn lần tìm đến bàn tay trái của anh. Mắt cô dán chặt vào gương mặt anh, sau đó lén dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào tay anh một cái, nhưng anh vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Khóe môi cong lên gian xảo, cô liền nắm lấy tay anh.
Cố Nguyên đau đầu muốn chết, sao có thể ngủ nhanh thế được. Những hành động của cô, anh đều biết, chỉ là đầu óc quá choáng váng nên anh mặc kệ. Trong lòng anh thầm cảm khái, tiểu tiên nữ sau khi mất trí nhớ thật nghịch ngợm, lại còn cực kì đáng yêu nữa chứ.
Kim Chiêu thấy anh thở đều, tự cho rằng thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng. Thế là cô càng tự nhiên đánh giá Cố Nguyên, ánh mắt cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt đang nhắm. Cô cúi người, đôi môi mềm mại tiến gần đến mắt anh.
Cô muốn hôn lên đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cọ môi lên hàng mi dài của anh.
Chỉ mấy giây sau cô đã ngồi thẳng dậy, cẩn thận nhìn anh một lúc, không thấy anh có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, cô phải đi rồi.
Cô ngồi một bên Cố Nguyên, trừng mắt nhìn anh, cuối cùng như hạ quyết tâm, cúi xuống thật nhanh.
“Chụt!”
Lén hôn nhẹ lên má anh một cái, rồi như con chim nhỏ vui vẻ nhảy khỏi giường, ngoảnh lại nhìn anh một cái rồi ôm kẹo ngọt mình trộm được chạy mất.
Lúc này, Cố Nguyên đã gần chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy như có một cánh bướm vừa đậu lên mặt mình trong thoáng chốc rồi bay đi mất.
Hết chương 25
Chương trước | Mục lục | Chương sau
