Chương 23: Gặp lại (2)
Chuyển ngữ: @motquadao
Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã đến, học sinh lưu ban cũng được nghỉ lễ 7 ngày như lịch nghỉ mà nhà nước quy định. Kim Chiêu không muốn suốt ngày ru rú ở nhà, cô nghĩ tự mình ra ngoài đi dạo – ghé thăm hiệu sách, mua một ly trà sữa rồi đi xem phim – có lẽ sẽ tốt hơn.
Cuộc đời đôi khi rất trùng hợp, chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn, cô lại tình cờ gặp anh sau lần gặp gỡ đầu tiên.
Sau hai tiếng đồng hồ ở hiệu sách, vừa bước vào trung tâm thương mại Kim Ưng, Kim Chiêu đã nhìn thấy một đôi tình nhân đang khoác tay nhau đi phía trước.
Vì sao chỉ với một ánh nhìn, cô đã có thể ghi nhớ bóng lưng của một người.
Thấy họ chuẩn bị bước vào thang máy, Kim Chiêu vội vàng bước theo, trống lồng ngực đập thình thịch.
An Ninh kéo tay Cố Nguyên bước vào thang máy, miệng cằn nhằn: “Từ lúc em về nước đến giờ anh chưa dẫn em đi đâu chơi cả, đến khi em chẳng còn cái áo khoác để mặc nào mới chịu đi cùng em.”
Cô ấy còn chưa nhận được câu trả lời thì ánh mắt của Cố Nguyên ẩn sau cặp kính râm đã khóa chặt vào cô gái đang tiến lại phía này.
Kim Chiêu bước vào thang máy, khẽ ngẩng đầu liếc nhìn, đầy căng thẳng.
Đúng là anh chàng đó.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, cúi đầu bước vào thang máy, đứng sau họ, nhìn thấy hai người vẫn khoác tay nhau khiến lòng cô hơi khó chịu.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao basic màu đen, khóa áo kéo lên đến tận cổ, vẫn đeo cặp kính râm lần trước.
“Đi với em mà anh cũng chẳng thèm nói gì.” An Ninh phàn nàn bên cạnh.
Người con gái mình thích đang đứng ngay phía sau, Cố Nguyên cảm thấy sau lưng nóng ran, nhịp tim đập loạn. Anh hạ tay xuống nắm chặt điện thoại.
Trong lòng thầm anh cảm thấy may mắn vì đã mua một đống áo cổ cao, cũng cảm thấy may vì hôm nay không xịt nước hoa.
Kim Chiêu đứng phía sau nghe thấy An Ninh nói những lời kỳ quặc mà cô chẳng hiểu nổi: “Cạn lời luôn ấy, anh cứ im lặng như vậy, người ta sẽ tưởng hai đứa mình là một tổ hợp khuyết tật đấy.”
Thang máy dừng lại ở tầng 7, Kim Chiêu chẳng biết tầng này có gì, cứ bước theo họ ra ngoài.
Hai người vẫn khoác tay nhau chưa từng rời ra, không hiểu sao Kim Chiêu bỗng thấy buồn, không biết khoác tay anh sẽ có cảm giác thế nào nhỉ.
Bước vào trong cửa hàng, An Ninh đưa tay chạm vào mấy bộ đồ treo trên móc, đến khi nhìn trúng một bộ ưng ý, cô ấy nói với nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: “Xin chào, tôi không nhìn được, có thể cùng tôi đi thử chiếc áo khoác này được không?”
Lúc đó, điện thoại Cố Nguyên đổ chuông, anh quay đầu nói: “An Ninh, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
“Okie, lát gặp.”
Cố Nguyên nghe máy xong, đang định quay lại thì bị một cô gái nhỏ chặn đường.
Kim Chiêu căng thẳng đứng trước mặt anh, tim đập dữ dội như muốn bể màng nhĩ. Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể nghe theo bản năng, giọng cô run nhẹ: “Anh thực sự không quen em à?”
Dù đang đeo kính râm nhưng Cố Nguyên vẫn không dám đối diện với cô, ánh mắt chỉ có thể dừng lại nơi đôi môi mềm mọng của cô: “Ừ, chúng ta mới có duyên gặp nhau một lần trong bữa tiệc hôm trước thôi.”
Kim Chiêu siết chặt tay, truy hỏi: “Nhưng em cứ cảm thấy chúng ta lẽ ra phải quen biết nhau.”
Cố Nguyên cau mày phản bác: “Nếu là chuyện đương nhiên như thế thì sao em lại không biết tôi là ai? Quá mâu thuẫn rồi đấy.”
“Em từng bị mất trí nhớ.” Nói xong, Kim Chiêu cúi đầu xuống.
Cổ họng Cố Nguyên nghẹn lại, tim anh đau thắt: “Vậy em còn nhớ những chuyện em đã trải qua không?”
Kim Chiêu lo lắng, hai tay xoắt lại vào nhau: “Đa phần đều nhớ…”
“Ừ, có lẽ là trước đây vô tình chạm mặt đâu đó nên bây giờ em mới thấy quen thôi.” Cố Nguyên cắn răng, tiếp tục vô tâm nói, “Nhiều người cũng vậy mà, có lúc đang làm gì đó lại cảm thấy như từng trải qua rồi, hoặc thấy quen thuộc đến lạ.”
Nghe anh cứ một mực muốn phủi sạch quan hệ, lòng Kim Chiêu chợt nghẹn lại, khóe mắt nóng lên, không cam lòng mà nói: “Nhưng… em đã gặp rất nhiều người rồi, chỉ có anh khiến em cảm thấy quen thuộc đến vậy.”
Cố Nguyên nặn ra một nụ cười gượng gạo, giả vờ thản nhiên trêu chọc: “Vậy chắc là tôi phải cảm thấy bản thân may mắn rồi?”
Kim Chiêu ngẩng đầu, nước mắt long lanh đang chực trào nơi khóe mắt: “Không đâu… em chỉ mất một phần trí nhớ, em sợ mình chỉ quên mất anh.”
Em sợ mình chỉ quên mất anh.
Cố Nguyên không thể nhịn nổi nữa, vành mắt sau kính râm đỏ hoe, anh cố nuốt nước bọt vài lần để giấu đi giọng nói nghẹn ngào, gắng giữ bình tĩnh nói:
“Tôi còn chẳng quen biết em, làm sao em có thể chỉ quên mình tôi? Tôi đâu có quan trọng đến vậy.”
Khóe môi Kim Chiêu run rẩy, cố nén nước mắt: “Nhưng mà…”
Cố Nguyên siết chặt điện thoại trong tay, nhẫn tâm cắt ngang lời cô: “Em nên bình tâm suy nghĩ lại đi, tôi xin phép đi trước.”
Kim Chiêu vội vàng níu lấy tay áo anh, sốt ruột nói: “Em muốn có số điện thoại của anh.”
Thái dương của Cố Nguyên giật giật, anh lắc tay cô ra khỏi tay áo mình: “Tôi đi đây.”
“Ừm.” Kim Chiêu nghiến chặt răng kìm nén tiếng nấc, chỉ biết lặng lẽ nhìn bóng lưng anh rời đi không chút lưu tình.
Đến khi Cố Nguyên khuất bóng nơi góc rẽ, Kim Chiêu không kìm được nỗi uất ức trong lòng nữa, ngồi sụp xuống góc tường bật khóc thành tiếng.
Em cảm thấy chúng mình có quen nhau, vì sao anh lại phải phủ nhận? Ngay cả số điện thoại cũng không muốn cho em? Em đáng ghét đến vậy sao?
Em cũng đâu muốn bị mất trí nhớ…
Hai tay ôm chặt lấy mặt, Kim Chiêu òa khóc nức nở, nước mắt tuôn trào thấm ướt lòng bàn tay, từng giọt tràn qua kẽ ngón.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên, hình như có ai đang đến gần. Kim Chiêu cố gắng ngừng khóc, cô không muốn để ai phát hiện ra tâm trạng của bản thân lúc này.
Qua ánh mắt ngập nước, cô thấy một đôi giày quen thuộc, chưa kịp ngẩng đầu, người ấy đã ngồi xổm xuống.
Cố Nguyên đau lòng đến tột cùng, mỗi nhịp thở đều như kéo theo từng dòng nước mắt chua xót dâng từ đáy tim, trào tới khóe mắt.
Anh đưa điện thoại cho cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt trước mặt, cố giữ giọng bình tĩnh “Nhập số điện thoại của em vào đi.”
Thấy anh quay lại, Kim Chiêu ngừng khóc, vừa nấc vừa nhìn bàn tay dài thon đẹp trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Kim Chiêu gọi sang số mình, thấy điện thoại mình rung lên mới yên tâm trả lại cho anh.
Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn vào kính râm của anh, ngữ khí mềm mại: “Em có thể nhìn thấy anh trông như thế nào không?”
Anh đã hỏa hiệp đến mức này rồi, còn có thể từ chối được sao? May mà lúc nãy anh kìm được nước mắt, Cố Nguyên an tâm tháo kính xuống.
Cô \thấy rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.
Đôi mắt phượng dài hẹp của anh như chứa cả một vũ trụ bao la, vừa sâu thẳm mê người lại vừa quen thuộc lạ kỳ.
Kim Chiêu vừa định đưa tay chạm vào đôi mắt ấy thì đã bị anh nắm chặt cổ tay lại.
Cô sững người nhìn bàn tay đẹp đẽ, gân guốc của anh, rồi lại nhìn gương mặt đẹp trai kia, nước mắt tưởng đã ngừng lại tiếp tục lặng lẽ tuôn rơi.
Cô không quan tâm gì nữa, nhào thẳng vào lòng anh, hai tay níu chặt lấy áo anh, đầu mũi tràn ngập mùi hương của anh – mùi hương mà cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Giọng Kim Chiêu vừa bướng bỉnh vừa kiên định: “Em nhất định là mình từng quen anh.”
Cô vẫn luôn như thế, tự tin, chẳng bao giờ lùi bước.
Bi thương trong lòng đã dần vơi đi, Cố Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngữ khí cũng dịu lại: “Được, em nói từng quen thì là từng quen.”
Kim Chiêu lúc này mới nhận ra mình vừa chủ động ôm chặt một chàng trai, mặt cô đỏ bừng buông anh ra, ngượng ngùng hỏi: “Anh tên là gì?”
“Cố Nguyên, Nguyên trong nguyên vẹn.” Cố Nguyên vừa trả lời vừa nghĩ không biết tiếp theo phải làm gì.
“Em tên là Kim Chiêu, Chiêu trong chiêu thị (sáng tỏ).” – Kim Chiêu thấy thái độ của anh đã dịu lại, liền tiếp tục hỏi: “Anh đi cùng bạn gái à?”
“Không phải.” Cố Nguyên nhìn cô, thành thật trả lời “Là em họ, con bé không thấy đường.”
“Vậy bây giờ chúng ta là bạn rồi đúng không?” – Đôi mắt to tròn của Kim Chiêu long lanh, hàng mi như cánh bướm rung rinh.
“Phải.”
“Vậy sau này em có thể tìm anh không?”
“Tôi rất bận.”
“Một chút thời gian thôi cũng được.”
“Tôi chỉ rảnh buổi tối.”
“Như vậy cũng được.”
Hết chương 23
Lời tác giả: Bé Kim Chiêu của tôi mất trí nhớ rồi vẫn phải tự đi theo đuổi bạn trai.
Chương trước | Mục lục | Chương sau
