[Quay về] Chương 21

Chương 21: Giờ thể dục

Chuyển ngữ: @motquadao


Kỳ thi giữa kỳ sắp đến, lớp trọng điểm bị giáo viên chủ nhiệm bắt buộc dừng tiết thể dục để thay bằng tiết tự học vốn là chuyện thường lệ.

Tuần vừa rồi, dưới sự chăm sóc mỗi tối của Cố Nguyên, Kim Chiêu đã đến kỳ kinh nguyệt. Ngay từ ngày đầu tiên, Cố Nguyên không tiếp tục thân mật với cô nữa, chỉ lặng lẽ đưa cô về nhà vào buổi trưa và tối, lặng lẽ mang đồ ăn đến cho cô, để cô toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học. Anh biết Kim Chiêu tuyệt đối không cho phép bản thân bị tụt khỏi vị trí đầu khối, và anh cũng tuyệt đối không muốn ảnh hưởng đến cô.

Sáng ngày đầu tiên sau kỳ kinh nguyệt, Cố Nguyên đúng giờ nhờ Hoa Lạc Âm mang đến cho cô ít táo đỏ.

Kim Chiêu tiễn Hoa Lạc Âm rời đi, trở về chỗ ngồi, bóc gói ra ăn một miếng, từ tốn nhai, tập trung tinh thần.

Giờ nghỉ giải lao, cô tìm thấy Cố Nguyên đang nói chuyện phiếm với Hàn Sơn ở một góc.

Hàn Sơn cười trêu chọc một tiếng, rồi biết ý rời đi.

“Chúng mình không ở cạnh nhau một tuần rồi đó.” Kim Chiêu cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau.

“Bé yêu nhớ anh à?” Cố Nguyên nhịn xuống cảm giác muốn ôm cô vào lòng, dựa người vào tường, nhìn đỉnh đầu cô, khẽ cong môi. 

Kim Chiêu ngẩng đầu, nhìn anh từ đầu đến chân, “Ừm.”

“Em nghĩ gì vậy?” Cố Nguyên cảm nhận được ánh mắt của cô, nhướng mày, đầy hứng thú hỏi.

“Tiết thể dục của bọn em đổi thành tiết tự học, gặp nhau ở phòng mỹ thuật nhé.” Kim Chiêu nói xong, tim đập nhanh hơn, sợ anh từ chối nên vội vàng quay người bước nhanh đi.

“Nhóc con…” Cố Nguyên cười gian xảo, đưa tay ra sau gáy xoay xoay khớp cổ.

Vậy thì đáp ứng cô một chút, phải ăn no rồi mới yên tâm học hành được.

Khi chuông tiết thể dục vang lên, Kim Chiêu leo lên tầng cao vắng người, đi đến phòng mỹ thuật.

Cố Nguyên đã đến từ trước, dựa người vào một chiếc bàn, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.

Kim Chiêu đóng cửa lại, xoay người bước về phía anh, tim đập ngày càng nhanh. Một tuần không gần gũi, cảm giác như trở về những ngày đầu mới yêu.

“Hiếm khi thấy học sinh gương mẫu trốn học đó.” Cố Nguyên nhàn nhã nói, kéo tay Kim Chiêu, ôm chặt cô vào ngực.

“Không sao đâu, vốn dĩ đây là tiết thể dục mà, không ảnh hưởng tới việc học đâu.” Kim Chiêu dụi đầu vào ngực anh.

“Anh cũng rất nhớ em.” Cố Nguyên chạm vào eo cô: “Mấy nay em không đến ăn trưa, phòng ngủ của anh gần như không còn mùi của em nữa.”

“Thế thì anh ngửi nhiều một chút.” Kim Chiêu ôm chặt lấy anh.

“Ừm…” Cố Nguyên vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu rồi thỏa mãn thở ra.

Anh thuận tay lấy một tờ giấy vẽ khổ lớn màu trắng từ bên cạnh trải lên bàn, sợ màu vẽ sẽ làm bẩn chiếc váy ngắn của cô, rồi cúi xuống bế cô ngồi lên.

Kim Chiêu cúi xuống hôn anh, thuận thế vòng tay qua cổ anh, ngửa đầu ra sau, mở miệng chờ anh tiến vào sâu hơn.

Đã quá lâu rồi cô chưa được nếm hương vị của anh. Khi đầu lưỡi trơn nhẵn mang theo hương vị của anh xâm chiếm cô, Kim Chiêu không khỏi run rẩy nhẹ, sống mũi cay cay, cái miệng nhỏ nhắn tham lam hút lấy nước bọt của anh.

Bàn tay anh mạnh mẽ đỡ lấy gáy và eo của cô. Thỉnh thoảng cô lại cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh phả vào miệng mình. Đôi môi dịu dàng và đầu lưỡi uyển triền miên mang lại cảm giác tê dại cùng một chút chưa đủ thỏa mãn. Cô khẽ lắc vòng eo thon thả trong bàn tay to lớn của anh, cổ họng phát ra những ngâm nga khe khẽ.

Cố Nguyên biết cô động tình nên phải dừng lại. Anh thở hổn hển, buông miệng cô ra, hôn nhẹ lên khóe môi và cằm cô, cố gắng trấn tĩnh cả hai đang ý loạn tình mê.

Buổi sáng mới nghĩ đến cô tự an ủi một lần, bây giờ phía dưới lại không nghe lời.

“Được rồi, em nên về đi học thôi.” – Cố Nguyên ôm lấy má cô, cụng trán hai người vào nhau để hơi thở của cả hai quấn quýt triền miên.

“Cố Nguyên… Phía dưới ướt rồi, em ngứa…” Kim Chiêu ngước nhìn anh bằng đôi mắt ướt mơ màng và vô tội, dụ dỗ anh làm thêm những trò khiêu gợi..

Không giải quyết ham muốn của cô thì không thể để cô an tâm rời đi được, Cố Nguyên cưng chiều khẽ thở dài.

Tay anh sờ vào hông cô, kéo chiếc quần lót từ dưới váy xuống. Kim Chiêu hợp tác nhấc mông lên giúp anh cởi đồ.

Anh cất thứ đồ trong tay đi, lấy một chiếc ghế ngồi xuống. Bàn tay anh mơn trớn bắp đùi cô, cô run rẩy mở hai chân cho anh chiêm ngưỡng.

Huyệt nhỏ đầm đìa nước.

“Mới hôn em thôi mà đã ra nhiều nước thế này.” Cố Nguyên mê đắm nhìn huyệt nhỏ đang run rẩy, dán miệng lên bắp đùi cô. “Tay anh không sạch, không thể giúp em chạm vào đây được rồi.”

Nói xong, anh trực tiếp há miệng ngậm lấy hoa huyệt của cô, toàn bộ mặt lưỡi hơi dùng sức liếm lên từng tấc huyệt nhỏ.

“A…” Hai tay Kim Chiêu nắm chặt mép bàn. Lưỡi anh như có chưa một luồng điện mạnh mẽ, khiến cả thể xác lẫn tinh thần cô run rẩy.

Mới đầu, Cố Nguyên tập trung liếm toàn bộ bề mặt của cô bé vài lần để tạm thời thỏa mãn cô, sau đó mới đưa đầu lưỡi vào trong lỗ huyệt, mút lấy dâm thủy tràn trề của cô.

“A… Cố Nguyên… Anh ơi…” Kim Chiêu nheo mắt, nũng nịu ngân nga. Cô khẽ xoay mông, nâng cao hông một chút, càng tiện cho việc xâm nhập của anh. 

“Bé dâm…” Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng dáng vẽ rên rỉ dâm đãng của cô, chỗ đó của anh càng căng ra, có chút đau đớn.

“Cố Nguyên…” Kim Chiêu cụp mắt nhìn anh, khóe miệng và dưới cằm anh vẫn còn sót lại chút nước của cô, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết kêu tên anh.

“Ngoan nào, anh sẽ thỏa mãn em.” Cố Nguyên biết rõ phần mẫn cảm nhất của cô chính là âm đế. Anh cúi đầu nút lấy âm đế đang sưng lên, sau đó dùng lưỡi trêu chọc nó, thỉnh thoảng dùng răng cà nhẹ.

Anh kề miệng sát lại gần cửa động, một lần nữa mút một ngụm lớn dâm thủy để thỏa mãn bản thân. Cố Nguyên bắt đầu tăng tốc, đầu lưỡi liên tục đánh chiếm âm đế, hung hăng tiến vào tận sâu bên trong.

“Ư a… Cố Nguyên… a…” Tiếng rên của Kim Chiêu mỗi lúc một nhanh, bàn tay nhỏ dùng sức ấn lên mái tóc đen đang bị kẹp giữa hai chân mình, cái mông nhỏ đung đưa theo nhịp của anh.

“Bang…Bang…” Cố Nguyên dùng tay đánh vào mông cô, vô cùng thẹn thùng.

“A…” Cuối cùng Kim Chiêu cũng lên đỉnh dưới sự dồn dập của môi lưỡi và cái tát yêu của anh.

Cố Nguyên dịu dàng liếm nhẹ, giúp cô kéo dài khoái cảm, rồi đưa tay vào túi lấy ra một túi khăn giấy.

Kim Chiêu cố hết sức chống hai tay lên bàn, sợ bản thân sẽ xụi lơ ngã xuống. Cô thở gấp, nhìn Cố Nguyên đang cẩn thận lau khô phần dưới cho mình.

“Bé yêu ăn no rồi, phải về lớp thôi.” Cố Nguyên vo tròn tờ giấy vừa lau đút vào túi, sau đó lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu rồi hít một hơi.

“Dạ.” Kim Chiêu lấy lại sức lực, lấy đồ của mình chậm rãi mặc vào.

Cố Nguyên dang rộng đôi chân dài, ham muốn dâng trào giữa hai chân. Anh hút một điếu thuốc, chậm rãi xoa dịu dục vọng của mình.

Đợi đến khi vệt hồng trên khuôn mặt cô tan đi, khôi phục lại dáng vẻ học bá thường ngày, Cố Nguyên mới đứng dậy, bàn tay lớn nâng mặt cô lên, hôn một cái.

“Được rồi, đi học nào.” Cố Nguyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, khẽ mỉm cười.

Tay trái kẹp nửa điếu thuốc, anh quay người bước ra mở cửa, rời đi trước.

Không thể nán lại lâu, anh sợ bản thân không kiềm chế được, lại càng sợ bị cô níu lại thêm một lúc lâu nữa.

Hết chương 21

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này