Chương 20: Hiện thực (5)
Chuyển ngữ: @motquadao
Tối hôm đó, tại hành lang tối đen, cô không nhận ra anh, điều đó hết sức bình thường, trong lòng anh vừa thấy nhẹ nhõm lại có chút hụt hẫng.
Trong giờ học, Cố Nguyên chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ suy nghĩ. Chỉ còn hai ngày nữa là đến Quốc khánh, cũng là kỷ niệm một năm yêu nhau của họ.
Thời gian trôi thật nhanh. Từ năm ngoái đến gừi, anh đã tưởng tượng vô số lần sẽ kỷ niệm ngày đặc biệt ấy như thế nào, nhưng lại không ngờ vào đầu tháng 6 đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể xóa nhòa.
“Hôm nay tan học sớm, đi ăn đi~” Trên bục giảng, giảng viên tuyên bố kết thúc buổi học. Ở đại học chính là như vậy, tự do tự tại.
“Cố Nguyên, đi căng tin số 3 không?” Mấy bạn cùng phòng quay sang hỏi anh.
“Các cậu đi ăn đi, giờ tôi phải ra sân bay đón người.” Cố Nguyên đẩy cuốn sách tiếng Anh sang họ. “Mang về ký túc giúp tôi nhé.”
“Chà, đón ai thế~”
“Bạn gái à?”
Cố Nguyên nghe mọi người mồm năm miệng mười thay nhau hỏi, anh cười cười đấm nhẹ một cái vào vai một người bạn cùng phòng: “Không phải, mau đi ăn đi.”
Đến sân bay chưa bao lâu, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Anh Nguyên!”
Hoa Lạc Âm hùng hổ kéo vali chạy tới.
Khóe miệng Cố Nguyên hơi giật giật, anh thật sự muốn coi như không quen biết cô nàng.
“Cậu không thể đi đứng đàng hoàng hơn à?”
Hoa Lạc Âm lườm anh, trêu chọc: “Ôi trời, tôi vốn thế rồi, không thể nào giống cô tiên nhỏ trầm ổn, yên tĩnh của cậu được.”
“Phong Khải đâu? Sao không gọi cậu ta ra đón?” C ố Nguyên và Hoa Lạc Âm đi ra bãi đỗ xe rồi lên xe di chuyển luôn.
“Thứ 3 là tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập Phong thị, tôi muốn là bạn đồng hành của cậu ta, nhưng cậu ta lại không muốn. Tức chết tôi, mấy ngày này tôi không muốn thấy bản mặt của cậu ta.”
Cố Nguyên liếc nhìn cô ấy một cái: “Bữa tiệc tối thứ 3 tôi cũng sẽ đi, nhà tôi và nhà cậu ta là đối tác lâu năm, bố tôi muốn tôi tiếp xúc sớm với công việc kinh doanh nên bảo tôi đi theo.”
Hai mắt Hoa Lạc Âm sáng rực lên, bám lấy tay Cố Nguyên: “Tuyệt quá, vậy để tôi làm bạn đồng hành của cậu, cho đồ câm điêc kia tức chết.”
Cố Nguyên nhìn cô ấy bằng ánh mắt ghét bỏ: “Tôi có rồi.”
“Cậu có bạn đồng hành rồi á???” Hoa Lạc Âm ngạc nhiên hỏi, rồi lại đoán: “An Nịnh à?”
“Ừ.”
“Hừ.” Hoa Lạc Âm bĩu môi.
“Alô, Chiêu Chiêu à~”
Phương Đường nghe điện thoại, trong nháy mắt cô liền cảm giác như mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía mình.
“Ngày này năm ngoái, để tớ nhớ xem, mấy đứa chúng mình cùng đi xem phim… Ừ…” Phương Đường nhức nhức thái dương, lấy tay ôm đầu nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng.
“Cậu nhớ ngày hôm nay là vì…” Phương Đường liếc nhìn Cố Nguyên, “Là vì đây là lần đầu tiên tụi mình tụ họp đó, nên cậu thấy đây là một dịp đặc biệt.”
“Ừ đúng vậy, tiếc quá, mọi người đều đang học đại học, tớ thì về quê thăm bà nội… Oke, được thui, lúc nào rảnh tụi mình gặp nhé, bye bye tình iu.”
Phương Đường xử lý cuộc gọi một cách trơn tru, rồi nháy mắt với những người xung quanh: “Sao, thấy tôi ứng biến đỉnh quá phải không~”
Hàn Sơn ngượng ngùng nâng ly rượu uống một ngụm: “Ừ, tôi cảm giác tụi mình chỉ đang được ngày nào hay ngày đấy thôi.”
“Chuẩn…” Hoa Lạc Âm gật gù đồng tình.
Phương Đường mím môi: “”Ngày đáng nhớ thế này, làm chó cũng phải cắn vài ly.”
Ánh mắt Cố Nguyên chợt trầm xuống, anh không nói gì, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt.
“Được rồi được rồi, tương lai sẽ còn nhiều dịp để kỷ niệm mà.” Hàn Sơn vỗ vai an ủi anh.
“Ừ.” Cố Nguyên nâng ly cụng với cậu.
Buổi tụ họp kết thúc, Cố Nguyên bắt taxi đưa hai cô gái về nhà, rồi một mình đi đến cuộc hẹn.
Một cuộc hẹn với thợ xăm.
Đêm khuya, khi bước ra khỏi tiệm xăm, trên cổ Cố Nguyên đã có thêm một hình xăm mới.
Anh không biết mình đã đi bao lâu, trong cơn gió đêm lành lạnh, với chút men say, anh lang thang trên phố.
Cuối cùng, anh dừng lại trước một tiểu khu, tựa vào gốc cây nhìn lên cửa sổ tầng 6.
Bản năng đưa tay lên cổ che đi vết xăm vẫn còn đau âm ỉ, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh tin rằng, sau tất cả chúng mình sẽ vẫn ở bên nhau. Hình xăm này là dành cho em ở tương lai, để em luôn biết rằng anh lúc nào cũng nhớ về ngày này của chúng mình.
Kim Chiêu và Cố Nguyên, kết thúc của chúng ta sẽ là ở bên nhau, anh tin vào điều đó.
Nghĩ đến đây, bàn tay vô hình bóp nghẹt tim anh bỗng biến mất, trái tim đang ứ máu khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng khóe mắt Cố Nguyên thì bất giác ươn ướt.
Hết chương 20
Chương trước | Mục lục | Chương sau
