[Quay về] Chương 19

Chương 19: Kỳ kinh nguyệt

Chuyển ngữ: @motquadao


“Về ngủ sớm một chút, đừng thức khuya đọc truyện nữa. Sáng mai anh tới KFC mua đồ ăn sáng cho em, em muốn ăn gì?” – Cố Nguyên đẩy xe đạp, cùng Kim Chiêu đi bộ về nhà sau giờ học buổi tối, hai người họ một trước một sau.

“Gì cũng được.” Kim Chiêu thấy trong lòng vô cớ bực bội.

“Vậy em uống sữa đậu nành, cà phê hay cháo?” Cố Nguyên tiếp tục hỏi.

“Gì cũng được mà!” Kim Chiêu có chút cao giọng, lần này Cố Nguyên nghe ra được sự cáu kỉnh của cô.

“Sao thế bé yêu?” – Anh mềm giọng hỏi.

Lấy nhu thắng cương, Kim Chiêu nghe thấy giọng nói hết đỗi dịu dàng đó, lập tức bình tĩnh hơn hẳn: “Em sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi, ngực vừa đau vừa tức, phiền kinh khủng, em khó chịu muốn khóc luôn.”

“Ngoan nào. Anh có tra rồi, mỗi tối trước khi ngủ nên massage một chút. Em đừng đọc truyện nữa, về nhà xoa bóp rồi đi ngủ đi.” Cố Nguyên nhìn thấy vẫn còn vài học sinh lác đác trên đường, cố nhịn cảm giác muốn ôm cô lại, nhẹ giọng dỗ dành.

“Đau lắm, chỉ cần chạm nhẹ cũng buốt, giống như có hai vết thương vậy.” Kim Chiêu hít một hơi thật sâu, nỗ lực giải thoát nỗi bức bối trong lòng.

Cố Nguyên không nói thêm gì, cúi đầu nhìn đường, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Khi em về thì bà đã ngủ chưa?”

“Bà có tuổi rồi mà, ngủ sớm lắm. Tai cũng không thính nữa, bà ngủ rồi thì chẳng nghe thấy gì hết.” Kim Chiêu cũng không rõ vì sao lại kể chi tiết như vậy, trong lòng cô đã mơ hồ đoán được anh muốn làm gì.

“Anh đến nhà em giúp em massage nhé, khi nào em ngủ rồi anh sẽ về.” Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, như muốn xác nhận.

“Ừm…” Ánh mắt Kim Chiêu hơi nóng lên, đồng ý, rồi lại lo lắng bảo: “Nhưng anh cũng phải nghỉ ngơi nữa mà, trễ quá không tốt đâu.”

“Không trễ đâu, tan học lúc 9 giờ rưỡi, anh ở nhà em đến 11 giờ rồi về. Dù sao về nhà thì cũng đúng 11 rưỡi anh mới đi ngủ.” Cố Nguyên mỉm cười trấn an cô.

“Ừm.” Nhà bà của Kim Chiêu cách trường rất gần, chỉ cần băng qua một cái đèn xanh đèn đỏ là tới, đi bộ khoảng mười phút.

“Chúng ta đi dưới hầm nhé, không thì chú bảo vệ sẽ biết em đưa bạn trai về nhà mất. Anh nhớ kỹ đường đấy.” Kim Chiêu quẹt thẻ, cùng Cố Nguyên đi xuống đường hầm.

“Bình thường em đừng đi đường này một mình.” Cố Nguyên nhìn quanh thấy tối đen như mực, chỉ số an toàn cực kỳ thấp.

“Ừm, em không dám đâu. Hôm nay có anh mà.”

Hai người về đến nhà, Kim Chiêu mở cửa, trong nhà tối om, cô lấy ra một đôi dép đi trong nhà dự phòng.

Căn nhà rất rộng, nhưng chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

Cả hai bước vào phòng ngủ, Kim Chiêu đóng cửa rồi bật đèn. Cố Nguyên nhìn căn phòng được bài trí theo phong cách tối giản, khắp nơi đều là mùi hương rất đỗi quen thuộc với anh.

“Em đi tắm đã, anh đợi nhé.” – Kim Chiêu lấy quần áo ngủ và đồ lót từ trong tủ, rồi bước vào phòng tắm. Không lâu sau, tiếng nước chảy lách tách vang lên.

Cố Nguyên không dám ngồi lên giường cô, mà bước tới bàn học ngồi xuống. Trên bàn là những cuốn sách và đồ dùng được sắp xếp gọn gàng. Anh lướt qua một lượt, ánh mắt khẽ dừng lại trên một cục tẩy trắng tinh mới tinh có viết tên anh, nét chữ ngay ngắn, mềm mại, mang theo sự dịu dàng. Đó là chữ của Kim Chiêu.

Cố Nguyên khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại ra tìm hướng dẫn massage ngực.

Kim Chiêu không gội đầu mà chỉ tắm rửa sạch sẽ, sau khi đánh răng xong thì khoan khoái bước ra ngoài.

Cố Nguyên xoay ghế lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen, xương quai xanh mảnh mai, rõ nét, như được tạc từ bạch ngọc. Dưới lớp áo là bộ ngực đầy đặn, hai hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện. Đôi chân thon dài gợi cảm lấp ló sau lớp quần ngủ.

“Anh lại đây đi.” Kim Chiêu ngồi lên giường, vỗ vỗ vào bên cạnh.

“Không cần đâu, quần áo anh bụi bặm cả ngày rồi.” Cố Nguyên kéo ghế lại, “Em ngồi trên giường đi, anh ngồi chỗ này giúp em.”

“Em không muốn, anh lên giường ngồi đi.” Kim Chiêu nhất quyết đòi anh lên, “Anh cởi áo khoác và quần dài là được mà.”

“Ừm.” Cố Nguyên bật chiếc đèn bàn, vào nhà vệ sinh rửa tay bằng xà phòng, sau đó tắt đèn trong phòng, cởi áo khoác và quần rồi lên giường ngủ.

Kim Chiêu nhìn thấy bộ phận nào đó của anh đã hơi ngóc đầu dậy, gương mặt nóng bừng.

“Em ngồi ở đây đi, quay lưng lại phía anh.” Cố Nguyên dang rộng hai chân, vỗ vỗ vào phần nệm ở giữa.

“Ừm.” Kim Chiêu dịch chuyển người ngồi xuống, dựa lưng vào ngực anh.

“Những chuyện vượt quá giới hạn cũng đã làm rồi. Nói mới nhớ, anh còn chưa thấy của em bao giờ, lớn thật đấy.” Cố Nguyên nắm lấy ngực cô qua lớp áo ngủ.

Kim Chiêu định cởi cúc áo ngủ, nhưng bị anh ngăn lại: “Anh không có ý gì khác đâu, em đừng cởi.”

“Anh không biết là cách một lớp vải sẽ làm giảm hiệu quả sao?” Kim Chiêu nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy đối phương chính là một con hồ ly nhỏ.

Cố Nguyên hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô rồi cùng cô cởi bỏ từng cúc áo.

Dưới ánh đèn mờ, Cố Nguyên cuối cùng cũng nhìn thấy bộ ngực đẹp đẽ của cô, đầy đặn và tròn trịa, giống như một chiếc bát úp ngược nhưng hơi vểnh lên, hai đầu vú của cô đã nhô lên.

Ánh mắt anh nóng lên, miệng đắng lưỡi khô, yết hầu nhấp nhô. Anh cố hết sức đè lại những suy nghĩ không đứng đắn của mình, tập trung xem hướng dẫn trên mạng.

“Có phải rất nhỏ không anh?” Kim Chiêu khẽ chuyển động thân trên, ngẩng đầu hỏi anh.

Cố Nguyên nhìn bộ ngực sữa của cô đung đưa, đôi mắt trong sáng lấp lánh như ánh sao khiến trái tim anh cũng run lên: “Không nhỏ, em đừng nói nữa.”

Kim Chiêu xấu hổ cúi đầu cười.

Anh xòe bàn tay, lòng bàn tay áp vào, đầu nhũ cương cứng kích thích lòng bàn tay khiến anh vô cùng ngứa ngáy. Cố Nguyên lại một lần nữa âm thầm kiềm chế ý nghĩ xấu xa, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Đau quá.” Kim Chiêu không nhịn được co người lại.

“Ngoan nào, anh sẽ nhẹ lại.” Động tác của Cố Nguyên dịu dàng hơn, yêu chiều xoa bóp. Kim Chiêu cũng không còn kêu đau nữa.

Bầu ngực cô quá mềm, Cố Nguyên không thể nghĩ ra từ ngữ nào có thể diễn tả, anh vừa ghi nhớ cảm giác vừa đều tay massage theo chiều kim đồng hồ.

Kim Chiêu yên lặng tận hưởng sự chăm sóc của anh, cảm giác đau tức ngực dần dần giảm đi, càng ngày càng dễ chịu hơn, cảm thấy ngực thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, Cố Nguyên thay đổi thủ pháp, gan bàn tay áp sát vào phần chân ngực, ngón tay hơi dùng sức xoa. Thấy cô không kêu đau, anh nghĩ việc xoa bóp có lẽ có hiệu quả.

Thật ra, Kim Chiêu không quá nhạy cảm với cơn đau ở ngực, nhưng khi cô cúi đầu nhìn thấy đôi bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài của Cố Nguyên đang nhẹ nhàng nhào nặn ngực mình, cảnh tượng này khiến lòng cô cảm thấy ngứa ngáy, muốn ôm chặt lấy anh.

Mà thứ cứng rắn của anh ngay từ đầu đã kiêu ngạo tự ngẩng về phía trước, nhưng chủ nhân của nó vẫn chuyên tâm phục vụ cô.

Kim Chiêu toàn tâm toàn ý dựa vào lồng ngực vững chắc phía sau, trong lòng cô cực kì cảm động, đẩy lùi dục vọng đang âm thầm nảy sinh.

“Đỡ nhiều không em?” Cố Nguyên cúi đầu lại gần hỏi cô, giọng anh khàn khàn.

“Ừm, thoải mái lắm, em thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, không còn đau nữa, giờ anh dùng lực mát xa cũng không thấy đau nữa.” Kim Chiêu nghiêm túc trả lời, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, “Anh ơi, anh giỏi quá.”

“Vậy thì tốt rồi, bây giờ em nhắm mắt lại, anh xoa xoa thêm một lúc là em ngủ liền. ” Cố Nguyên hôn nhẹ lên vai cô.

“Dạ, cửa tự động khóa nên anh cứ đóng từ bên ngoài là được. Anh về chú ý an toàn nhé.” Kim Chiêu nói xong liền yên tâm nhắm mắt lại.

Cố Nguyên bắt đầu dùng lòng bàn tay liên tục xoa bóp từ bên ngực đến giữa ngực.

Cảm giác thoải mái và dễ chịu đến mức ý thức của Kim Chiêu ngày càng mơ hồ, cuối cùng cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cố Nguyên.

Cố Nguyên cảm thấy có chút thành tựu, cẩn thận đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô.

Vừa định ngồi dậy xuống giường lại bị cô ôm chặt không nỡ rời, anh quay đầu lại thấy cô gái nhỏ đang cố gắng mở mắt.

“Ngủ đi, anh phải về rồi.” Cố Nguyên dịu dàng dỗ dành.

“Hun hun.” Giọng cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào.

“Ừm.” Cố Nguyên hôn lên môi cô, sau đó cúi đầu hôn lên bộ ngực mà anh đã thèm khát suốt đêm. Chúng mềm mại đến nỗi anh không muốn rời đi.

Ngay lúc anh định ngẩng đầu lên, Kim Chiêu đã ôm chặt đầu anh, áp miệng anh vào ngực mình.

“Ngoan nào em.” Cố Nguyên dịu dàng vỗ về cô.

“Anh hun hun thêm một chút đi, em thưởng cho anh đó.” Kim Chiêu cố gắng hết sức để nói rõ ràng trong cơn mơ màng.

Đầu Cố Nguyên nóng lên, anh ngậm lấy núm vú của cô, đầu lưỡi đảo vòng quanh, há miệng ngậm lấy bầu ngực rồi bắt đầu mút mạnh.

Mặc dù đã rất buồn ngủ, nhưng Kim Chiêu vẫn rên khẽ, cảm nhận sự mạnh mẽ của anh, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Cố Nguyên buông ra, liếm sạch những vệt nước trong suốt trên bầu ngực cô, cài cúc áo lại, mang theo yêu thương tràn đầy hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon nhé.”

Gương mặt cô khi ngủ cực kì điềm đạm, mang theo ý cười cười dịu dàng.

Hết chương 19

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này