Chương 18: Hiện thực (4)
Chuyển ngữ: @motquadao
Dạo gần đây, cô hay đi cùng một nam sinh vào giờ tan học buổi tối. Trên đường về, cô không trò chuyện nhiều, nhưng lại thường nở một nụ cười ấm áp với cậu.
Cậu nam sinh đó rõ ràng không về cùng đường, nhưng vẫn luôn đi với cô đến tận cửa tiểu khu rồi mới quay lại đường lớn rẽ phải.
Ngày nào trong lòng cũng như bị bóp nghẹt, Cố Nguyên dừng xe trong bóng tối gần cổng trường, đoán xem Kim Chiêu và cậu nam sinh kia bao giờ mới ra.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã gần hết tháng Chín. Tự nhiên Cố Nguyên nhớ đến chu kỳ kinh nguyệt của Kim Chiêu, cô từng nói dù bị đau bụng kinh nhưng tháng nào cũng đúng ngày.
Dẫu vậy, cứ đến khi đi học là cô lại đau bụng dữ dội.
Trước kia lần nào anh cũng ép cô phải uống trà gừng đường đỏ từ trước, dần dần cơn đau cũng nhẹ đi. Không biết bây giờ thế nào rồi, chắc cô đã quên thói quen ấy.
Từng nhóm học sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô.
Cô là người rất đúng giờ, sao giờ vẫn chưa ra?
Tim Cố Nguyên khẽ thắt lại — không lẽ bị đau bụng kinh rồi?
Anh siết chặt tay lái rồi lại buông lỏng.
Anh muốn đi xem thử.
Đi thì đi thôi, nếu chẳng may chạm mặt thì cứ giả vờ như người lạ cũng được.
Nghĩ là làm, anh tắt máy khóa xe rồi đi thẳng vào trường.
Khu học tập dành cho học sinh lớp 12 và học sinh lưu ban được tách riêng. Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn từ xa, tòa nhà đó tối om.
Chỉ có đôi chút ánh sáng le lói từ khu vực cầu thang.
Học ba năm ở đây, Cố Nguyên quá rõ “căn bệnh cũ” của tòa nhà đó — thường xuyên mất điện.
Hôm nay cũng mất điện tiếp à?
Trong lớp học, Kim Chiêu vừa định giải thêm một đề thì bất ngờ bị bóng tối bao trùm.
Ôi —— lại mất điện rồi.
Nghe tiếng reo hò xung quanh, Kim Chiêu bất lực chu môi. Dù gì cũng chỉ còn vài phút nữa là tan học, có gì mà vui đến thế.
Ngẩn người một lúc thì chuông tan học vang lên, điện vẫn chưa có lại. Nhìn các bạn không kìm được mà ùa ra hành lang tối đen từng nhóm một, Kim Chiêu quyết định chờ người đi bớt rồi mới ra, thong thả một chút.
Cố Nguyên biết lớp ôn thi ở tầng sáu, anh ngược dòng người tan học mà đi lên.
Còn nửa tầng nữa là đến, anh dừng lại ở góc cua cầu thang thì thấy Kim Chiêu.
Rõ ràng là xung quanh tối đen, vậy mà anh chỉ cần liếc một cái là nhận ra cô.
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao cậu còn chưa đi?”
Rồi một giọng nam đáp lại: “Cậu cũng chưa đi mà?”
“Trời tối quá, tớ sợ cầu thang đông người.”
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn hai người vừa trò chuyện vừa chậm rãi đi xuống, anh hơi cúi đầu, nghiêng người sang một bên.
Nam sinh kia đi bên trái Kim Chiêu, vừa khéo che khuất tầm nhìn của cô, nên khi đi qua đoạn rẽ cầu thang, cô hoàn toàn không để ý có người đứng đó.
Chỉ là, Kim Chiêu bất giác ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi nước hoa của cô, hòa lẫn với một mùi hương rất đỗi thân quen khác.
Cô âm thầm hít sâu một hơi để xác nhận, nhưng lại không ngửi thấy nữa. Mùi hương thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cô khẽ cau mày.
Trong bóng tối, khóe môi Cố Nguyên vẽ ra một nụ cười chua xót. Kim Chiêu cứ thế đi ngang qua anh, không chút bận tâm.
Anh lặng lẽ bước theo sau, dù sao cô cũng sẽ không nhận ra, nhân lúc chưa có điện, nhân lúc anh còn ở sau lưng cô.
Để được gần cô thêm một chút nữa.
Kim Chiêu vừa đi xuống cầu thang vừa nghĩ đến mùi hương đó. Cô cảm thấy đây không phải mùi từ cậu bạn bên cạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, khi xuống đến hai bậc cuối của tầng năm, cô vô tình bước hụt cả hai bậc cùng lúc.
“Á…” cô bật ra một tiếng thảng thốt, cơ thể mất thăng bằng trong tích tắc.
Cố Nguyên ở phía sau ngay lập tức đưa tay giữ chặt vai trái của cô để giữ thăng bằng, rồi vội vàng rút tay lại, trong lòng sợ hãi, dừng bước.
Cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy vai trái, Kim Chiêu ổn định lại, vô thức quay đầu lại nhìn, nhưng sau lưng chỉ là những bạn học xa lạ, không ai chú ý đến cô cả.
Xem ra là người bên cạnh đỡ mình, cô quay sang nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Cậu bạn bên cạnh còn chưa kịp đỡ lấy cô, nhưng vẫn nhận lời: “Ha ha, không có gì.”
Cố Nguyên vẫn đứng trên cầu thang, chậm rãi đi theo. Thấy Kim Chiêu quay lại cảm ơn cậu bạn kia, lòng anh chợt chua xót.
Chỉ cần cô ổn là được rồi, không sao cả.
Thật đấy, không sao cả.
Mùi hương ấy đột nhiên biến mất, để lại trong lòng Kim Chiêu một khoảng trống hụt hẫng. Cô đột ngột dừng bước, như có một điều gì đó vô hình thôi thúc, quay đầu nhìn ngược lên phía những người bạn học.
Cố Nguyên phát hiện ra cô dừng lại, quay đầu nhìn anh. Anh chạm phải ánh nhìn của cô, tim đập càng lúc càng nhanh, nhất thời quên mất phải cúi đầu né tránh.
Hết chương 18
Chương trước | Mục lục | Chương sau
