[Quay về] Chương 15

Chương 15: Giờ nghỉ trưa (1)

Chuyển ngữ: @motquadao


Chuyện hai người ở bên nhau, ngoại trừ ba người Hoa Lạc Âm bọn họ, Cố Nguyên không có ý định để bất cứ người nào khác biết. Anh biết rõ bây giờ đang là thời điểm lớp mười hai mấu chốt, vì hình tượng của Kim Chiêu, Cố Nguyên không muốn để cho bất kì kẻ nào bàn tán ầm ĩ về cô, dù là ở sau lưng. Kim Chiêu cũng ngầm hiểu điều này.

“Chào buổi sáng, tiểu tiên nữ!”

Buổi sáng, Kim Chiêu vừa bước vào trường đã nghe thấy tiếng chào bừng bừng khí thế phía sau, không cần đoán cũng biết là ai. Kim Chiêu dừng bước, quay đầu cười ngượng ngùng.

Quả nhiên là Hoa Lạc Âm, phía sau còn có Cố Nguyên đút tay túi quần, khí chất nổi loạn đầy thu hút trên người anh đủ để khiến các nữ sinh khác trên đường nhìn không dời mắt.

“Sao các cậu đột nhiên đi học đúng giờ vậy?” Kim Chiêu nhìn thấy Cố Nguyên, không che giấu được tâm trạng vui vẻ, khóe miệng không kìm được cong lên.

“Tôi thì là do ông già ở nhà bạo lực gia đình, còn về phía anh Nguyên thì đương nhiên là do sức mạnh của tình yêu rồi.” Hoa Lạc Âm lại gần kéo Kim Chiêu lại trêu chọc.

“Cậu không phải cũng là vì tình yêu à?” Anh Nguyên ấy vậy mà lại đáp lại Hoa Lạc Âm.

“Cậu ấy đâu có hứng thú với tôi, tình yêu gì chứ.” Hoa Lạc Âm đổi tầm mắt, nhìn thấy sợi dây chuyền trên xương quai xanh của Kim Chiêu thì hai mắt sáng lên: “ Ơ? Tớ nhớ không nhầm thì anh Nguyên cũng có cái nhẫn này phải không?”

Nói xong còn không chút thiện ý quay đầu lại nhìn Cố Nguyên đi sau lưng các cô.

“Anh ấy tặng tớ đó.” Kim Chiêu xấu hổ cúi đầu trả lười.

Hôm đó tại nhà Cố Nguyên, trước khi anh đưa cô về nhà thì lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền.

Sợi dây chuyền Labyrinth này nằm trong bộ sưu tập B. Zero 1 của Bvlgari được làm từ vàng hồng và vàng trắng.

Anh đeo dây cho Kim Chiêu rồi lấy trong hộp ra một chiếc nhẫn cùng bộ với sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền và chiếc nhẫn giống nhau như đúc.

Vốn định tự đeo cho mình thì Kim Chiêu bên cạnh dịu dàng nói: “Để em đeo giúp anh nhé.”

Bàn tay nhỏ nhận lấy chiếc nhẫn, nâng tay trái của Cố Nguyên lên, vững vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ của anh rồi cầm ngón tay anh ngắm nghía.

“Trước đây anh vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, bây giờ tặng lại cho em. Nhẫn là của anh, dây chuyền là của em, đây là bí mật của chúng ta.” Cố Nguyên lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kim Chiêu.

Chiếc nhẫn phát sáng trên ngón tay thon dài của anh, đẹp đẽ đến nao lòng.

Điều làm động lòng người ta hơn cả chiếc nhẫn chính là mọi dịu dàng và yêu thích trong mắt Cố Nguyên đều thuộc về Kim Chiêu.

“Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé?” Giọng Cố Nguyên cắt đứt hồi tưởng của Kim Chiêu.

“Hả? À, em cũng nói với bà nội trưa nay sẽ không về nhà.” Kim Chiêu ngừng một lúc mới phản ứng kịp.

“Cảm giác hai người yêu đương sẽ vất vả lắm, không thể để người khác biết, mà thời gian lớp mười hai vô cùng bận rộn. Chiêu Chiêu nhà tôi không có thời gian cho cậu đâu.” Hoa Lạc Âm nghe cuộc hội thoại của hai người xong thì chọc ghẹo.

“Chắc chắn sẽ có thời gian mà.” Kim Chiêu nghiêm túc trả lời Hoa Lạc Âm, như một chú nai ngốc nghếch đáng yêu.

Ba người mau chóng đi tới phòng học. Hoa Lạc Âm hỏi Kim Chiêu: “Chiêu Chiêu, bây giờ cậu có dùng vở ghi lịch sử không? Không cần cho tớ mượn đâu, ra chơi tớ chép một ít.”

“Không cần đâu, tớ chỉ cần kiểm tra lại thôi. Chờ một chút tớ lấy cho cậu.” Kim Chiêu nói xong thì trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra một quyển vở ghi được giữ gìn rất sạch sẽ từ trong hộc bàn, quay ra cửa đưa cho Hoa Lạc Âm.

“Đội ơn cậu, đa tạ đa tạ.” Hoa Lạc Âm nhận lấy, nhảy cẫng nói cảm ơn.

“Cậu đưa cho cả mấy người còn lại chép luôn nhé, hiện tại đến lúc phải học rồi.” Mặc dù đang nói chuyện với Hoa Lạc Âm nhưng ánh mắt của Kim Chiêu vẫn dán chặt trên người Cố Nguyên.

“Ok.” Cố Nguyên đứng sau vâng lời đáp ứng, ánh mắt điềm tĩnh.

“Bắt đầu từ bây giờ tớ phải học thật giỏi, ông ta sẽ không thể làm gì tớ được nữa.”

Hoa Lạc Âm nhếch miệng.

“Cậu cũng sợ bị mắng hả?” Kim Chiêu tò mò nhìn người nào đó vốn dĩ không sợ trời không sợ đất.

“Không, ông ta không mắng tớ.” Giọng Hoa Lạc Âm bỗng trùng xuống, nhỏ giọng giải thích. “Ông ta bị câm.”

Kim Chiêu nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cảm thấy khó xử, đứng ngây ngốc không biết nói gì.

“Cậu sợ bị đánh thì mau chóng học tập đi cho ông ta sáng mắt.” Cố Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Hoa Lạc Âm che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, làm bộ thừa thắng xông lên, “Tớ sẽ học thật giỏi.”

“Tớ tin cậu sẽ làm được.” Kim Chiêu cười ngọt ngào.

Ăn trưa xong xuôi trong canteen, trường học cũng không còn ai, nếu không về nhà từ sớm thì cũng đã quay về ký túc xá của trường.

Cố Nguyên thong thả dắt xe đạp đi phía trước, Kim Chiêu theo sau. Mãi đến khi ra khỏi trường, đến ngã tư đường, cô mới ngồi lên ghế sau xe.

Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống khiến thời tiết lúc này nóng như một cái lò nướng nên trên đường rất vắng người qua lại. Nhưng Kim Chiêu vẫn ôm lấy vòng eo rắn chắc của Cố Nguyên.

“Buổi trưa không về nhà có sao không?” Ánh mắt Cố Nguyên đặt trên hai cánh tay bên hông mình.

“Em nói với bà nội là buổi trưa sẽ không về nhà mà nghỉ tại ký túc xá. Bà cũng không quản em.”

“Sao em lại ở cùng bà nội vậy? Bố mẹ em đâu?” Cố Nguyên vững vàng đạp xe.

“Lúc em học lớp một thì bọn họ ly hôn. Bố em mới tái hôn, mẹ và em trai thì ở khu khác, em thi vào Nhất Trung nên ở nhà bà nội cho gần.” Kim Chiêu trả lời, vô thức ôm chặt anh hơn.

“Vậy thì em sẽ hay cảm thấy buồn lắm nhỉ?” Cố Nguyên giảm tốc độ lại.

“Thật ra là không. Bố mẹ em thường xuyên cãi nhau, đối với em mà nói đây chẳng phải là trải nghiệm vui vẻ gì. Trái lại, bọn họ ly hôn còn khiến em nhẹ nhõm hơn.” Kim Chiêu lòng không gợn sóng, chia sẻ thật lòng. “Anh biết không, em cũng không khao khát tình cảm của bố mẹ, hai người họ lúc nào cũng bận rộn, thường xuyên để em và em trai ở nhà trông nhau. Em trai là người thân quan trọng nhất của em. Lúc thằng bé biết nói, câu đầu tiên là gọi chị gái.”

Cố Nguyên nghe ra trong lời kể của Kim Chiêu có chút hãnh diện, không kìm được nhếch miệng, “Em vừa khiến anh đau lòng vừa cảm phục. Nhìn thì có vẻ yếu đuối, không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy.”

“Cố Nguyên, em cũng sẽ bảo vệ anh.” Kim Chiêu nhận được sự khâm phục của Cố Nguyên thì càng cảm thấy đắc chí.

“Kim Chiêu, sau này em còn có anh, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau.” Cố Nguyên dừng lại trước cổng biệt thự.

“Liệu chú Lâm có cảm thấy em quá tùy tiện không?” Kim Chiêu xuống xe, chợt nhớ tới chú Lâm quản gia, chần chừ hỏi Cố Nguyên.

“Yên tâm đi, ban ngày chú Lâm không ở đây, chỉ có ban đêm và buổi sáng theo yêu cầu của anh thôi.” Cố Nguyên nắm tay Kim Chiêu, dùng vân tay mở cửa.

“Em cứ yên tâm mà ngủ trưa.” Anh ngồi xuống tháo dây giày cho Kim Chiêu rồi đi dép cho cô.

“Thật ra trước giờ em không ngủ trưa. Em không ngủ ngày được.” Kim Chiêu nhàn nhã đi sau lưng Cố Nguyên.

“Vậy bình thường buổi trưa em làm gì ở nhà?” Cố Nguyên đưa cho Kim Chiêu một cốc nước.

“Xem lại bài giảng của hôm đó.” Kim Chiêu ra vẻ người lớn, “Phải xem thật nhiều phương pháp làm bài.”

“Giỏi quá.” Cố Nguyên nhận lại cốc nước từ cô, hạ mắt uống nốt phần nước còn lại, sau đó hỏi cô. “Vậy chúng mình xem lại bài hôm nay nhé?”

Kim Chiêu nhìn anh uống cốc nước của mình, yết hầu nhấp nhô, cực kì gợi cảm. Cô ngồi trên ghế sô pha, nhỏ giọng đáp: “Không xem cũng được.”

“Thế làm gì bây giờ được nhỉ, chúng ta còn gần một tiếng nữa cơ?” Cố Nguyên đặt cốc nước xuống, nhìn cô đầy sâu xa, sau đó vỗ vỗ lên bắp đùi mình.

Kim Chiêu không nói gì, thoáng nhìn qua bắp đùi anh, gương mặt đỏ bừng, dịch mông nhỏ ngồi lên đùi anh.

“Muốn anh hôn em không?” Cố Nguyên ôm lấy vòng eo thon của cô, cúi đầu kề sát mặt cô, dò hỏi.

“Dạ.” Kim Chiêu xấu hổ gật đầu.

Cố Nguyên khẽ cười, ngón tay nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.

Lúc đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó anh ngậm lấy môi dưới của cô dùng đầu lưỡi liếm láp, khẽ cắn. Đợi đến khi chiếc miệng nhỏ không kìm được mở ra, đầu lưỡi anh thần tốc tiến vào mang theo khát vọng đã kìm nén từ lâu.

“A…” Kim Chiêu ngửa đầu đón nhận nụ hôn triền miên của anh, đôi chân run rẩy, cảm giác như có dòng điện chạy qua lần trước lại tới, tê dại cả da đầu.

Cái lưỡi trơn trượt của anh không ngừng khiến cô nhộn nhạo, miệng cũng ngứa mà thân thể cũng ngứa. Bàn tay anh không ngừng xoa xoa trên lưng cô.

Kim Chiêu không kìm được co người, vòng eo thon vô thức uốn éo, từng chút cọ qua cọ lại cây gậy phía dưới của anh.

Lúc này Cố Nguyên mới ngừng lại một trận quyến luyến, trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi cô, đột nhiên mút vào khiến Kim Chiêu hoàn toàn xụi lơ.

Nước bọt của cô quá ngọt, Cố Nguyên nuốt lấy, bàn tay to hơi dùng sức cố định vòng eo đang vặn vẹo của cô, giày vò đến mức anh chỉ muốn bỏ qua hết cả thảy mà bắt nạt cô.

Đến khi hô hấp của cô dồn dập không ra hơi, Cố Nguyên mới buông cô ra, thở hổn hển, liếm sạch nước miếng trên khóe môi cô. Một tay anh vẫn ôm chặt eo cô, tay còn lại luồn vào trong váy ngắn xoa bờ mông nhỏ.

“A…” Kim Chiêu ngâm nga thành tiếng.

“Thoải mái không?” Bờ môi anh trượt xuống, vừa hôn chụt một cái vừa hỏi thiếu nữ đã mềm như nước trong ngực mình.

“Vâng…” Kim Chiêu co thân dưới lại, cảm giác cực kì ướt át.

“Anh cứng rồi.” Cố Nguyên dùng thứ cứng rắn của bản thân thúc vào mông cô, “cái eo thon này uốn éo quá quyến rũ.”

“Phía dưới của em ướt…” Kim Chiêu vùi vào ngực anh, nhẹ giọng nói.

“Cởi ra đi, anh muốn nhìn, rồi sẽ lau sạch sẽ cho em.” Cố Nguyên đặt cô lên sô pha còn bản thân thì quỳ gối trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn cô.

Hết chương 15

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này