Chương 14: Hiện thực (2)
Chuyển ngữ: @motquadao
Buổi học đầu tiên sau khai giảng, Phương Đường và Kim Chiêu chậm rãi tản bộ trên sân vận động.
“Học lại tự do thật đấy, không cần phải chạy bộ nữa.” Phương Đường thong thả cầm tay Kim Chiêu đung đưa.
Kim Chiêu cụp mắt, mỉm cười, “Vận động một chút cũng tốt mà.”
“Bác sĩ nói cậu vẫn chưa thể vận động mạnh được đâu, sẽ có nguy cơ bị tắc mạch máu não đó.” Phương Đường quan tâm nói.
“Ừa. Phương Đường… Sau khi từ nhà bà nội trở về, đầu óc tớ không được bình tĩnh lắm, có một đoạn hình ảnh thường xuyên xuất hiện nhưng cứ rối tung rối mù.” Kim Chiêu kể tình trạng gần nhất của bản thân cho bạn tốt.
Phương Đường dừng bước, hơi ngạc nhiên nhìn cô, nắm chặt tay cô khẩn trương hỏi: “Hình ảnh gì vậy?”
“Ngổn ngang lắm, tớ không thể bắt được. Nhưng hình ảnh hay lặp lại nhất là cánh tay của một nam sinh, kì lạ nhỉ?” Kim Chiêu khẽ nhíu mày hồi tưởng.
“Cậu nhớ tới điều gì à?” Phương Đường nhìn Kim Chiêu đầy mong đợi.
Kim Chiêu lắc đầu đầy mất mát, sau đó nhìn biểu cảm của Phương Đường thì nghi ngờ hỏi cô nàng: “Tớ quên mất chuyện gì quan trọng hả?”
“Không được nói với cô ấy!” Bên tai văng vẳng lời cảnh cáo của anh Nguyên.
Phương Đường thu lại biểu cảm, cắn môi đáp: “Không hề không hề, chỉ là tớ muốn cậu có một kí ức đầy đủ thôi.”
“Vậy cậu có thể kể lại cho tớ một chút về phần kí ức mà tớ đã làm mất mà.” Kim Chiêu đơn thuần nói.
“Tớ cũng đâu biết cậu quên mất chuyện gì đâu, từ từ rồi mọi thứ sẽ quay lại thôi!” Phương Đường làm bộ dở khóc dở cười.
Để tránh tiếp tục chủ đề này, cô nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: “Cậu muốn nghỉ trưa ở trường hay vẫn về nhà?”
Kim Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tớ cũng không biết nữa, lúc trước tớ thế nào vậy?”
Xong đời! Tại sao tôi lại ngu ngục quay lại chủ đề cấm vậy. Phương Đường khóc thầm trong lòng, nội tâm âm thầm tuyên án tử hình cho bản thân.
Quả nhiên là đã quên hết tất cả các kí ức liên quan đến anh Nguyên.
Trước kia cứ đến giờ nghỉ trưa là cậu với anh Nguyên sẽ quấn lấy nhau đó! Nhưng mà! Tớ không thể nói vậy được!
Phương Đường chật vật chém gió: “Chuyện đó… Có lúc cậu về nhà, có lúc thì ở lại ký túc xá.”
“Tớ nhớ rất nhiều chuyện lúc đi học, tại sao lại không nhớ được chuyện nghỉ trưa nhỉ, vi diệu thật đấy…” Kim Chiêu bất đắc dĩ đáp, trong đầu vẫn đang cố gắng nhớ lại.
“Chuyện ấy… Cứ để tự nhiên đi…” Phương Đường cố che giấu sự chột dạ của bản thân.
Kim Chiêu cười lạc quan: “May mà tớ không ném kiến thức đi, không thì bây giờ phải học lại từ lớp mười rồi.”
“Đúng vậy, ha ha ha, nếu là tớ thì có quên hay không cũng vậy ha ha.”
Nghe Phương Đường tự đào hố bản thân, Kim Chiêu cũng cười thành tiếng: “Ha ha”
Buổi trưa, Kim Chiêu vẫn lựa chọn trở về nhà nghỉ trưa. Trường của em trai Kim Húc cách rất xa, nam sinh cũng không quá kén chọn, cậu nhóc ở trọ tại trường luôn chứ không về nhà bà nội.
Kim Chiêu không thích chen chúc, cảm giác càng có nhiều người đầu cô sẽ càng trống rỗng. Sau khi tan học, cô ngồi trong phòng học một lúc mới xuống tầng.
Lúc này mọi người gần như đã đi hết, cô chậm rãi rời khỏi trường học, trên vai đeo một chiếc túi tote màu trắng giản dị.
Đi thẳng 200m qua giao lộ sẽ đến nhà bà nội, Kim Chiêu cẩn thận nhìn đường không chớp mắt, trong lòng vẫn đang thắc mắc vì sao bản thân không có chút kí ức nào về chuyện nghỉ trưa, đúng là kì lạ.
Đi đến đầu đường, vừa lúc đèn đỏ còn lại 16 giây. Kim Chiêu dừng lại, nhìn xe cộ đang đi lại trên đường.
Đèn chuyển xanh, cô cất bước đi qua đường.
Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe, một nữ sinh đeo kính râm ngồi ở ghế lái phụ hỏi người ngồi bên cạnh: “Thấy cô ấy rồi hả?”
“Ừ.”
Đôi mắt đen của người ấy chăm chú nhìn thân ảnh dịu dàng đang dần biến mất ở cửa tiểu khu.
Hết chương 14
Chương trước | Mục lục | Chương sau
