[Quay về] Chương 13

Chương 13: Chiếc váy màu xanh thanh bình

Chuyển ngữ: @motquadao


Chiếc váy màu xanh thanh bình này được Kim Chiêu mặc vào lần đầu tiên tới nhà Cố Nguyên.

“Phòng ngủ của anh rộng thật đấy.” Kim Chiêu vừa cởi áo khoác ngoài vừa nhìn xung quanh đánh giá phòng ngủ rộng rãi sạch sẽ của anh.

Cố Nguyên nhận lấy áo khoác của cô tùy tiện vắt lên ghế sau đó lập tức ôm ngang người cô lên đặt xuống giường.

“Ơ này…” Kim Chiêu ngồi trên giường, hơi trách móc nhìn anh.

“Xinh quá.” Cố Nguyên đứng bên cạnh giường ngắm cô.

Phần chân váy được làm từ vải voan lưới bồng bềnh. Đôi chân ẩn hiện dưới lớp váy thẳng tắp, nõn nà. Dưới chân còn đi thêm một đôi tất trắng cổ ngắn.

Cô cứ như vậy ngồi gập chân về phía bên phải, đùi thon được che dưới váy nửa kín nửa hở, đôi tất trắng càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ không thể xâm phạm của cô.

“Ừ…” Kim Chiêu dịu dàng đáp, trong lòng ngọt ngào.

“Hôm nay nhìn thấy em mặc thế này, ngay từ đầu anh đã không chịu nổi, chỉ muốn ôm em lên giường rồi hôn em.”

“Ôm em đi.”

Kim Chiêu quỳ gối ngồi dậy, nhìn như một cái bánh bao sữa.

Cố Nguyên ôm cô vào trong lồng ngực, hôn lên môi cô.

“A…” Kim Chiêu đỏ mặt, ngoan ngoãn mở miệng để đầu lưỡi Cố Nguyên tiến vào.  

Lần đầu tiên hôn nút lưỡi, Cố Nguyên sợ mạnh bạo quá sẽ mang đến trải nghiệm không tốt cho tiểu tiên nữ. Lúc mới bắt đầu, anh dùng đầu lưỡi thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, nhẹ nhàng chơi đùa với đầu lưỡi cô.

Đầu lưỡi của cô nhỏ nhắn, trơn mềm. Hai đầu lưỡi nhẹ nhàng quyện vào nhau tạo thành một dòng điện chạy thẳng lên đại não.

Kim Chiêu cảm giác bản thân mềm nhũn như một vũng nước trong lồng ngực Cố Nguyên. Anh chỉ cần dùng lưỡi cũng đã khiến cô dậy sóng, vừa êm ái vừa tê dại, nơi nào đó trên cơ thể khẽ ngứa ngáy.

Cố Nguyên nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở gần như cạn kiệt thì mới buông cô ra sau đó liếm hết chỗ nước bọt còn sót lại trên khóe môi cô.

“Thích không em?” Cố Nguyên hỏi, tay anh vuốt ve bờ lưng cô.

“Thích… ưm…” Kim Chiêu trả lời, đột nhiên không nhịn được khẽ rên lên một tiếng sau đó vội vàng che miệng mình lại.

“Bé yêu nhạy cảm vậy à?” Cố Nguyên tiếp tục mơn trớn sau lưng cô, đầu ngón tay càng lúc càng càn rỡ. 

Kim Chiêu cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, nổi hết da gà, như thể có một dòng điện liên tục xoay chiều trong cơ thể.

Cố Nguyên thấy Kim Chiêu ngoan ngoãn ngồi trong lòng mặc cho anh hành sự khiến trái tim anh đong đầy cảm xúc, ham muốn cứ thế càng dâng lên.

Một tay anh lại tiếp tục rong ruổi trên tấm lưng mịn màng, tay còn lại đặt lên bắp đùi cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến mát lạnh.

Kim Chiêu hơi co người lại, dựa hẳn vào người Cố Nguyên. Từng cái động chạm của anh khiến đầu óc cô trống rỗng, cảm nhận được sự vuốt ve nơi bắp đùi, cô không nhịn được mà khẽ ngâm nga thành tiếng.

Thân thể này vừa mềm mại vừa mẫn cảm, Cố Nguyên ôm lấy cổ cô, một nụ hôn rơi xuống, lần nay anh dùng sức nút lấy đầu lưỡi cô, buộc cô phải nhận lấy nước bọt của bản thân.

Bị nụ hôn của Cố Nguyên làm cho quên hết cả thảy, mãi đến khi bàn tay anh đặt lên ngực mình, cô mới giật mình run rẩy, toàn thân đỏ ửng.

“Sss…” Cố Nguyên cảm nhận được cái mông nhỏ của cô đang cọ qua cọ lại trên thằng nhỏ đã căng phồng của mình, vừa thoải mái lại có chút trống rỗng.

Phía dưới là một cây gậy cứng rắn đang kề sát mông, hừng hực khí thế chọc vào nơi riêng tư của cô.

Kim Chiều quá thẹn thùng vùi đầu thật sâu vào lồng ngực anh, cũng không quản bàn tay vẫn còn đang đặt trên ngực mình nữa.

Cô càng ngượng ngùng, Cố Nguyên càng muốn bắt nạt cô, bàn tay bắt đầu tùy tiện xoa bóp.

“A…” Hô hấp của Kim Chiêu trở nên dồn dập, tim đập nhanh như trống bỏi, kêu lên từng tiếng nhỏ nhẹ ôm lấy Cố Nguyên.

Anh cách một lớp quần áo và nội y tìm đến vị trí đầu vú, ngón trỏ khẽ khảy khảy.

Kim Chiêu bị kích thích đến mức viền mắt ướt át. Một người ngây thơ như cô sao có thể biết đến hương vị tình dục, cô chỉ cảm thấy toàn thân trống rộng, bên trong cơ thể cực kì ngứa ngáy.

Cố Nguyên giật một bên dây áo của cô xuống, bắt đầu liếm láp xương bả vai, sau đó chậm rãi đi xuống, cắn nhẹ một miếng lên khối thịt mềm mại trước ngực cô.

“A…” Kim Chiêu cong mình, cảm giác có chút chất lỏng chảy ra, ánh mắt cô đỏ ngầu đẩy Cố Nguyên ra.

“Sao vậy bảo bối?” Ánh mắt Cố Nguyên mê đắm hỏi cô.

“Hình như em đến tháng rồi.” Kim Chiêu mơ hồ trả lời, “Phía dưới có chút ẩm ướt.”

“Không phải vậy đâu.” Cố Nguyên nghe vậy thì kín đáo nhìn cô, ôm cô từ trên đùi đến đặt lên giường, tách hai chân cô ra.

“Không được đâu…” Kim Chiêu khép chặt hai chân, cảm giác nơi đó càng ướt át.

“Ngoan, để anh xem nhé, chắc chắn không phải là kinh nguyệt đâu.” Cố Nguyên hôn lên hai đầu gối của cô, kiên trì muốn tách ra.

Kim Chiều không cản được anh, bất lực mở hai chân.

Bàn tay Cố Nguyên từ đùi lướt đến phần hông cô như mang theo điện. Anh dừng lại ở hông, nắm lấy gấu quần bảo hộ và đồ lót kéo xuống.

“Cái mông nhỏ này nhấc lên nào…”

Kim Chiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhấc cả váy lên.

Cố Nguyên tự tay kéo quần lót xuống, tận mắt nhìn thấy nơi riêng tư của cô kéo ra vài sợi chỉ bạc.

Mũm mĩm, hồng hào, cực kì mẩy, làm ướt cả vài sợi lông mu.

Hình ảnh này cực kì phóng đãng.

Sao cô có thể nhiều nước đến vậy.

Anh không dám tiếp tục nhìn , đặt quần lót để qua một bên, một lần nữa cúi người ngăn cô lại, nhìn lông mi cô khẽ run rẩy vì thẹn thùng.

“Không phải kinh nguyệt mà là dâm thủy, em có biết không? Lúc thoải mái, phái nữ sẽ tiết ra dâm thủy.” Cố Nguyên kiên nhẫn giải thích cho cô, trên mặt nở một nụ cười hài lòng.

“Em biết điều đó, chỉ là không nghĩ rằng nó sẽ ra tùy tiện như vậy, còn tưởng là dì cả tới thăm…” Kim Chiêu xấu hổ đáp, thanh âm càng ngày càng nhỏ dần.

“Thích anh làm như vừa rồi với em hả?” Cố Nguyên vùi mặt trên cổ cô, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ.

“Thích, em thích anh thân mật với em.” Kim Chiêu nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.

“Ngoan quá…” Đầu lưỡi Cố Nguyên trượt một đường từ xương quai xanh đi xuống, dừng lại trước ngực cô, “Thêm chút nữa được không em?”

“Ừm…” Kim Chiêu ý loạn tình mê đáp lại, bàn tay Cố Nguyên đã phủ lên phần vải vóc phía trên ngực cô.

“Chỗ này mềm quá, em không mặc áo ngực hả?” Cố Nguyên xoa xoa nhẹ nhàng.

Kim Chiêu sững sờ, sau đó nghiêm túc giải thích với anh: “Cái váy này có một lớp mút ngực mỏng, thế nên em chỉ mặc một chiếc áo ngực thôi.”

Cố Nguyên nhìn ánh mắt cô đã mơ màng vì tình dục nhưng vẫn giữ được cốt cách của một học bá trả lời câu hỏi của bản thân khiến anh không nhịn được cười nhẹ.

“Đừng cười em.” Cô nhỏ giọng nũng nịu nạt lại.

Nhìn bộ dạng đáng yêu này khiến Cố Nguyên chợt muốn hóa sói ăn thịt cô.

“Thật sự rất muốn ăn em sạch sành sanh.” Anh vừa tìm khóa kéo của váy, vừa thủ thỉ bên tai cô.

“Vậy thì ăn thôi.” Gương mặt đỏ bừng như trái táo của Kim Chiêu nghiêng sang một bên, vành tai cọ lên mặt Cố Nguyên.

Anh dừng lại động tác trong tay, không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn người con gái điềm tĩnh trước mặt.

“Hửm?” Kim Chiêu nhận ra anh không có động tác kế tiếp, ngoan ngoãn chỉ bài: “Khóa kéo ở bên này này.”

Cố Nguyên từ trên người cô xuống, nghiêng người nằm cạnh cô, “Sao lại đối xử tốt với anh vậy, không nhất thiết phải thuận theo anh đâu.”

“Em chỉ đang là chính mình thôi mà. Tình cảm của em đối với anh đều xuất phát từ tâm, không hề cưỡng cầu.” Kim Chiêu cũng nghiêng người, mặt đối mặt với anh, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt anh.

Cố Nguyên yên lặng ngắm cô, ánh mắt cô trong veo, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện hai vệt ửng hồng, đôi môi nhỏ khẽ hé mở để lộ ra hàm răng trắng tinh, tựa như tiên nữ giáng trần.

“Hôm nay làm thế này với em.” Cố Nguyên nắm lấy bàn tay đang ở trên mặt mình đặt vào trong lồng ngực, “Anh cảm thấy mình quá bỉ ổi.”

“Đừng nói vậy.” Kim Chiêu nghiêm mặt ngắt lời anh, “Thích một người không phải là muốn cùng nhau làm những việc này sao?”

“Thế nhưng chúng mình chỉ vừa mới ở bên nhau.” Cố Nguyên nhìn cô chăm chú.

“Cố Nguyên, hãy lắng nghe trái tim mách bảo, muốn làm thì làm, em cũng sẽ như vậy.” Kim Chiêu xích lại gần ôm lấy anh.

“Được. Kim Chiêu, anh thích em quá.” Cố Nguyên dịu dàng ôm cô, nhẹ nhàng thổ lộ.

“Cố Nguyên, em cũng thích anh.” Kim Chiều mỉm cười.

“Em lau bên dưới đi, anh đi tắm đã.” Cố Nguyên buông cô ra, cánh tay dài duỗi ra rút giấy đưa cho cô.

“Vâng.” Kim Chiêu đỏ mặt thoáng nhìn qua phía dưới căng phồng của Cố Nguyên.

Cố Nguyên mở tủ lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, trực tiếp mở nước lạnh tắm rửa, để dập tắt dục vọng đang hừng hực cháy.

“Cố Nguyên, em có thể vào rửa mặt được không?” Kim Chiêu đứng ở cửa hỏi.

“Vào đi.” Cố Nguyên cực kì lưu ý động tĩnh ở phía ngoài.

Sau khi được cho phép, Kim Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vừa đi về phía bồn rửa tay vừa nhìn vào cơ thể trần trụi phía sau lớp kính mờ.

Một thân hình màu lúa mạch, sau lưng hơi gồ lên cực kì gợi cảm.

“Em đang nhìn anh à? Cố Nguyên tắt nước, nhìn ra phía thân ảnh mơ hồ bên ngoài.

“Ừm.” Kim Chiêu xấu hổ trả lời.

“Lấy khăn tắm trên kệ giúp anh với.” Cố Nguyên từ trong vọng ra.

Kim Chiêu nghe vậy lập tức tìm khăn cầm qua, đợi anh mở cửa.

Cánh tay cường tráng vẫn còn bọt nước của anh vươn ra nhận lấy khăn tắm màu trắng, vừa nhanh chóng quấn quanh người, vừa cợt nhả giục cô: “Mau ra ngoài nào, anh muốn lau khô rồi ra ngoài mặc đồ lót.”

“Hừ.” Kim Chiêu nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của anh, nhanh chóng đóng cửa ra ngoài.

Trong lúc Kim Chiêu đang chăm chú ngắm nhìn tủ quần áo của anh, Cố Nguyên đã mặc áo choàng tắm ra ngoài ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng hỏi bên tai: “Tại sao vừa rồi lại “Hừ”, muốn nhìn anh à?”

“Không cho em nhìn hả?” Kim Chiêu xấu hổ cúi đầu hỏi lại.

“Em muốn nhìn?” Cố Nguyên nhíu mày nghiêng đầu nhìn biểu cảm của cô.

“…Ừm…” Kim Chiêu yếu ớt đáp lại.

Cực kì tò mò về cơ thể anh.

Dáng vẻ muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn này của cô cực kì quyến rũ, Cố Nguyên cười một tiếng rồi ôm ngang người cô lên, đặt cô ngồi xuống giường, sau đó cởi chiếc áo ngủ tơ tằm màu xanh đậm trên người mình xuống.

Kim Chiêu ngước mắt nhìn vạt áo ngủ rơi khỏi thân hình tuy gầy nhưng vẫn có da có thịt của anh.

Ôi mẹ ơi, trong nháy mắt, Kim Chiêu cảm giác như máu dồn lên não, cả gương mặt đỏ bừng.

Body anh cực kì đẹp, dáng người tam giác ngược, có cơ bắp nhưng không quá rõ nét, cơ bụng tám múi không hề thô kệch, cực kì vừa phải, eo hẹp chân dài, đường nhân ngữ rõ ràng đi dọc xuống dưới.

Cảm nhận được ánh mắt Kim Chiêu nhìn mình đầy ngưỡng mộ, tậm trạng anh cực kì tốt, quay người lấy một chiếc quần jean rách từ trong tủ quần áo ra.

Kim Chiêu cảm thấy chiếc quần này bỗng dưng giống với một món đồ trang sức cho đôi chân anh hơn.

Phần ẩn dưới quần lót của anh cực kì phồng, nhưng sau khi mặc quần lại thì rất hài hòa, không hề bị lồi ra mang lại cảm giác khó chịu.

Kim Chiêu tò mò nhìn vào nơi đó của anh sau khi đã mặc quần.

“Sao vậy?” Cố Nguyên bị cô nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên.

“Nơi đó lớn như vậy, sao mặc quần vào lại không thấy gì nữa?” Kim Chiêu quả thực là một bé yêu ham học hỏi.

“Đại khái là do xương chậu của anh hơi nhô về phía trước, thế nên có thể dùng quần che được.” Cố Nguyên lấy một chiếc áo đen mặc vào, nhét một bên vạt áo vào trong quần.

“Đẹp trai quá.” Kim Chiêu ngồi trên giường thảnh thơi ngắm nhìn dáng người hoàn hảo của bạn trai mình.

“Sao lại thích khen anh vậy?” Cố Nguyên vui vẻ nhéo má cô.

“Vì anh đáng giá đó.” Kim Chiêu sùng bái ngước nhìn anh.

Hết chương 13

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này