Chương 39: Say rượu
Chuyển ngữ: @motquadao
Văn Đàn lẳng lặng nằm trên giường mãi đến khi mặt trời lặn cũng không ngủ được.
Cô vén chăn, định xuống lầu đi dạo ở cửa hàng đồ thủ công thêm chút nữa thì nghe tiếng gõ cửa từ phòng đối diện.
Văn Đàn theo phản xạ bước tới nhìn qua mắt mèo.
Tần Uyển Uyển đang đứng trước cửa phòng của Minh Trạc. Sau khi cánh cửa được mở ra, không rõ cô ta nói gì đó, Minh Trạc nghiêng người nhường lối cho cô ta vào rồi đóng cửa lại.
Văn Đàn mở to mắt ngạc nhiên, theo bản năng định mở cửa bước ra. Nhưng khi tay đặt lên tay nắm cửa thì lại nhận ra, hình như cô chẳng có tư cách gì cả.
Không thể chỉ vì chuyến đi hôm nay mà thật sự nghĩ mình là bạn gái của Minh Trạc được.
Văn Đàn đợi khoảng hai phút sau mới mở cửa xuống lầu.
*
Trong phòng của Minh Trạc, anh đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ cô Tần có thể nói rồi chứ?”
Trước khi bước vào, Tần Uyển Uyển đã nói với Minh Trạc: “Bạn gái của anh là Văn Đàn phải không? Những chuyện khác, chi bằng để tôi vào trong nói? Hay là anh muốn để tất cả mọi người đều biết?”
Tần Uyển Uyển cười một tiếng: “Tôi nhớ cô ta vừa bác bỏ tin đồn yêu đương cách đây hai tháng, như vậy chẳng phải là lừa gạt fan sao? Trong khoảng thời gian đó cô ta còn ký hợp đồng với công ty mới. Theo tôi được biết, hầu hết các công ty trong giới giải trí đều yêu cầu nghệ sĩ không được yêu đương. Không biết công ty cô ta có truy cứu không nữa.”
Minh Trạc nhìn cô ta, không nói gì.
Tần Uyển Uyển từ từ giơ tay lên, ý đồ rõ ràng: “Tôi cũng không có hứng thú công khai chuyện này đâu. Không bằng anh ở với tôi một đêm, tôi sẽ xem như chưa biết gì hết.”
Khi tay cô ta sắp chạm vào cổ áo của Minh Trạc, cổ tay trong phút chốc bị bóp chặt.
Giọng của Minh Trạc không thể hiện cảm xúc, nhưng lại vô cùng áp lực khiến người ta sợ hãi:
“Cô Tần, bạn trai của cô có biết cô đến đây không?”
Tần Uyển Uyển chẳng mảy may quan tâm: “Anh ta ngủ như con lợn chết, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Hay là anh sợ bị Văn Đàn phát hiện? Vậy chúng ta có thể chờ đến khi về Giang Thành …”
“Nếu cô Tần đã không thích anh ta thì tại sao không chia tay?”
“Anh ta có tiền mà.” Tần Uyển Uyển nói đầy tự tin, “Anh cũng vì tiền của Văn Đàn mới ở bên cô ta đúng không? Chúng ta cùng là một loại người thôi mà.”
Minh Trạc cười khẽ, không xác nhận cũng không phủ nhận.
Tần Uyển Uyển vừa định nói thêm gì đó thì Minh Trạc đã hất tay cô ta ra, quay người bước vào trong phòng.
Tần Uyển Uyển tưởng anh đã đồng ý, bèn đi theo.
Minh Trạc cầm lấy chiếc máy tính bảng đang hiển thị trong một cuộc đàm thoại đặt trên bàn, nghiêng đầu hỏi: “Cô Tần còn chuyện gì nữa không?”
Mặt Tần Uyển Uyển thoáng biến sắc.
Đầu dây bên kia, Lâm Sơ Dao hớn hở báo công: “Anh họ, em ghi âm lại hết rồi nhé!”
Tần Uyển Uyển giờ mới nhận ra mình bị gài, gương mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch: “Anh …”
Minh Trạc buông câu: “Không tiễn.”
Sau khi Tần Uyển Uyển tức tối bỏ đi, Lâm Sơ Dao mới dè dặt hỏi: “Anh họ, anh thật sự tiến tới với Văn Đàn rồi à?”
“Đâu có.”
“Vậy sao anh giống tên sở khanh thế, trêu ghẹo người ta rồi không chịu trách nhiệm.”
“Ý anh là,” Minh Trạc chậm rãi nói thêm, “Bây giờ vẫn chưa.”
*
Văn Đàn đi dạo trong cửa hàng thủ công hơn nửa tiếng mà lòng vẫn như treo ngược cành cây.
Không biết có phải do hôm qua cô đã mua hết mấy món mình thấy đẹp rồi không mà hôm nay chọn tới chọn lui cũng chẳng thấy được hai món ưng ý.
Cô im lặng thở dài một tiếng, đang định quay về thì sau lưng vang lên một giọng nam trong trẻo: “Không thích cái nào sao?”
Cô khựng người lại, rồi mới nói: “Thầy Minh có thích món nào không ạ? Em tặng anh.”
Minh Trạc cụp mắt nhìn vào chiếc vòng tay đá thiên nhiên nhiều màu trước mặt.
Anh nói: “Em xem thử mấy cái khác xem sao.”
Văn Đàn thu tầm mắt về, “dạ” một tiếng rồi bị một chuỗi vòng cổ răng sói bên cạnh thu hút.
Cái vòng trông rất ngầu, nhưng không hợp với Minh Trạc.
Văn Đàn ngắm nghía một lát, vừa định đặt lại thì Minh Trạc đã nói: “Đi thôi.”
Trên tay cô còn cầm hai món đồ nhỏ: “Để em thanh toán.”
Minh Trạc giữ lấy tay cô: “Tôi đã thanh toán rồi.”
Văn Đàn ngẩng đầu, thấy ông chủ cửa hàng đang cười với cô.
Cô khẽ gật đầu cảm ơn, rồi cùng Minh Trạc ra ngoài.
Văn Đàn bảo: “Thầy Minh sau này anh đừng làm thêm nữa, chẳng những không kiếm được tiền còn phải lấy tiền túi ra trả.”
Minh Trạc im lặng cười, không nói gì.
Bữa tối hôm đó rất thịnh soạn, vừa có thịt lợn vừa có cừu nướng nguyên con. Trác Mã thì thầm với Văn Đàn, đó là vì Minh Trạc sắp rời đi.
Tới bữa cơm, ngoài Trác Mã và Khắc Châu còn có bác nấu bếp và vài người dân trong làng. Mọi người cùng ngồi quanh chiếc bàn gỗ lớn, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Văn Đàn ngồi bên cạnh Minh Trạc, vừa định với lấy ly rượu trước mặt để thử thì Minh Trạc đã đổi sang cho cô một ly rượu nếp: “Em uống cái này đi.”
Văn Đàn nhớ lại độ cồn cao của rượu đại mạch hôm qua, so với vị ngọt dịu và dễ uống của rượu nếp hôm nay thì cảm thấy rượu nếp ngon hơn nhiều.
Trác Mã thấy cô thích bèn đặt luôn cả bình rượu trước mặt cô.
Chỉ trong lúc Minh Trạc ra ngoài nghe điện thoại, Văn Đàn đã uống gần nửa bình.
Anh bật cười: “Chỉ uống cái này, không ăn cơm nữa à?”
Không biết có phải Văn Đàn đã bắt đầu hơi choáng hay không, cô cực kì ngoan ngoãn: “Em ăn rồi mà.”
Minh Trạc nhìn vào cái đĩa gần như còn sạch bong của cô, lại liếc sang bàn ăn toàn thịt, rồi hỏi: “Em không thích ăn mấy món này phải không?”
Văn Đàn lắc đầu: “Em thích.”
Minh Trạc không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Vài phút sau, khi anh quay lại, trước mặt Văn Đàn đã có một bát mì trứng cà chua.
Minh Trạc ngồi xuống: “Ăn đi, ăn xong lên phòng nghỉ ngơi.”
Lúc này Văn Đàn càng chắc chắn, tối đầu tiên cô đến, người nấu cho cô ăn chính là anh.
Cô cúi đầu ăn hai miếng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Trác Mã ngồi đối diện là người đầu tiên nhận ra điều khác thường: “Chị Lâm, chị sao thế?”
Minh Trạc đang nói chuyện với Khắc Châu, nghe vậy liền quay đầu sang nhìn.
Văn Đàn lau nước mắt: “Mì ngon quá, làm chị nhớ đến đồ ăn mẹ nấu.”
“…”
Xung quanh dường như trở nên im ắng, ai nấy đều nhìn về phía cô.
Văn Đàn thấy xấu hổ, đứng dậy bảo: “Tôi ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi, tôi lên phòng ngủ trước.”
Nói xong, cô lập tức chạy lên lầu.
Văn Đàn dựa vào cánh cửa. Nước mắt cô như trân châu đứt chuỗi, lau thế nào cũng không ngừng tuôn rơi.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, có lẽ vì nghĩ đến chuyện Minh Trạc sắp rời đi, giấc mộng mấy ngày qua sắp đến hồi kết rồi.
Hoặc có lẽ, vì cô nhận ra anh dường như cũng có chút thích cô nên cô lại càng không nỡ.
Một lúc sau, cô khóc đủ rồi, cảm xúc cũng dần ổn định lại.
Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc đó.
Văn Đàn mở cửa, Trác Mã đứng bên ngoài: “Chị Lâm, chị có ổn không?”
Văn Đàn nhẹ nhàng gật đầu: “Chị không sao.”
Trác Mã nói tiếp: “Anh Minh nhờ em hỏi chị có muốn đi cưỡi ngựa không?”
Văn Đàn ngẩn ra: “Bây giờ á?”
“Đúng vậy, buổi tối cũng có thể cưỡi ngựa mà.”
Văn Đàn xử lý đôi mắt sưng đỏ, vẫn quyết định đi.
Trong phòng ăn, mọi người vẫn đang ăn cơm thưởng rượu.
Minh Trạc đứng cạnh chuồng ngựa, trong tay dắt một con ngựa. Anh đang cho nó ăn rơm.
Văn Đàn bước đến, nhẹ giọng gọi: “Thầy Minh…”
Minh Trạc nhìn về phía cô: “Trước đây em đã từng cưỡi ngựa bao giờ chưa?”
“Chưa từng ạ.”
Minh Trạc hướng dẫn: “Chân đặt vào bàn đạp trước, tay nắm yên ngựa. Sau khi ngồi lên rồi thì thả lỏng đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước.”
Văn Đàn từng học múa, cơ thể dẻo dai, dù chưa có kinh nghiệm cũng gần như lập tức cưỡi ngựa thành công.
Minh Trạc hỏi cô: “Ngồi vững chưa?”
Văn Đàn điều chỉnh tư thế một chút: “Rồi ạ.”
Minh Trạc vỗ nhẹ lên cổ ngựa, con ngựa từ từ tiến về phía trước.
Cơ thể Văn Đàn hơi lắc lư một chút, cô nhanh chóng nắm chặt lấy yên ngựa.
———
Hết chương 39
